Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.
Chương 11
“Lực từ địa khởi” lời này tuyệt đối không sai.
Dưới chân một ngày mất cân bằng sẽ tạo thành một loại nguy hiểm, ngay lúc Đường Sóc cho rằng trần nhà muốn sụp, dưới chân lại đột nhiên lún xuống, không chỉ có hắn, kể cả Diệp Từ và Lưu Hán Chu đều rơi xuống cái hố đen kịt bên dưới.
Đường Sóc liều mạng tìm Diệp Từ trong mơ hồ, mà Lưu Hán Chu rơi xuống càng tăng tốc độ kéo hắn theo, có điều chỉ là chuyện chớp mắt, Đường Sóc cho là mình rơi xuống địa ngục.
Đột nhiên hai cổ tay đều đau đớn kịch liệt, đợi khi tạm thời dừng lại, Đường Sóc mới phát hiện tình trạng của mình.
Tay bị gãy vẫn còn mang còng tay, bị Lưu Hán Chu cùng rơi xuống bên dưới làm đau, mà tay kia thì bị Diệp Từ nắm, hầu như có cảm giác như muốn xé làm hai.
Ba người như dây hồ lô lơ lửng giữa không trung, đây quả thật là quá tệ! Nương theo ánh lửa xung quanh, Đường Sóc kinh ngạc phát hiện dưới chân mình cũng không phải cửa vào địa ngục, mà là khu đất trống to khoảng nửa sân bóng.
Dọc theo bức tường xung quanh đất trống trên tường có rất nhiều thứ có thể nhìn thấy tranh chữ, bình hoa, trang sức cổ đại, còn có vài vật bản thân chưa từng thấy bao giờ, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là, trên mặt đất là hàng trăm cây đao chằng chịt, lưỡi dao đều hướng lên trên, mọi lúc mọi nơi có thể biến người ta thành con nhím.
“Thì ra là giấu ở đây.” Diệp Từ theo bản năng lẩm bẩm, liền phát hiện tình huống của ba người tệ tới cực điểm.
Trong một giây rơi xuống, Diệp Từ hất cước bạc trong tay lên, quấn vào miếng gỗ cách đó không xa, mới tạm thời an toàn.
Nhưng mà, tay này của hắn không thể chịu nổi trọng lượng của hai người, tay của Đường Sóc căn bản không có cách cố sức, hắn chỉ có thể gắt gao nắm chặt, về mặt khác còn đang lo lắng lửa sẽ đốt tấm ván gỗ, cực kì nguy hiểm.
Diệp Từ biết nếu là mình thì không tốn chút sức nào cũng thoát khỏi nguy hiểm, cho dù có thêm một Đường Sóc cũng không sao, nhưng vấn đề là, bên dưới Đường Sóc còn một tên Lưu Hán Chu vừa biến thành phế phẩm.
Tay của Đường Sóc đau tới không giữ được, vào thời điểm này Lưu Hán Chu lại tỉnh lại, sau khi phát hiện tình trạng của mình, điên cuồng túm lấy Đường Sóc.
“Mau đỡ tôi lên! Mau lên!”
Hành vi theo bản năng của hắn trái lại mang tới áp lực chí mạng cho Diệp Từ, mắt thấy sắp không nắm được tay Đường Sóc nữa.
Tiếp tục như vậy không phải cách.
“Tiểu Đường, Tiểu Đường, nghe anh nói không?”
“Nghe, nghe thấy.”
“Nghe anh nói, anh phải buông tay.”
“Anh, anh… nếu anh muốn bỏ em thì cũng đừng giết người chứ.”
“Tiểu Đường!”
Đường Sóc vô lực nhìn biểu tình của Diệp Từ, chỉ là biết, nếu như Diệp Từ thật sự buông tay, hắn cũng sẽ không trách.
“Tiểu Đường, em có tin anh không?”
“Em… em…”
“Em có tin anh không?”
Không còn sức để nói, Đường Sóc khẽ gật đầu.
“Được, nghe anh nói, anh đếm đến ba là thả, anh sẽ không để em chết.
Chuẩn bị xong chưa?”
Gật đầu lần cuối cùng, Đường Sóc mơ màng nghe thấy giọng Diệp Từ, sau tiếng đếm ngắn ngủi thứ ‘ba’, thân thể như chiếc lá rơi xuống những lưỡi dao sắc bén.
Diệp Từ buông tay đồng thời lợi dụng sợi cước chống đỡ mình treo trên không trung, ném con dao vào đầu hổ chạm khắc ở vách đối diện, con dao đánh thẳng vào đầu hổ, chưa tới hai giây, gần như là đồng thời, cũng thật sự là muốn mạng của Diệp Từ, lúc lưỡi dao lùi xuống mặt đất, Đường Sóc cũng ngã xuống mất đi tri giác.
Vội vã thu hồi cước bạc, nhảy xuống khu đất trống, chưa đợi hắn đứng vững, Lưu Hán Chu cả người máu me nằm trên mặt đất, trong tay không biết lúc nào lại móc súng ra, chỉa vào Đường Sóc.
“Nếu không muốn hắn chết thì mang tao ra khỏi đây!”
Ánh mắt của Diệp Từ liền bốc lửa trong chớp mắt, nếu như Đường Sóc còn thanh tỉnh, như vậy nhất định sẽ thấy Diệp Từ toát ra sát khí.
Đêm khuya cạnh biển, chỉ có sóng biển đang không ngừng vỗ vào bãi cát, ngọn gió mang theo sự lạnh lẽo ẩm ướt thổi qua bờ biển giống như u linh.
Đây là một bãi biển bị phát hiện bên dưới vách núi, trong bóng tối, cất giấu một cửa hang, giống như miệng của ma thú mở rộng chờ con mồi vào cửa.
Một chiếc xe hơi lái đến, đến gần cửa hang thì dừng lại.
Đồng Chấn Thiên ở trong xe, ngay cả chìa khóa cũng không thèm rút, cầm vali xuống xe, mở đèn pin lên, đón cơn gió muốn thổi bay đi về phía cửa hang.
Sau khi vào hang động tối om, gió cũng dần nhỏ lại, đèn pin rọi xuống mặt đất gồ ghề, Đồng Chấn Thiên lảo đảo bước đi.
Đi khoảng chừng hơn ba mươi phút, ông thở hổn hển dừng lại, xem ra thân thể già yếu tạo thêm gánh vác cho mình.
Đồng Chấn Thiên bỏ vali và một túi nilon xuống, chưa kịp nghỉ ngơi đã xoay người đi về phía cửa động.
Đợi được ông đi ra, ông ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lấy điện thoại trong túi.
Đồng Chấn Thiên nói vài câu, rồi nhìn đồng hồ, mười phút sau, ông gọi cho Đường Trung Quân.
“Đường cảnh giam, ba mươi quả bom các ông đã tìm được rồi, chúc mừng… Ông nói đúng, không chỉ có ba mươi quả bom, còn hai quả nữa…Tôi đương nhiên là có yêu cầu, rút toàn bộ lực lượng gác các đường giao thông, tôi sẽ nói cho ông biết bom ở đâu… Bom sẽ nổ trong ba mươi phút nữa, tôi có thể cho ông biết địa điểm, một ở đài truyền hình, một ở cảnh cục, hai chỗ này, coi như các ông có xuất toàn lực cũng không có khả năng giải quyết trong ba mươi phút.
Nếu như ông đồng ý điều kiện của tôi, tôi có thể sử dụng điều khiển từ xa dừng thời gian quả bom chạy lại, nếu như không đồng ý, xin mời suy nghĩ về hậu quả sau khi đài truyền hình và cảnh cục nổ tung…Tôi cho ông biết, hai trái bom này rất đặc biệt, sau khi được điều khiển từ xa bấm dừng chạy, máy tính thời gian dự bị sẽ khởi động, một tiếng sau sẽ phát nổ.
Nhưng mà, các ông có một tiếng ba mươi phút để giải quyết nó… Nói như vậy, giao dịch của chúng ta lại thành lập.
Vĩnh biệt, Đường cảnh giam.”
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Chấn Thiên lần thứ hai nhìn thoáng lên bầu trời, sau đó leo lên xe, rời đi.
Cát Đông Minh và Dương Lỗi hơn mười phút trước đã ở cùng nhau, mới thở phào nhẹ nhõm vì giải quyết được ba mươi trái bom, nhưng mà, Đồng Triết còn chưa tìm ra, Đồng Chấn Thiên cũng không thấy đâu, đối với bọn họ mà nói, điều này so với bất kì chuyện gì đều tức giận hơn.
Cát Đông Minh bận ở tuyến đầu, đầu tóc dính bụi, Dương Lỗi cũng không còn dáng vẻ đường đường thường ngày, đeo cà vạt trên cổ, quần áo nút buộc nút không, áo khoác cũng dính đầy bụi bặm.
“Tổ trưởng, Đường cảnh giam gọi.” Một tổ viên chạy tới, đưa áo khoác và điện thoại cho Cát Đông Minh.
“Alo, tôi là Cát Đông Minh…”
Trò chuyện không lâu sau, sắc mặt Cát Đông Minh liền xấu đi, chờ hắn cúp máy, xoay người nói với Dương Lỗi, “Lập tức cho người đến đài truyền hình, Đồng Chấn Thiên đặt bom ở đó, chúng ta lập tức quay về cảnh cục, trong cục cũng có một quả.
Hơn nữa chúng ta chỉ có một tiếng ba mươi phút, mau lên xe rồi tôi nói rõ ràng với cậu.”
Dương Lỗi cũng không nói nhiều, theo sát kêu thuộc hạ lên xe, mình theo Cát Đông Minh về cảnh cục.
Sau khi nghe Cát Đông Minh nói tin tức từ chỗ Đường Trung Quân, Dương Lỗi bắt đầu trầm mặc.
“Dương Lỗi, cậu cũng thấy sự việc kì lạ phải không?”Cát Đông Minh hút thuốc.
“Quá kì lạ.
Nếu Đồng Chấn Thiên đã cài bom trong cảnh cục thì cần gì xóa tư liệu trong máy tính? Ông ta yêu cầu rút toàn quân canh gác đường giao thông, nếu ông ta không ngốc cũng hiểu, chúng ta sẽ sắp xếp người mặc thường phục đi truy bắt, hành động của ông ta như vi phạm lần đầu, còn có mùi âm mưu quỷ kế.”
“Đúng vậy, lúc nãy Đường cảnh giam cũng nói thế.”
“Ông ta có dặn dò gì không?”
“Không có, nói đúng là mình có thể mạnh tay làm, xảy ra vấn đề gì thì ông ấy chịu trách nhiệm.
Tôi đang suy nghĩ, có lẽ không có bom, Đồng Chấn Thiên chỉ chơi trò điệu hổ ly sơn, nếu nói yêu cầu rút lui toàn quân, cũng là một thủ thuật che mắt, khiến chúng ta tin tưởng ông ta sẽ chạy trốn bằng những đường đó, thật ra, ông ta căn bản sẽ không chọn những nơi chúng ta gác.”
“Đó cũng có thể.
Nhưng mà, chúng ta cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng ông ta đặt bom, để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên tìm cẩn thận thì tốt hơn.
Nhưng vấn đề bây giờ là, cho dù chúng ta biết âm mưu của Đồng Chấn Thiên, nhưng cũng không biết ông ta rốt cuộc dùng cách gì để chạy trốn.”
Cát Đông Minh dùng sức hút một hơi thuốc, cả buổi mới nói, “Tại sao vào lúc căng thẳng như vậy mà Tiểu Lâm vẫn chưa liên lạc với chúng ta? Diệp Từ cũng không thấy, Tiểu Đường cũng mất tích… Tư Đồ, thật sự bị trúng độc sao?”
Dương Lỗi nhìn Cát Đông Minh bằng ánh mắt kinh ngạc, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Trong kho hàng bị cháy, Diệp Từ ôm chặt Đường Sóc vào lòng, nhìn gương mặt đầy vết máu, cấp bách nghĩ cách làm sao thoát khỏi đây.
Bởi vì trong kho hàng toàn là những đồ cổ, thời gian quá lâu dẫn đến ẩm ướt nặng, bởi vậy cháy cũng không quá lớn, phiền phức là, chỗ này quá sâu, độ dài của cước căn bản không đủ để bám víu lấy thứ gì, tiếp tục như vậy, nếu không bị trần nhà sụp xuống chôn sống thì bị thiếu dưỡng khí, đáng sợ hơn là, Đường Sóc đang chảy máu không ngừng.
Tại sao mình không đến sớm hơn, kiên quyết không bỏ rơi em ấy, chỉ biết làm tổn thương mình, bông tai mang theo máu vẫn còn giữ trong túi, thời khắc nhắc nhở bản thân, chờ tất cả qua đi sẽ che chở em ấy gấp đôi, nhưng bây giờ lại rơi vào cục diện này.
Có phải mình làm nhiều chuyện tổn hại âm đức nên bị báo ứng? Nếu như em ấy gặp nguy hiểm gì, mình sống sao đây? Không nên đi mới phải, phải ở bên cạnh em ấy mới đúng, đánh giá bản thân quá cao rồi!
Diệp Từ hối hận ôm chặt Đường Sóc, hận không thể lấy tính mạng của mình chia cho Đường Sóc một nửa, Đường Sóc nằm trong lòng hắn không hề nổi giận, làm cho Diệp Từ dần mất đi cảm giác sợ hãi lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là đau khổ, tựa như cái chết của em gái trước đây, đâm một dao chí mạng vào hắn.
“Đừng…” Diệp Từ lẩm bẩm, càng ôm chặt hơn.
“Ái chà, đúng là hoạn nạn gặp chân tình.” Một giọng nói vô lễ từ phía trên truyền xuống.
Diệp Từ lập tức ngẩng đầu nhìn, Tả Khôn đứng trước cái hố, một người đàn ông tóc vàng cao lớn còn phủ thêm bộ quần áo phòng cháy cho hắn.
“Tiểu Tả, còn đứng đây nói giỡn gì nữa, mau cứu người!” Y Thiếu An tức giận đẩy Tả Khôn.
Thấy người yêu mình tức giận, Tả Khôn vội vàng đổi sắc mặt.
“Đứng xem náo nhiệt cái gì, không nghe An nhi nói hả, mau đi cứu người, làm lỡ một phút đồng hồ tôi đuổi hết mấy người!” Sắc mặt đổi quá nhanh, mấy người Pháp cao lớn vạm vỡ lập tức vội vàng thả thang dây xuống, mấy người leo xuống dưới, nhìn Lưu Hán Chu nằm dưới đất.
“Vẫn mang thi thể ra ngoài đi.” Diệp Từ nói đơn giản một câu, khiến Tả Khôn ở phía trên lộ ra biểu tình vô cùng thưởng thức.
Thời gian là ba giờ sáng, Đồng Chấn Thiên lái xe tới một tòa nhà hoang vắng ở ngoại ô.
Cùng lúc đó, Cát Đông Minh đang ở cảnh cục sơ tán tất cả nhân viên, tổ phá bom chia người tìm vị trí của quả bom.
Về phương diện khác, Dương Lỗi mang theo một tổ phá bom chạy tới đài truyền hình, bởi vì quá nhiều người, đường đi trong đài truyền hình như mê cung, khiến cho công việc sơ tán của bọn họ diễn ra vô cùng chậm chạp.
3:40.
Đồng Chấn Thiên dừng xe, bước xuống, nhìn tòa nhà bỏ hoang trước mặt, như là phòng sau xe, mà trước mặt ông là một bãi đất trống, bên cạnh đất trống có hai kho hàng một nhỏ một lớn, Đồng Chấn Thiên đi tới kho hàng lớn mất nhiều hơi sức, mở cửa ra.
Ông vô cùng cật lực đẩy hai cánh cửa, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy trong kho có một chiếc trực thăng cỡ nhỏ.
Không tiếng động thở dài, lúc này Đồng Chấn Thiên không có chút cảm giác cấp bách đuổi bắt nữa, như là luyến tiếc nhiều năm sống ở nhà cũ, từ từ đi về phía trực thăng.
Trên vách tường có cài thiết bị mở nóc nhà, Đồng Chấn Thiên ngẩng đầu nhìn nóc nhà ầm ầm từ từ mở ra, chuẩn bị đủ không gian cho trực thăng bay lên trời.
Lúc quay người lại, Đồng Chấn Thiên chưa từng dừng thở dài.
“Không nỡ đi à, vậy ở lại đi.” Chợt nghe giọng nói trung âm vô cùng có mị lực của Tư Đồ.
Nghe Tư Đồ nói, Đồng Chấn Thiên không chút sợ hãi.
Vững vàng đứng trên trực thăng nhìn người đàn ông đi từ cổng vào, trên mặt mang thù địch.
“Ta biết cậu sẽ xuất hiện.” Đồng Chấn Thiên từ sớm đã ngờ tới.
“Ông bày ra nhiều bẫy rập, tôi chỉ có thể đợi tới cuối cùng mới ra ngoài.
Đi cũng thật gọn gàng, không cần mang gì cả.”
“Không cần.
Chúng ta mau chóng giải quyết đi, ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây.”
Tư Đồ dựa vào vách tường, có lẽ không ai biết, thân thể của hắn bây giờ vô cùng không xong.
“Được rồi, Đồng lão gia tử, người trong tổ chức đều bị giết hết rồi đúng không?”
“Tính ta nữa thì còn hai người.”
Bóng tối che giấu nụ cười quỷ dị của Tư Đồ.
“Có điều, tôi rất muốn biết, quan hệ giữa ông và Lưu Hán Chu rốt cuộc là thế nào? Vừa rồi Diệp Từ nói cho tôi biết, Lưu Hán Chu bị Tiểu Đường bắt được.”
Đồng Chấn Thiên phát ra tiếng cười không rõ ý nghĩa, “Cho tới bây giờ nói cái gì cũng không dùng được, sao cậu không hỏi ta Lâm Diêu đang ở đâu?”
“Có ý gì?” Tư Đồ bước tới một bước, sắc mặt chợt lạnh đi.
“Ta giấu hai đứa con đi, cài ba mươi quả bom, đồng thời lợi dụng Lưu Hán Chu hủy tư liệu trong hệ thống, việc này…”
“Việc này chỉ là chuẩn bị cho sự chạy trốn của ông, dẫn dắt sự chú ý của cảnh sát thôi, nói cụ thể, ông chỉ phô trương thanh thế.
Ông già, tuổi ông đã cao, tội gì phải phạm nhiều tội lỗi tày trời như thế?”
Đồng Chấn Thiên không biết nghĩ cái gì lại bắt đầu cười, ông có vẻ thất vọng với câu hỏi của Tư Đồ, “Người như cậu vậy mà cũng hỏi một chuyện nhàm chán.
Thật ra, tất cả đều rất đơn giản, giống như chán ghét thiên đường, muốn xuống địa ngục đi dạo một vòng.”
“Ông sẽ không biến mình thành ma vương chứ? Có người nói, ma vương là kẻ xinh đẹp nhất trong thiên thần, tôi thì lại không nhìn ra ông có chỗ nào đẹp đẽ.”
“Ta sẽ không nhìn bản thân mình tinh khiết như thế.
Ta thấy lạ, tại sao Diệp Từ không đi cùng cậu?”
“Ông nghĩ nếu Diệp Từ có thể đến đây, ông còn chạy được à? Ta không rõ tại sao Diệp Từ không chịu đối phó trực tiếp với ông, giữa hai người nhất định có bí mật.”
“Không sai.
Năm đó sư phụ của hắn và cha của ta có giao tình, giữa bọn họ có chuyện gì thì ta không biết, trước khi cha ta lâm chung, từng giao cho ta tín vật, nếu có một ngày ta gặp nguy hiểm, có thể cầm tín vật đi tìm hậu nhân của ‘Khâu Lục Anh’, bọn họ sẽ đến giúp ta bất cứ giá nào.
Sau đó, ta căn bản không quan tâm đ ến chuyện đó, mãi cho đến khi Diệp Từ giả làm thầy phòng thủy trộm đi tượng Quan Thế Âm, ta bắt đầu điều tra hắn mới biết được.
Thì ra, sư phụ của hắn là ‘Khâu Lục Anh’.
Ta vốn muốn mời sư phụ của hắn xuống núi gia nhập vào tổ chức của ta, nhưng ông già đó đúng là khó tìm, chờ ta tìm ra rồi thì chỉ còn một đống xương.
Cho nên, ta tập trung vào Diệp Từ.”
“Đáng tiếc, Diệp Từ không hề có hứng thú với tổ chức của ông, sau đó ông giết em gái hắn, đúng không, ông già khốn nạn?” Tư Đồ chẳng nể nang gì, mặc kệ ông là ai, sự phẫn nộ trong tâm là không hề thay đổi.
“Không, đó là ngoài ý muốn.
Lúc đó ta thuê sát thủ giết em gái hắn, chỉ để dụ hắn ra.
Không ngờ sát thủ đó lại làm thật, giế t chết cô bé.”
“Nếu tôi đoán không sai, trong tổ chức của ông cũng không có sát thủ, trong tay ông chắc hẳn nắm giữ danh sách và tình hình của toàn bộ sát thủ, lúc cần thì ra giá mời làm.”
“Không sai, mọi người đều biết thường thức, sẽ không truy hỏi những vấn đề ngoại trừ mục tiêu.”
“Hừ, khó trách tôi đi theo hướng này lại không tra được gì.
Diệp Từ cũng biết chỗ sư phụ của hắn có một hứa hẹn sinh tử, cái đầu óc không phải người của hắn đương nhiên sẽ không quên lời dặn dò của sư phụ, đương nhiên không thể trực tiếp đối phó ông, đây cũng là vì sao hắn nhận ủy thác của Tả Khôn.
Vậy thì chúng ta trở lại chuyện chính đi.
Đồng Chấn Thiên, tài phú ông tích lũy cả đời đã bị tìm ra, cho dù ông không thành lập tổ chức tội phạm, ông cũng là phú giáp trong thiên hạ, tôi chỉ muốn hỏi ông, vì sao?”
“Xem ra, các cậu đã tìm được kho bảo bối giấu bên dưới kho hàng, chỗ đó là kho lợi lộc tôi cấp cho chính phủ, nhận được số lớn đồ cổ văn vặt từ tay một ác ma như ta, ít nhiều cũng có chút vui mừng đi?
Đồng gia trước đây cũng xem như một đời kiêu hùng, trừ gian diệt bạo, cướp của người giàu cho người nghèo, bảo vệ được bao nhiêu quốc bảo ta cũng không nhớ rõ.
Nhưng mà, cục diện bắt đầu thay đổi, chính phủ can thiệp vào, rất nhiều năm, Đồng gia ta mạo hiểm, hao tổn bao nhiêu của cải tìm được về, lại đường đường chính chính lưu lạc đến nước ngoài.
Một lần cuối cùng, ta dùng tiền không thể mua về món đồ cổ thời Thương Triều, không thể làm gì khác hơn là tìm người đi trộm về, kết quả người nọ không chỉ bị bắt, còn làm liên lụy tới Đồng gia, ta gần như muốn khuynh gia bại sản.
Làm gia chủ của Đồng gia, ta không thể gục ngã, chỉ có thể lợi dụng chút thủ đoạn mới chấn hưng lại phong thái của Đồng gia.
Chỉ là, ta càng đi càng lún, càng đi càng xa, bất tri bất giác không thể rút chân về.
Ta biết sớm muộn gì cũng có người muốn tới lấy mạng ta, nhưng…”
“Không cần thế nhưng, ông bị d*c vọng của mình bóp méo nhân tính.
Nói nghiêm chỉnh đi, trước đây lúc Đồng Triết bắt đầu điều tra người bàn bạc với Hàn Vân, chậm chạp không chịu làm bước cuối cùng, khi đó Đồng Triết cũng nhận ra ông rồi đúng không? Mà khi Mã Hải Ba trúng độc khí than, hắn cố gắng câu thông với ông, mà ông lại vào thời điểm đó trói con trai mình, ông già này, lòng của ông quá tối.”
“Thằng nhóc cậu biết cái gì, nếu cậu có gia đình, có con thì mới quay lại nghĩ về mấy vấn đề này đi, nhưng mà, cậu không có khả năng có được cái đó.
Ta không có thời gian nói lời vô ích, cậu định bị tôi bắn chết ở chỗ này, hay là đi cứu tình nhân cảnh sát của mình?”
“Bắn chết tôi? Ông già, ông lấy đâu ra tự tin dữ vậy?”
Đồng Chấn Thiên cười âm trầm, lấy súng lục ra nhắm vào Tư Đồ, không khí khẩn trương liền trở thành giương cung bạt kiếm.
Tư Đồ coi như vô cùng bất đắc dĩ lại tỏ vẻ không nhịn được liếc nhìn cây súng trong tay Đồng Chấn Thiên, lười biếng nói, “Ông cho là tôi không hề chuẩn bị gì sao?”
“Đương nhiên sẽ không, nhưng mà, Tư Đồ Thiên Dạ, cậu cho là ta đang hù dọa cậu sao? Cậu ở đây tiêu hao thời gian với ta, Lâm Diêu e là sẽ phải phơi thây ngoài hoang dã.”
“Nói rõ đi!”
“Một cảnh sát bị giáng chức, trong tay không có súng không có còng tay, chỉ có thể bị ta bắn trúng.
Bây giờ chắc đang vừa chảy máu vừa leo xuống núi, nếu bây giờ cậu chạy tới, nói không chừng còn cứu hắn được.”
Tư Đồ lắc đầu, nhìn biểu tình vô cùng tự tin của Đồng Chấn Thiên, “Vừa mới bắt đầu ông đã bỏ quên một chuyện quan trọng nhất, sao ông không suy nghĩ, tại sao tôi lại xuất hiện ở đây?”
Đồng Chấn Thiên hoảng hốt, súng trong tay nâng lên vài phần, xoay đầu hỏi Tư Đồ, “Bỏ sót thì thế nào, cậu định mặc kệ Lâm Diêu?”
“Xem ra ông còn chưa đủ khôn khéo, tôi dám nói, chưa tới một phút đồng hồ, Tiểu Diêu sẽ xuất hiện trước mặt ông.”
“Nực cười! Hắn trúng một phát đạn, còn ở trên núi, chẳng lẽ hắn biết bay?”
Đồng Chấn Thiên vừa dứt lời, cửa kho hàng đột nhiên truyền tới tiếng “rắc”, tiếng rất nhỏ, nhưng trong trường hợp này lại vô cùng không thích hợp.
Ánh mắt của Đồng Chấn Thiên nhìn qua Tư Đồ đi tới chỗ chiếc xe của ông, cốp sau xe bị mở lên, lúc ông không kịp vận dụng đại não, đã nhìn thấy một người leo ra từ cốp sau.
“Nhìn đi, tôi nói đúng chưa?” Tư Đồ đắc ý dào dạt.
“Sao lại, sao có thể…” Đồng Chấn Thiên không rõ, không dám tin nhìn chằm chằm Lâm Diêu bước về phía mình.
Phủi bụi trên người, Lâm Diêu vừa đi vừa nói, “Tôi đã sớm đoán ra ông có súng, trước khi ông đến tôi đã tới biệt thự rồi, tôi nhìn thấy vali và túi nilon, liền hiểu nơi đó không phải chỗ cuối cùng ông muốn đi.
Tôi ở nhà bếp tìm được nửa bình sốt cà chua, giấu trong áo, làm bộ ngăn cản ông, ông tưởng tôi vô tình tắt đèn hả? Nếu như không tắt đèn, ông lập tức sẽ nhận ra chuyện tôi không trúng đạn, cho nên, thả thân thể về phía sau rồi vô tình tắt đèn cũng là chuyện tôi chuẩn bị từ sớm.
Lúc ông bắn bể bánh xe của tôi, tôi đã chạy ra sau xe của ông, ông lấy chìa khóa của tôi, tôi phải nắm chặt thời gian leo vào cốp sau, mục đích là muốn xem, ông rốt cuộc muốn đi đâu.
Nhưng mà, tôi cũng không tính là hoàn toàn không bị gì, đạn của ông làm trầy da tôi.
Về phần tại sao Tư Đồ lại xuất hiện ở đây, cái này chính là nguyên nhân.”
Đồng Chấn Thiên nhìn cả hai cùng giơ tay lên, trên tay hai người đeo hai chiếc đồng hồ giống nhau, trên mặt có một chấm đỏ không ngừng nhấp nháy..