Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.
Chương 4
Tư Đồ vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên bật dậy, bị Lâm Diêu nhìn với ánh mắt “Không có chuyện của anh” ngăn lại, biết là hắn thương mình, đành tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, tạm thời làm đứa trẻ ngoan theo ý hắn vậy.
Dương Lỗi thấy Tư Đồ lại dựa vào lưng ghế nhắm mắt, trong chớp mắt khí tức lạnh lùng xẹt qua.
Thứ ở trước mặt không nhiều, hộp thuốc, một ly nước, chỉ còn vài cuốn sách công thức.
Lâm Diêu đầu tiên cầm hộp thuốc lên xem, tìm thấy bên trong chỉ có thuốc tiêu chảy, sau khi xem cẩn thận, cầm ly nước lên hỏi, “Có kết quả dấu vân tay chưa?”
“Có dấu vân tay của thím Vương và Đồng Hạo.” Một cảnh sát nói.
Lâm Diêu không hỏi tiếp, hắn chỉ nhìn vật chứng trước mặt một lúc…
“Tại sao chỉ có một ly nước?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi lại lần nữa, tại sao chỉ có một ly nước? Sau khi tôi thu thập tất cả cái ly trong phòng mọi người, thím Vương liền bỏ vào phòng mỗi người một cái ly khác.
Hôm đó Đồng Hạo xin nước muối, là thím Vương đưa cho hắn ở dưới bếp, Đồng Hạo mang về phòng uống, vậy trong phòng hắn phải có hai ly mới đúng.
Tại sao chỉ có một?”
Lâm Diêu còn chưa dứt lời, mọi người đã mở to mắt nhìn, ngay cả Tư Đồ đang dưỡng thần cũng bật dậy ngồi ngay ngắn.
Dương Lỗi không giống mọi người nhìn chằm chằm vật chứng, mà là nhìn mặt Lâm Diêu, biểu hiện nói không ra được.
“Chúng tôi vào phòng Đồng Hạo chỉ phát hiện một ly nước, chuyện cậu nói đây là lần đầu tiên tôi biết.” Cát Đông Minh cũng thấy có chút vấn đề, đứng dậy đi về phía Lâm Diêu, nhìn vật chứng nhíu mày.
Lâm Diêu không quan tâm tới tâm trạng của mọi người, tiếp tục suy luận, “Hôm đó Đồng Hạo bị tiêu chảy tuyệt đối không đơn giản, nhất định có người bỏ độc, vậy chiếc ly biến mất có thể dùng để uống thuốc, tiếp theo… Đồng Hạo, không có đòi thuốc từ bất kì ai, bởi vì trong hộp thuốc hắn mang theo có thuốc tiêu chảy… Nếu như hộp thuốc đó căn bản không phải do hắn mang tới, có lẽ nên nói là thuốc tiêu chảy bên trong không phải của hắn… Tổ trưởng, kiểm tra thuốc tiêu chảy chưa?”
“Rồi, không có vấn đề gì.” Lúc Cát Đông Minh nói chuyện, mở máy vi tính xách tay cho Lâm Diêu xem.
Lâm Diêu thấy rất rõ ràng, trong hộp thuốc có bốn ngăn, ba mươi sáu viên thuốc, lúc hộp thuốc được phát hiện, bên trong còn bốn viên, những viên khác đều đã kiểm tra, không có gì bất thường.
Lâm Diêu gần như chìm vào suy nghĩ của mình, quên tất cả mọi người xung quanh, có rất nhiều kết quả suy luận tiến nhập vào đầu hắn, không ngừng bác bỏ những cái sai, một lần nữa thành lập, hắn không ý thức bản thân có lúc lầm bầm, thỉnh thoảng thì ngừng lại, kéo lấy ánh mắt vội vàng của mọi người, nhưng không có ai dám cắt ngang suy nghĩ của hắn, chỉ có thể nhìn hắn như bước vào thế giới khác.
“Thay đổi cách nhìn, làm vậy chính là hủy bỏ chứng cứ… nếu tính theo mánh cũ… hung thủ của vụ Đồng Hạo là…”
“Tiểu Diêu!”
Một tiếng gọi của Tư Đồ làm mấy người giật mình, Lâm Diêu cũng thoát khỏi không gian của mình, nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Tư Đồ, trong lòng còn sợ hãi.
“Tất cả thiết kế của hung thủ rất chặt chẽ với nhau, từ hiện trường của Mã Hải Ba, việc cấp bách chúng ta phải làm là tìm bằng chứng hữu lực.”
Đôi mắt to xinh đẹp nhìn Tư Đồ, không gợn sóng mà rất tự nhiên, nhưng mà Lâm Diêu nghe Tư Đồ nói xong, dừng mới giây mới đáp lại, “Vậy thì, chúng ta xem nhà Mã Hải Ba trước đi, về phần vụ án trúng độc của Đồng Hạo, có lẽ đợi tới cuối rồi nói sẽ có lợi hơn.
Tổ trưởng, ý của các anh thế nào?”
Cát Đông Minh mang vẻ mặt lạnh lùng quan sát bọn họ, nói, “Bản thân tôi thì đồng ý, tổ trưởng Dương, còn cậu?”
Dương Lỗi quan sát thái độ mọi người xung quanh, hình như chỉ có hắn là không chịu thôi.
“Tổ trưởng Dương, trình tự phá án của Lâm Diêu bọn họ không giống chúng ta, nhưng bọn họ biết nhiều chuyện mà chúng ta không biết, chúng ta có thể để bọn họ trợ giúp một chút không?” Người lên tiếng là thuộc hạ đắc lực của Dương Lỗi, hắn tự tin có thể tạo được tác dụng nào đó.
“Tất nhiên là vậy, đi xem thử đi.” Dương Lỗi biết không nên chọc giận nhiều người, từ khi Tư Đồ xuất hiện, không, phải nói là từ khi Lâm Diêu đến tổ chuyên án nổi dậy, quyền khống chế đã rơi vào tay đối phương.
Nhóm người rời khỏi nhà cũ, chỉ có ba cảnh sát được Dương Lỗi phân ở lại canh gác.
Trước khi lên xe, Dương Lỗi nhìn thoáng qua Tư Đồ đang vỗ lên lưng Lâm Diêu đưa lên xe, nghiêng đầu hỏi Cát Đông Minh, “Tại sao Tư Đồ lại gạt lời Lâm Diêu?”
Cát Đông Minh không trả lời, bản thân cũng nhìn thấy chiếc xe thể thao nổ máy, có lẽ Dương Lỗi ở phía sau không nghe thấy một câu mà hắn nói rất nhỏ: “Vì chúng ta là cảnh sát.”
Hơn một tiếng sau, mọi người dừng xe trước tòa nhà của Mã Hải Ba, Cát Đông Minh phát hiện gần đó còn một xe cảnh sát, không biết là ai đang ở hiện trường.
Sau khi xuống xe, Tư Đồ nhìn xung quanh một chút rồi dẫn Lâm Diêu lên lầu.
Người đầu tiên vào nhà Mã Hải Ba là Dương Lỗi, hắn nhìn thấy Lưu Hán Chu và Đàm Ninh, còn bất ngờ gặp Mã Hải Ba.
“Sao hắn lại ở đây?” Dương Lỗi hỏi.
“Hôm nay là ngày giỗ cha hắn, chúng tôi mới từ nghĩa địa về, hắn nói muốn về nhà thay quần áo.” Đàm Ninh vừa gật đầu với đám Tư Đồ, vừa trả lời Dương Lỗi.
“Ai quyết định? Sao tôi không biết?”
“Là tôi, lo các cậu điều tra án bên nhà cũ nên không gọi xin chỉ thị.
Lão Dương, tôi chắc thì có quyền này chứ?” Lưu Hán Chu mặt lạnh nói.
“Tôi không phải nói không tin các anh, nhưng có hành động gì thì cũng phải báo với tôi một tiếng.
Tiểu Đàm, cậu kêu người đưa Mã Hải Ba vào phòng ngủ, chờ chúng ta kết thúc thì đưa về bệnh viện.”
Đàm Ninh kêu anh em đưa Mã Hải Ba đi, lúc đi ngang qua Tư Đồ, hắn nói, “Người anh em, cậu là kẻ tình nghi xui xẻo nhất mà tôi biết.”
Sắc mặt của Mã Hải Ba trắng bệch khi nghe Tư Đồ nói, sau đó bị cảnh sát đẩy vào phòng ngủ.
Dù cho đối mặt với đông đảo cảnh sát, Tư Đồ vẫn ngẩng cao đầu kiêu ngạo bất tuân, hắn lười biếng dựa vào sô pha đốt điếu thuốc, nhìn cả đám đang chờ, mở miệng.
“Những tinh anh của tổ chuyên án đều ở đây hết rồi, tôi chỉ là một thám tử nhỏ nhoi còn lười biếng.
Các vị, có bất kì câu hỏi gì thì hỏi cố vấn Tiểu Diêu của tôi, tôi ngủ một lát đây.”
“Hả?” Cát Đông Minh trợn tròn mắt, con mắt muốn rớt ra ngoài!
“Cậu!” Dương Lỗi tức giận tới đầu to.
“Hừ!” Lưu Hán Chu mang thái độ coi thường.
Nói ngủ là ngủ, Tư Đồ đốt hai điều thuốc chỉ để làm rơi tàn thuốc, đầu lọc thì dập tắt trong gạt tàn, căn bản không quan tâm mọi người có phản ứng gì.
Cát Đông Minh không nhịn được lén đạp Lâm Diêu một cái, thật ra mang ý bảo, “Đi quản lý cái thằng kia giùm đi!”
Lâm Diêu liếc Cát Đông Minh một cái, đi tới chỗ Tư Đồ, nắm áo nói, “Não bị úng nước rồi hả, qua bên kia sô pha bự hơn ngủ mới đã chứ!”
Tư Đồ cười hì hì đứng dậy, dưới ánh mắt không tin nổi đi qua sô pha lớn, nằm xuống thoải mái.
“Tôi có thể giết họ chưa?” Đàm Ninh ít có khi nào như lúc này.
“Không được ra tay ở nơi công cộng.” Ánh mắt của Cát Đông Minh còn nghiêm túc hơn cả Đàm Ninh.
Bên Tư Đồ phát ra hơi thở có quy luật, ngủ rất nhanh cũng rất ngoan, tất cả mọi người muốn hỏi bản thân hắn hoặc Lâm Diêu, thần kinh của người này có giống người thường không vậy?
Lâm Diêu cởi áo khoác đắp lên cho Tư Đồ, xoay người khó khi nào thấy được nụ cười của hắn, “Mã Hải Ba đã nói, hôm đó Tư Đồ từng dùng dao uy hiếp hắn ở đây, sau đó bọn họ nói chuyện chưa tới ba mươi phút, Tư Đồ đã đi.
Là như thế đúng không?”
“Đúng.” Cát Đông Minh thở phì phò nói.
“Vậy hắn có nhắc trước Tư Đồ còn một vị khách khác không?”
Dương Lỗi nhịn không được hỏi Lâm Diêu, “Cậu có bằng chứng gì chứng minh trước Tư Đồ còn một người khác tới tìm hắn?”
“Hoàn toàn không có.”
Không chỉ Dương Lỗi, có rất nhiều người đều rút gân.
“Chứng cứ duy nhất đã bị mất.”
“Cậu nói ly trà?” Dương Lỗi nhìn thoáng qua Cát Đông Minh, không biết hắn có ý gì.
“Thế nào, bây giờ công khai hết được chưa?” Lâm Diêu biết, chuyện ly trà vẫn chưa được công khai trong tổ chuyên án.
Cát Đông Minh cào tóc, bước lên một bước.
“Tối qua mở cuộc họp, mang tất cả chi tiết ra thảo luận lại lần nữa.”
Nói cách khác, dưới tình huống bất đắc dĩ, ba tổ trưởng công khai bí mật này, tất nhiên nói thế thì tốt quá rồi.
“Chuyện ly trà lát nữa chúng ta sẽ nói sau.
Trước xem mấy chỗ đáng ngờ ở hiện trường.
Thứ nhất, điện thoại bàn để trên tủ giày, thứ hai, vết trầy trên nam châm hút cửa, thứ ba van của bình gas.
Chúng ta nói về điểm thứ ba trước, van bình gas là loại mới có dạng van mẹ, nói cách khác, khi bị xì bình gas, van mẹ sẽ tự động đóng lại.
Trừ khi van mẹ cũng bị mở mới xảy ra hiện tượng xì bình gas.
Các anh cũng kiểm tra qua bình gas, không có dấu vết hư hại, nói chính xác là, hung thủ mở cả hai van.
Cái này có kì lạ quá không, rõ ràng người bị hại ở trong phòng, đồng thời còn giữ trạng thái thanh tỉnh, tại sao hung thủ có thể mở van mà không bị phát hiện? Đừng nóng, nghi vấn này, đáp án nằm ở điện thoại bàn đặt trên tủ giày.
Mọi người đều nhìn thấy chứ, sạc pin của điện thoại vô tuyến nằm trong phòng ngủ, bình thường điện thoại được để trong phòng ngủ, nhưng tại sao hôm đó lại nằm ở tủ để giày? Thật ra, người đến trước Tư Đồ sau khi nói chuyện với Mã Hải Ba xong đứng dậy cáo từ, Mã Hải Ba tiễn người đó ra cửa, người này lợi dụng điện thoại giấu trong túi bấm gọi vào điện thoại bàn, lúc đó, chắc người đó nói là ‘Tôi đóng cửa cho, đi nghe điện thoại đi’.
Chờ Mã Hải Ba quay lại phòng ngủ, người kia cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào bếp.”
“Bếp? Điều này không có khả năng, chúng tôi đã lục soát nhiều lần, căn bản không có vết tích có người trốn.” Người cảnh sát vừa nãy nói.
“Vậy có điều tra đằng sau cửa chưa?”
“Đương nhiên là rồi, nơi đó sao lại không kiểm tra được, kết quả giống nhau.
Theo lời Mã Hải Ba nói, sau khi Tư Đồ đi, hắn từng xuống bếp một lần, nếu như cậu nói có người trốn trong bếp, hắn nhất định sẽ phát hiện.
Cho dù là trốn sau cánh cửa, chỉ cần Mã Hải Ba xoay người lại, là có thể thấy rõ đối phương.”
“Đúng vậy, lúc tôi vào bếp, có nhìn thấy một lon trà, chắc là sau khi người kia đi, Mã Hải Ba cầm về bếp.”
“Tiểu Lâm, suy luận của cậu có chút sai rồi, nếu quả thật có người trốn ở đó, người này sau khi đi, Mã Hải Ba muốn dọn dẹp ly trên bàn, nhưng tại sao không mang vào bếp?” Cát Đông Minh có chút không rõ, may mà không đi nghiên cứu, dù sao Lâm Diêu cũng sẽ giải thích thôi.
“Rất đơn giản, vì lúc đó Mã Hải Ba đang cầm điện thoại, đang hỏi ‘ai vậy’, tay kia thì chỉ có thể cầm vật khác là lon trà.”
“Nói vậy cũng không hoàn toàn giải thích gì cả, Mã Hải Ba có thể quay lại phòng khách lấy ly trà, với lại, nếu Mã Hải Ba đã vào bếp, sao không nhìn thấy người trốn trong đó?” Câu hỏi đặt ra càng ngày càng nhiều, không biết Lâm Diêu đối mặt làm sao.
“Các anh có phải làm biếng không? Mã Hải Ba không quay lại phòng khách lấy ly trà, mà đặt điện thoại ở trên tủ giày, chỉ có một nguyên nhân, là có người gõ cửa… Không cần kinh ngạc, người ngăn cản Mã Hải Ba thu dọn chính là hắn, Tư Đồ!”
Cát Đông Minh xoay đầu nhìn Tư Đồ đang ngủ, lòng nói, nhất định phải kéo Lâm Diêu về tổ lại, đồng thời phải biến Tư Đồ thành dân lao động không công!
Không biết Cát Đông Minh có chủ ý gì, Lâm Diêu nói tiếp, “Lúc đó, Tư Đồ đang bị vây trong trạng thái bị truy nã, không tiện từ cửa chính đi vào mà lén đi từ cửa sau, bởi vậy, người canh trước cửa không phát hiện ra hắn.
Mã Hải Ba ở bên trong chắc hắn hỏi liên tục là ai, Tư Đồ đều không trả lời, qua mắt mèo Mã Hải Ba cũng không nhìn thấy Tư Đồ cố tình ẩn núp, hắn tò mò để điện thoại lên tủ giày, ra mở cửa.
Hắn vừa mở cửa, Tư Đồ liền kề dao vào cổ hắn, buộc hắn lui vào phòng khách, điện thoại cũng để quên trên tủ giày.
Tiếp theo, Tư Đồ truy hỏi Mã Hải Ba rốt cuộc hợp mưu với ai vào đêm chú Lương chết, Mã Hải Ba nhất định không thừa nhận, mà Tư Đồ không có nhiều thời gian chỉ có thể tạm thời bỏ đi.
Một người trong lúc vô cùng căng thẳng sẽ rất dễ mệt, bởi vậy Mã Hải Ba quay vào phòng ngủ, cũng ngay lúc đó, hung thủ trốn trong bếp mở van bình gas, rời khỏi hiện trường.
Theo sát phía sau là chúng tôi đến hiện trường.
Đối với hung thủ, hắn có hai mục đích.
Thứ nhất, nếu Mã Hải Ba chết, hắn có thể loại trừ được tai họa ngầm, mà người có tình nghi nhất chính là Tư Đồ.
Thứ hai, nếu Mã Hải Ba không chết, vậy bản thân hắn sẽ cho rằng người cuối cùng gặp mặt là Tư Đồ, muốn giết hắn.
Bất kể là kết quả nào, đối với hung thủ đều có lợi.
Về phần mọi người thắc mắc người đó có trốn được không thì theo tôi vào bếp đi.”
Lâm Diêu nói từ đầu tới đuôi về quá trình vụ án, tuy rằng hắn còn chưa lấy ra bằng chứng có lợi nhất, nhưng hầu hết mọi người đều tin tưởng hắn.
Chỉ còn Lưu Hán Chu canh cánh trong lòng, Dương Lỗi chẳng biết có ý định gì, còn có Cát Đông Minh vẫn luôn mang thái độ chờ xem thế nào.
Mọi người vào bếp, Lâm Diêu mở cửa bếp ra, chỉ vào cục nam châm, “Mọi người có phát hiện ở đây có vết xước không?”
“Có thấy, thì sao?”
“Không thấy lạ à, hút cửa là loại lồi lõm, theo lý thuyết kiểu bộ phận ăn khớp này không thể có vết xước được, nếu đã có vậy nhất định có một vật thể không khớp làm trầy, đó chính là cái này.”
Lâm Diêu đi tới chỗ bức tường kéo bàn ăn di động tới chỗ nam chân hút cửa, chỉ vào chân bàn, “Không cần chụp ảnh đối lập cũng có thể nhìn ra, vết xước bên trên trùng khớp với vết ở nam chân, lúc đó, hung thủ trốn sau cửa, vì lý do an toàn, hắn lợi dụng cái bàn này chắn đường nhìn của người ngoài, đơn giản mà hiệu quả.”
“Sai sai.” Một cảnh sát bước ra, đi tới trước mặt Lâm Diêu, kéo chiếc bàn tới trước mặt mình, vừa làm vừa nói, “Suy luận của cậu có lý, nhưng mà cho dù kéo bàn ăn tới đây, chỉ cần Mã Hải Ba xoay người là có thể nhìn thấy nửa người trên của hung thủ.
Nếu hung thủ cúi thấp người, trốn dưới bàn ăn, vậy căn bản không thể giữ thăng bằng, nhất định sẽ ngã xuống.”
Lâm Diêu cười, kêu mấy cảnh sát phía sau đi ra, mình thì trốn sau cửa, nói, “Mọi người nhìn cho kỹ.
Xem tôi thành hung thủ nọ, tôi trốn ở đây, đúng là như người anh em này nói, nếu tôi muốn né tránh tầm nhìn, phải cúi người xuống, nhưng thế này sẽ rất dễ té.
Vậy nếu tôi kéo hộc tủ ra, chốt lại bốn chân bàn, tôi có thể trốn trong ngăn tủ, hai tay cũng có thể chống đỡ bên trong, giống thế này.”
Mọi người thấy Lâm Diêu khóa bánh lăn, rồi mở hai ngăn tủ ra, quỳ xuống đất, cẩn thận đưa đầu và nửa người vào trong.
Cát Đông Minh phản ứng đầu tiên, hắn chạy tới chỗ bồn rửa chén, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào chỗ Lâm Diêu rồi từ từ ra khỏi bếp.
Cát Đông Minh ở bên ngoài, xoay đầu nói một câu, “Tôi không nhìn thấy hắn.”
Mấy người liên tiếp làm thí nghiệm, kết quả giống như Cát Đông Minh, bọn họ đều không thấy Lâm Diêu.
Giả thiết của Lâm Diêu thành lập.
Có chút chịu không nổi, Lâm Diêu đứng dậy, phủi phủi tay, làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nói tiếp, “Lúc nãy tôi mang bao tay, nếu không sẽ phá hủy chứng cứ.”
Có người ngây ngô hỏi, “Chứng cứ gì?”
“Đương nhiên là vân tay hung thủ để lại bên trong chứ gì?” Nói ra một chuyện đương nhiên, Lâm Diêu bắt đầu nghi ngờ tài nghệ của tổ chuyên án.
“Lập tức đi gọi người lấy dấu vân tay!” Dương Lỗi ra lệnh, so với bất kì ai hắn đều cấp bách hơn.
Lâm Diêu muốn kêu mọi người quay lại phòng khách, nhưng lập tức có người hỏi hắn, “Nhưng mà, hung thủ mở van bình gas rồi bỏ đi, ly trà là ai lấy đi?”
Lâm Diêu khẽ thở dài, có chút không tình nguyện, “Xin hỏi tổ trưởng Dương và Lưu lão sư, hai người cùng vào với tôi, ai là người nhìn thấy ly trà?”
“Tôi nhìn thấy.” Lưu Hán Chu nghiêm túc nói.
“Lúc đó tôi vội vàng cứu người, không nhìn thấy.” Dương Lỗi lúc nói chuyện rất bình tĩnh.
Lâm Diêu cười nói, “Tư Đồ biết Mã Hải Ba nhất định có liên quan tới hung thủ, bởi vậy, dù hắn rời khỏi nhà Mã Hải Ba, hắn vẫn canh chừng gần đó.
Theo hắn nói, sau khi hắn đi, không có bất kì ai tiếp xúc với Mã Hải Ba mãi cho tới khi chúng ta xuất hiện.
Mà tôi và Lưu lão sư sau khi đuổi theo Tư Đồ, cách Đàm Ninh và tổ trưởng đến đây chỉ có mười phút.”
“Là mười ba phút.” Đàm Ninh đứng bên cạnh Cát Đông Minh tính thời gian rất chính xác.
“Mười ba phút.
Đàm Ninh, ai là người vào đầu tiên?”
“Tôi.”
“Lúc đó cửa mở hay đóng?”
“Mở.”
“Được.
Tôi là người cuối cùng theo chân Lưu lão sư đuổi theo Tư Đồ, trong lúc vội vàng tôi quên đóng cửa, nếu hung thủ muốn quay lại lấy ly trà, nhất định sẽ bị tổ trưởng Dương ở trong phòng ngủ đang cấp cứu cho Mã Hải Ba nhìn thấy.
Mặc kệ là loại tội phạm gì, kiểu mạo hiểm này nhất định sẽ không làm, kết quả chỉ có một, trong ba người, tôi, tổ trưởng Dương, Lưu lão sư, có một người lấy ly trà đi.”
Câu này làm mọi người sợ không ngớt, Lâm Diêu vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đổ dồn sang ba người, không ngừng đánh giá, không vượt ngoài dự đoán của mọi người, Lưu Hán Chu là người đầu tiên bất mãn công kích Lâm Diêu.
“Cậu tốt nhất là có chứng cứ, tôi và tổ trưởng Dương là cảnh sát có thâm niên, không nhắc tới trước đây phá rất nhiều vụ án, lần này tham gia tổ chuyên án, cũng là chuyện phải xác định qua nhiều mặt mới được vào.
Cậu vô duyên vô cứ vu hãm chúng tôi, là đang vũ nhục toàn bộ giới cảnh sát! Nếu như cậu không lấy ra được bằng chứng, Lâm Diêu, tôi sẽ khiển trách cậu với tất cả khâu ngành!”
“Tôi sẽ không ngăn cản anh, dù sao tôi cũng là người đang bị giáng chức, không quan tâm tới chuyện bị khai trừ hay không.
Nhưng trước sự việc đó, tôi sẽ tự mình bắt hung thủ và đồng lõa.
Nhưng mà, tôi biết mọi việc đều phải có bằng chứng, nếu anh có nghi vấn gì thì cứ nói ra.”
“Lúc đó cậu là người đầu tiên vào hiện trường, sau đó là tôi, cậu vào phòng khách nhìn một cái liền thấy Mã Hải Ba hôn mê trong phòng ngủ, tôi theo sát chạy vào thì phát hiện hắn còn sống liền sơ cứu, từ lúc tôi vào phòng ngủ tới khi gọi tổ trưởng Dương vào, không vượt quá một phút.
Sau khi tổ trưởng Dương bắt đầu cấp cứu cho Mã Hải Ba, tôi liền ra khỏi phòng ngủ, khi đó, tôi phát hiện cậu đi từ bếp ra, mà ngay lúc này, tôi và cậu gần như cùng nhìn thấy ly trà trên bàn.
Không đợi tôi kiểm tra cẩn thận đồ trên bàn, liền nhận được điện thoại của đồng nghiệp bên dưới, nói là phát hiện Tư Đồ, tôi liền chạy tới cửa sổ nhìn, đồng thời còn hô to về phía tổ trưởng Dương trong phòng ngủ, mà cậu thì theo sát tôi.
Nói trắng ra, tôi chưa từng chạm vào chiếc bàn, ở hiện trường chưa tới ba phút, mà lúc tôi nghe điện thoại nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn không biết cậu làm cái gì, nói cách khác, trong ba người, kẻ có khả năng lấy chiếc ly nhất chỉ có cậu, Lâm Diêu!”
Lâm Diêu dựa vào lưng ghế, nhìn Lưu Hán Chu nước miếng văng tứ tung trách cứ, nghe xong thì nói, “Nhưng mà, tổ trưởng Dương còn có khả năng hơn tôi, tôi đi theo anh rời khỏi hiện trường tìm Tư Đồ, ở đây cũng chỉ còn tổ trưởng Dương và Mã Hải Ba hôn mê, mà lúc Đàm Ninh bọn họ đến đây, đã cách mười ba phút sau, trong mười ba phút này, đủ để làm nhiều chuyện.”
“Cậu nghi ngờ tôi?” Rốt cuộc Dương Lỗi cũng mở miệng, làm cho hắn càng thêm lạnh lùng.
“Đúng vậy, tôi là đang nghi ngờ anh, tổ trưởng Dương.
Tình hình lúc đó để cho ai phân tích, anh vẫn là người có tình nghi nhất! Tôi nói sai à?” Lâm Diêu quét mắt một vòng.
Không cần xác định cũng nhìn ra, mọi người đều đồng ý với cách nói của Lâm Diêu, nhưng mà…
Hết chương 4.
------oOo------