Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

chương 119: chương 119

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.

Chương 28

Đột nhiên ý thức được vấn đề lại không có thời gian suy nghĩ, bên ngoài thì có động tĩnh, hắn vội vã nhét tờ giấy vào trong người, ngồi yên trên ghế giả bộ không có gì xảy ra.

Không biết Dương Lỗi quay lại để làm gì, như là nhận ra gì đó, hắn xoay đầu nhìn cửa phòng, lại nhìn Lâm Diêu.

“Cậu có thể đi rồi.” Ném bản ghi chép tới trước mặt Lâm Diêu, Dương Lỗi vẫn mang bộ mặt lạnh lùng.

Ký tên, Lâm Diêu cũng không hỏi gì, cầm áo khoác lên, tiêu sái bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Ánh nắng chói chang làm mắt có hơi nhức, chuyện đầu tiên Lâm Diêu làm là gọi điện cho Đường Sóc.

“Em đang ở nhà, em lái xe anh về rồi, sao anh ra sớm vậy?”

“Không thả mồi, làm sao câu cá?”

“Anh không về hả, bây giờ em đi tìm anh.”

“Không cần, anh còn có việc, lát nữa chúng ta liên lạc.”

Đã sớm ngờ tới việc Dương Lỗi phái người theo dõi mình, Lâm Diêu xuyên qua đường cái, vào một quán ăn ăn sáng.

Sau khi ăn sáng xong, hắn đi không có mục đích, tiêu hao hơn hai tiếng, chẳng làm một việc chính sự nào.

Mười giờ sáng, Lâm Diêu mới về đến nhà.

Xuống taxi, Lâm Diêu nhận thấy người phía sau theo rất sát.

Lòng nói, cuộc sống đúng là không dễ dàng mà.

Giả vờ bình tĩnh mở cửa, lúc này, hắn nôn nóng mở công tắc, tay vừa đút vào túi thì chợt nghe trong thư phòng có tiếng người nói chuyện.

“Cậu thật kiên nhẫn, giờ mới về.”

Có một người xông vào nhà mình, nếu là bình thường kẻ này không chết cũng sẽ bị thương, nhưng bây giờ thì khác, Lâm Diêu nở nụ cười mừng rỡ.

“Nhanh thế, tôi còn tưởng anh sẽ mất một khoảng thời gian.”

Tả Khôn bước từ thư phòng ra, đối mặt với Lâm Diêu lúc này, đã thay đổi rất nhiều, chí ít Lâm Diêu phát hiện ra ánh mắt đã từng rất lạnh lùng, bây giờ lại dịu dàng như ánh trăng.

“Lâm Diêu, cậu cũng đủ làm đối thủ của tôi.”

Chậm rãi rút tay ra khỏi túi, Lâm Diêu nghiêng đầu trêu chọc hắn, “Tôi lại nghĩ, anh càng muốn trở thành đồng minh của tôi hơn.”

“Nhưng cậu lại là kẻ thù của tôi.”

“Có cho tôi chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ làm vậy thôi.”

Tả Khôn cười cười, sau đó tiến tới một bước, hỏi Lâm Diêu, “Cậu chỉ cần trả lời tôi một câu là được, trước đây, cậu có từng tội nghiệp em ấy không?”

“Không!” Lâm Diêu trả lời thẳng thắn.

Thần sắc Tả Khôn từ khổ não chuyển sang thoải mái, chờ hắn nhìn Lâm Diêu lại lần nữa, thản nhiên nói, “Giới thiệu cho cậu một người, người đã cùng tôi bước vào giai đoạn hôn nhân, bầu bạn cả đời, Y Thiếu An.”

Cửa thư phòng chậm rãi mở ra, có một người đàn ông ôn nhuận như ngọc, quân tử đứng đó.

“Đã lâu không gặp, Lâm Diêu.”

Tuy rằng đã dự liệu từ đầu, nhưng Lâm Diêu thật đúng là có chút mất tự nhiên.

“Anh, anh đúng là có bản lĩnh, có thể đổi trắng thay đen!” Lâm Diêu nói với Tả Khôn, không biết là đang tán dương hay gièm pha.

“Cậu sai rồi, trước khi cậu biết em ấy hai ngày, tôi đã lo xong việc chuyển quốc tịch sang Pháp, bây giờ em ấy cũng giống tôi, là người Hoa quốc tịch Pháp.”

Lâm Diêu thật sự không biết nên nói gì.

“Đừng nghe cậu ấy nói bậy, vì cứu tôi, thiếu chút nữa là táng gia bại sản.

Mà tôi vì báo thù, nên mới tới mảnh đất này.”

“Người tôi nhìn thấy trên lề đường chính là anh, Tiễn Lạc An?” Nhìn thẳng gương mặt quen thuộc, Lâm Diêu hỏi.

“Đúng vậy, chính là tôi.

Tiễn Lạc An đã không còn tồn tại nữa, bây giờ tôi tên là Y Thiếu An, Tiểu Tả đặt cho tôi.”

Lâm Diêu phụt một tiếng bật cười.

“Anh gọi hắn là Tiểu Tả?”

Gương mặt Y Thiếu An hơi hồng lên, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, đỏ mặt lại đẹp mắt như thế, thảo nào Tả Khôn lại có thể vì hắn bất chấp hiểm nguy.

“Tiểu Tả giống như quân tử lan có độc, cậu ấy đối với kẻ thù của mình… Tôi đã từng khuyên cậu ấy, đừng trả thù các cậu, nhưng mà…”

Bây giờ không còn gì để che giấu, cứ thế nói trắng ra.

“Lúc đó anh nói có người đợi anh bảy năm, là Tả Khôn sao?”

“Là cậu ấy, tôi thiếu cậu ấy rất nhiều… Tôi đã trả nợ cho A Phong xong, thiếu Tiểu Tả thì tôi dùng cả đời còn lại để trả cho cậu ấy.”

Tả Khôn nắm tay Y Thiếu An, nhìn hắn cười dịu dàng.

“Tôi thật ra không biết, hai người quen nhau bằng cách nào vậy?”

“Lâm Diêu, cậu cũng nhiều chuyện ghê nhỉ?” Y Thiếu An cười nói.

“Tôi học đại học trong nước, An nhi là thầy dạy tiếng phổ thông cho tôi.” Lúc Tả Khôn nói chuyện, vô cùng kiêu ngạo.

“Được rồi, bây giờ tôi cũng không phải cảnh sát gì nữa, coi như Tiễn Lạc An đã đền tội.

Mà Y Thiếu An là bạn mới của tôi.”

Đối với thái độ của Lâm Diêu, mắt Y Thiếu An đã ươn ướt.

Nếu không thì phải thế nào? Tả Khôn nếu có thể để hắn ban ngày ban mặt chạy khắp nơi, đã nói lên thân phận của ‘Y Thiếu An’ là hợp pháp, tạm thời không nhắc tới Tả Khôn rốt cuộc làm cách nào tới mức thiếu chút nữa là táng gia bại sản, biến Tiễn Lạc An thành Y Thiếu An, theo tình hình hiện giờ mà nói, Y Thiếu An xuất hiện bên cạnh Tả Khôn, kéo người này vào chung chiến tuyến với mình.

Lâm Diêu mời bọn họ ngồi xuống, Tả Khôn liền mở miệng, “Lâm Diêu, cậu biết thân phận của tôi từ khi nào?”

“Từ khi thấy…”

“Gọi Thiếu An là được.”

“Được rồi, từ lúc thấy Thiếu An tôi liền có chút nghi ngờ, nhưng không tài nào chắc chắn được.

Mãi cho đến hôm qua, mới đột nhiên nghĩ tới, Tư Đồ từng đề cập với tôi về máy phát tín hiệu ở trên người Thiếu An lần trước, được chế tạo từ Pháp, mà anh lại đến từ Pháp, với lại anh không ngừng gây ra phiền phức cho bốn chúng tôi, thậm chí còn mượn hơi Diệp Từ, tôi liền biết, anh tới trả món nợ cũ thay hắn.

Giống như Thiếu An đã nói, hắn vì trả thù mới trở về, mà anh là vì hắn mang một nỗi băn khoăn đến đây.

Nếu tôi suy luận không sai, tất cả bắt đầu từ Phùng Hiểu Hàng.”

Lâm Diêu đặt ly nước xuống, mời hai người, ngồi đối diện bọn họ, nói tiếp, “Phùng Hiểu Hàng còn một thân phận khác, là người của tổ chức, hắn làm việc cho tổ chức, một trong những mục đích là tìm mấy cô gái đẹp đẽ trong giới giải trí, từng bước biến họ thành gái trong giới.

Lúc trước tôi còn thấy lạ, nếu chỉ vì quan hệ lăng nhăng kia, tạo thành chướng ngại cho Trương Ny, thì tại sao phải giết Phùng Hiểu Hàng?

Xem ra vào lúc đó, Thiếu An cũng đã biết mục đích của Phùng Hiểu Hàng, như vậy liền có thể giải thích, tại sao muốn giết hắn.”

Đề cập đến chuyện quá khứ, trên mặt người kia mang vẻ xám xịt.

“Đúng là tôi phải đền tội, nhưng cho dù thế nào tôi cũng không thể bỏ Tiểu Tả được, tuy rằng thân phận của tôi đã thay đổi, tuy rằng người tôi giết rất đáng chết, nhưng tội ác sẽ theo tôi cả đời.”

Nhìn hắn cũng biết, người này thật ra không hề cố chấp.

“Đừng suy nghĩ lung tung, loại người cặn bã như hắn không đáng để em bận tâm.

Nếu em nói với anh từ sớm, anh kêu mười mấy thuộc hạ đi xử hắn cũng đủ rồi, cần gì phải tự mình đi chứ.”

Haiz… Tình yêu đúng là thần kỳ, đối mặt với Y Thiếu An, sự săn sóc của Tả Khôn đúng là khó tin.

“Khụ khụ, cho dù bây giờ tôi đã bị điều đi, nhưng tôi vẫn chưa bị tước cảnh phục mà, hai người ngồi trước mặt tôi nói chuyện này, đúng là không ngại ngùng gì hết.

À, Bạch Nhuận Giang sao rồi, anh gặp ông ta chưa?” Lâm Diêu rất rõ, đừng thấy Y Thiếu An ôn nhuận như thế, trong lòng hắn cũng có ác ma tồn tại, hắn có thể thoát thân, đảm bảo sẽ không tha cho Bạch Nhuận Giang.

Y Thiếu An trông như oán trách liếc nhìn Tả Khôn, trả lời Lâm Diêu, “Tiểu Tả giúp tôi tìm bằng chứng và chân tướng vụ án của A Phong năm đó, Bạch Nhuận Giang vì không làm tròn trách nhiệm nên ngồi tù rồi.”

“Cái gì, ông ta vào tù rồi?”

“Tám năm.”

Mồ hôi lạnh toát ra, Y Thiếu An còn nói Tả Khôn là quân tử lan có độc, hắn còn ác hơn Tả Khôn nữa!

“Bỏ đi, nói chuyện chính sự.

Tả Khôn, anh sao lại ở cùng với Chu Tri Nhiên?”

“Tiểu Tả, để em nói trước đi.”

Mất tự nhiên quá, thật sự quá mất tự nhiên, xưng hô Tiểu Tả này không hợp với Tả Khôn, nhưng mà nhịn đi.

“Là như vầy, Lâm Diêu.

Tôi đã sớm biết chuyện Phùng Hiểu Hàng là ma cô, cũng vừa khớp, tôi biết sau lưng hắn có kẻ chống đỡ, đồng thời còn có lai lịch không nhỏ, nhưng chuyện không liên quan tới mình, tôi cũng làm như không biết.

Nhưng hắn bắt đầu chú ý tới bé, tôi không thể làm như không thấy được.

Sau khi vụ án kết thúc, tôi cùng Tiểu Tả trở về Pháp, ban đầu muốn sống một cuộc sống yên ổn.

Nhưng lúc Tiểu Tả ở trong nước giải quyết chuyện còn lại của tôi, lại tra ra được một tổ chức khổng lồ, mà những chuyện Phùng Hiểu Hàng gây ra là do tổ chức đó chi phối, nói chính xác là, xem trọng bé không phải Phùng Hiểu Hàng, mà là tổ chức đó, tôi chỉ giết một con cờ mà thôi.”

“Cho nên, anh trở lại đây tìm đầu sỏ.

Chu Tri Nhiên biết chuyện?”

“Từ sau chuyện đó, Tiểu Tả bắt đầu điều tra tổ chức này.

Bất ngờ phát hiện, cậu và Tư Đồ cũng có thù oán với đối phương, lúc mô phỏng theo trò chơi của Tư Đồ giết người, Tiểu Tả liền điều tra ra vấn đề ở bệnh viện của Chu Tri Nhiên, chủ động tìm hắn, bọn họ bắt đầu hợp tác.

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tả để tôi ở lại Pháp một mình, không chịu cho tôi theo cùng, nên tôi liền trốn về đây.”

“Hừ, ba mươi mấy đứa cũng không canh được em, mai mốt anh phải nghĩ tới chuyện làm lồ ng sắt mới được.” Tả Khôn thở phì phò, chen vào một câu.

Không để ý đến Tả Khôn bất mãn, Lâm Diêu dần rõ chân tướng trong sự giảng giải của Y Thiếu An.

Chu Tri Nhiên không tin không tìm được tung tích của Hàn Vân ở nhà cũ, để Đồng Nhã che chở giúp mình, lần thứ hai đến nhà cũ quan sát.

Mà Y Thiếu An lén trở về nước, trong tình huống né tránh Tả Khôn, theo đuôi Chu Tri Nhiên đến nhà cũ.

Bọn họ gặp nhau ở nhà cũ, Y Thiếu An nói rõ vấn đề, xin hắn đừng nói với Tả Khôn, mà Chu Tri Nhiên cũng đồng ý.

Đêm đó, mèo mù gặp cá rán, bọn họ tìm được cơ quan của mật thất, mà Y Thiếu An người từng đóng “Lý Thuần Phong” trong phim điện ảnh, bởi vì phải diễn cho tròn vai nên đi học kiến thức về kỳ môn thuật số, tất nhiên biết khẩu quyết cửu cung.

Bọn họ phát hiện thi cốt của Hàn Vân bên dưới, Chu Tri Nhiên định báo cảnh sát, mà Y Thiếu An lại nghĩ nhiều hơn.

Tình hình của tổ chức ai cũng không thể nắm giữ hoàn toàn, mà Hàn Vân hình như chỉ là một tiểu lâu la, nếu báo cảnh sát, nói không chừng sẽ bứt dây động rừng, căn cứ theo những gì Tả Khôn điều tra được, trong cảnh cục cũng có người của tổ chức, Y Thiếu An lo lắng vụ án không giải quyết được sẽ bị bỏ mặc, bởi vậy hắn đưa ra một đề nghị.

Y Thiếu An cũng càng hiểu rõ, chỉ bằng sức của Tả Khôn thì không thể nào diệt trừ được tổ chức, lúc này, hắn nghĩ tới Lâm Diêu và Tư Đồ, thậm chí là Diệp Từ.

Nếu như mấy người này liên thủ, có thể sẽ làm được.

Nhưng Tả Khôn vẫn hận mấy người Lâm Diêu, mặc kệ bọn họ xuất phát từ chính nghĩa bắt Y Thiếu An, trong mắt Tả Khôn vẫn là đối tượng cần phải trả thù, bởi vậy, Y Thiếu An chỉ có thể nghĩ cách đưa bọn họ liên lạc với nhau.

Khiến Chu Tri Nhiên mất tích chính là kế hoạch của Y Thiếu An.

Hắn lấy điện thoại của Chu Tri Nhiên, bấm gọi cho Tư Đồ, hắn biết lúc này Tư Đồ đang ở bệnh viện bầu bạn với Lâm Diêu, đêm khuya sẽ không mở máy.

Ngày hôm sau Đồng gia và Tả Khôn phát hiện Chu Tri Nhiên mất tích nhất định sẽ đại loạn, đồng thời nghĩ đủ mọi cách lăn qua lăn lại trong nhà cũ, chỉ cần bọn họ tìm được mật thất sẽ thấy điện thoại cố tình để lại, ở bên trong có nhật ký ghi chép gọi cho Tư Đồ, cư thế, cho dù Tả Khôn không muốn cũng sẽ tìm tới Tư Đồ.

Về phần xà phòng dính trên điện thoại, là vì để khiến Tả Khôn bọn họ tin, Chu Tri Nhiên gặp bất trắc chứ không phải chơi trò mất tích, Y Thiếu An này có đầu óc không đơn giản.

Nhưng Y Thiếu An cũng không biết, Đồng Nhã, em gái của Đồng Triết đã sớm biết Tư Đồ bọn họ từ miệng Trương Ny, không đợi Tả Khôn ra quyết định, Đồng Triết đã không kịp chờ đi nhờ Tư Đồ.

Mà vào ban đêm, Chu Tri Nhiên đồng ý với kế hoạch của Y Thiếu An, thừa dịp tuyết còn chưa ngừng rơi liền rời khỏi nhà cũ, đây cũng là lý do vì sao trên tuyết không có dấu chân.

Nhưng mà Tả Khôn biết chuyện Y Thiếu An trốn đi, cũng định liệu hắn sẽ về đây, liền sắp xếp người đi tìm, rốt cuộc cũng tìm thấy tung tích của Y Thiếu An ở khách sạn gần đó.

Lúc Lâm Diêu thấy Tả Khôn và Y Thiếu An ở lề đường, chính là Tả Khôn chạy đi bắt người.

Không lay chuyển được quyết định của Y Thiếu An, Tả Khôn không thể làm gì khác hơn là đồng ý giữ hắn lại, cũng biết chuyện của Chu Tri Nhiên.

Nhưng, khi đó Tả Khôn đã nghi ngờ Đồng Nhã, bởi vậy không nói với Đồng Triết.

Về phần tại sao Tả Khôn và Diệp Từ ở cùng nhau, Lâm Diêu thấy có phần kịch tính.

Tả Khôn lo Lâm Diêu nhìn thấy Y Thiếu An, hắn hiểu rõ chỉ cần không gặp Diệp Từ thì sẽ không tra được ‘Tiễn Lạc An’, cho nên, hắn phái người đi theo Diệp Từ, không ngờ lại bị Diệp Từ cắt đuôi sạch sẽ.

Tả Khôn đặt máy nghe lén trên người Lâm Diêu, biết được Diệp Từ muốn tới nhà cũ, lo lắng hắn sẽ nói ra chuyện ‘Tiễn Lạc An’ đã không tồn tại, liền theo sát quay về, vừa vặn gặp một màn ba má chia cắt đôi uyên ương của nhà Đường Sóc.

Đợi Diệp Từ một mình rời khỏi, Tả Khôn liền tìm tới hắn.

Tả Khôn không nhiều lời, đưa Diệp Từ đi gặp Y Thiếu An, nói rõ mọi chuyện.

“Lúc đó, tôi không có nắm chắc nhiều phần trăm sẽ thuyết phục được Diệp Từ, nhưng hắn lại đồng ý giữ bí mật cho An nhi, cũng đồng ý giúp tôi làm việc.

Mà điều kiện tôi cho hắn chính là trở thành đồng minh vĩnh viễn.”

Sau khi Y Thiếu An nói lời cuối cùng, Tả Khôn nói ra quan hệ giữa mình và Diệp Từ.

Lâm Diêu gật đầu, cũng không nghĩ Tả Khôn sẽ cho Diệp Từ báo đáp hậu hĩnh như thế, không có điều kiện khách quan, muốn mượn hơi ác thú trên cơ bản là điều không thể.

“Tả Khôn, anh nghi ngờ Đồng Nhã, có chứng cứ đáng tin nào không?” Lâm Diêu hỏi.

“Đúng vậy.

Từ cử chỉ của cô ta, đúng là rất kì lạ, suy đoán từ Đồng gia càng kì lạ hơn.”

“Nói thế nào?”

Tả Khôn thở dài một hơi, mới lên tiếng, “Cậu cũng biết trong Đồng gia có người tiếp ứng với Hàn Vân, người này không đơn giản, tôi, Chu Tri Nhiên và Đồng Triết ba người liên thủ cũng không tìm ra, người này giống như đào ba thước cũng không gặp lão chuột, chúng tôi bận rộn vô ích cả buổi.

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, bản thân Đồng Triết không có vấn đề, hắn có vị trí rất quan trọng trong Đồng gia, nếu như ngay cả hắn cũng không tra được, chỉ có hai khả năng.

Một, người này có địa vị cao hơn Đồng Triết, có thể nắm giữ đồng thời áp chế hắn.

Hai, người này ở ngay bên cạnh, biết rõ mọi hành động của chúng tôi.

Về điểm thứ nhất, tôi đã điều tra, chúng tôi cho rằng, người có vị trí cao hơn Đồng Triết chỉ có cha hắn, Đồng Chấn Thiên.

Tôi đã nhắm vào Đồng Chấn Thiên điều tra, kết quả bước đầu là…” Nói tới đây Tả Khôn thấy sắc mặt Y Thiếu An không khỏe.

“Lâm Diêu, có thể cho tôi mượn phòng cho khách của cậu không? An nhi lâu rồi không nghỉ ngơi đầy đủ.”

“Đương nhiên là được.”

Không cho đối phương phản đối, Tả Khôn vừa ôm vừa kéo hắn vào phòng, khiến Lâm Diêu nhớ tới Tư Đồ, nỗi nhớ đột nhiên ùn ùn kéo tới không kịp trở tay, khiến lòng hắn ê ẩm.

Dàn xếp Y Thiếu An xong rồi, Tả Khôn quay lại phòng khách nói tiếp.

“Đồng Chấn Thiên rong ruổi trên chiến trường tài chính cả đời, đến khi tuổi già thì chuyển sang cho con trai.

Có một điều rất kì lạ, Đồng Chấn Thiên mặc dù nuông chiều vợ mình, nhưng lại rất nghiêm khắc với Đồng Nhã, thậm chí không cho cô ta nhúng tay vào chuyện làm ăn của gia đình, điểm này ông ta và vợ đã có mâu thuẫn rất lớn.

Mà tình huống đó cũng không phải xảy ra từ đầu, khoảng chừng năm năm trước, Đồng Chấn Thiên đột nhiên cho Đồng Nhã 10% cổ phần của công ty và căn nhà cũ, chứng tỏ, từ nay về sau, không cho Đồng Nhã tiếp xúc với bất kì mối làm ăn nào của công ty.”

“Ông ta và vợ kết hôn khi nào?”

“28 năm trước.”

“Anh nói hết đi.”

“Sau khi Đồng Nhã nhận cổ phần của cha và căn nhà, Đồng gia bắt đầu sa sút từ từ.

Đầu tiên là Đồng Triết gặp cản trở trong làm ăn, hắn mất rất nhiều sức lực mới cứu vãn được, sau đó là Đồng Chấn Thiên dẫn đầu hai thế gia thương nghiệp khác thao túng thị trường chứng khoán, bị các thương gia khác biết được.

Rơi vào đường cùng, Đồng Chấn Thiên không thể làm gì khác chia cho bọn họ chén cơm, sau đó, Đồng Chấn Thiên đi điều tra là do ai tiết lộ bí mật, kết quả không tra được gì.

Tôi nghi ngờ…”

“Những thứ đó là do Đồng Nhã làm?” Lâm Diêu hỏi.

“Đúng vậy.

Cậu phải biết, những thứ Đồng Chấn Thiên cho Đồng Nhã, đối với Đồng gia mà nói chỉ như con bò mất cọng lông, Đồng Nhã rõ ràng không cam lòng.

Tôi đúng là có nghi ngờ Đồng Chấn Thiên, nhưng ông ta chỉ là một gian thương bình thường mà thôi.

Viên Khả Tâm ở vụ án Quan Tín, Phùng Hiểu Hàng ở vụ hồ Cầm Tâm, Ngụy Bằng ở vụ trò chơi giết người, ba người này đều là người của tổ chức, lại không có tiếp xúc với Đồng Chấn Thiên, đừng nghi ngờ kết quả điều tra của tôi, tôi đã điều tra tư liệu của những người này trong vài chục năm, sở thích, gia đình, số điện thoại, mail, đời sống, bạn bè người thân, thậm chí bọn họ bị cảm bao nhiêu lần, uống thuốc gì tôi cũng biết.”

Lâm Diêu mỉm cười, lòng nói Tả Khôn này đúng là rất cẩn thận.

“Nói cách khác,Đồng Chấn Thiên không hề tiếp xúc với bất kì ai trong tổ chức.

Còn Đồng Nhã?”

“Đồng Nhã và Hân Vân là thân thích, hai người lui tới cũng nhiều, trước mấy hôm Hàn Vân xuất ngoại, đã từng gặp nhau ăn cơm, nói chuyện tới bốn tiếng.

Mà Đồng Nhã lại nói với tôi, cô ta và Hàn Vân không quen thân.

Từ đó tôi nghi Đồng Nhã, rồi bắt đầu điều tra.

Phát hiện lần cô ta gặp Chu Tri Nhiên thật ra chẳng phải trùng hợp gì, mỗi một khoảng thời gian Đồng Nhã lại đến nhà cũ, mà điểm ấy, Đồng Triết nói hắn không biết.

Tôi nghĩ nếu Đồng Triết không biết thật, cứ như vậy, Đồng Nhã trở thành một người rất phức tạp.

Nếu Đồng Triết biết từ lâu, nhưng vì muốn bao che cho em gái nên giấu tôi.

Cho dù thế nào, tôi cũng không thể tiếp tục tin tưởng Đồng Triết.”

Bất tri bất giác, bọn họ nói chuyện rất lâu, đợi tới khi Y Thiếu An bước ra, mới phát hiện miệng lưỡi khô khan.

Lâm Diêu đổi trà.

Sau khi quay lại phòng khách, Y Thiếu An đứng lên nhận bình trà trong tay Lâm Diêu, rót trà cho ba người.

Nhìn động tác của hắn trôi chảy, nhìn lại cái ly của mình, không khỏi tò mò, “Sao anh có thói quen rót chỉ có nửa ly vậy?”

“Rượu đầy trà nửa cơm đầy chén, kiểu cũ, khi còn bé đã bị ba má huấn luyện thành.” Y Thiếu An trêu chọc nói.

Lâm Diêu lắc đầu cười, tiếp tục hỏi Tả Khôn, “Nếu anh giấu Chu Tri Nhiên đi rồi, sao còn đưa hắn xuất hiện?”

“Đây là ý của An nhi.

Sau khi Tư Đồ mất tích, đối phương nhất định tìm cách hãm hại hắn, mà các cậu cũng sẽ bị cảnh sát canh chằm chằm, cục diện bây giờ chẳng khác nào nghiêng về một phía, hoàn toàn bị đối phương nắm trong tay.

Để có thể đánh phá hoàn cảnh xấu, An nhi quyết định để Chu Tri Nhiên xuất hiện, cứ thế đối phương sẽ hốt hoảng.

Bởi vì bọn họ không biết trong tay Chu Tri Nhiên có cái gì, nhất định sẽ phân tâm điều tra, như vậy có thể làm giảm bớt cho bên Tư Đồ.”

“Nhưng hiệu quả quá nhỏ, chuyện của Mã Hải Ba vẫn bị tính trên đầu Tư Đồ.

Có lẽ các cậu không biết, ở hiện trường bị mất vật chứng, tới nay tôi vẫn chưa tìm ra manh mối.”

“Tư Đồ nói, nhất định đã bị người của cảnh sát cầm đi.”

“Cái gì?”

“Lâm Diêu, tôi đã gặp Tư Đồ.” Y Thiếu An để bình trà xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Diêu mỉm cười.

Hắn đứng bật dậy, nắm lấy tay Y Thiếu An, đây là lần đầu tiên Lâm Diêu mất phong độ và lãnh tĩnh, như bị quỷ nhập hỏi, “Lúc nào, ở đâu, hắn sao rồi?”

Y Thiếu An an ủi bảo Lâm Diêu ngồi xuống, nhét ly trà nóng hầm hập vào tay hắn, “Ngay ngày hôm sau Mã Hải Ba gặp chuyện.

Tôi không nghĩ tới, dưới tình huống đang bị truy nã, hắn lại có thể cải trang thành phục vụ tới tìm tôi.

Sau khi để Chu Tri Nhiên xuất hiện, vì không muốn tôi chạm mặt với cảnh sát, Tiểu Tả đã sắp xếp cho tôi ở trong khách sạn.

Tư Đồ đúng là một người đáng sợ.

Tôi cũng không biết hắn làm cách nào biết được tôi, tôi có hỏi Diệp Từ, hắn nói chưa từng nói với Tư Đồ.

Mà Tư Đồ tới tìm tôi, chỉ là nhờ tôi chuyển lời tới Tiểu Tả.”

“Nói gì?”

Y Thiếu An nở nụ cười, Tả Khôn lại nhíu chặt mày, lấy điện thoại đang reo ra, Y Thiếu An “Xuỵt” một tiếng với Lâm Diêu, rồi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tả Khôn.

Tả Khôn bắt máy nhưng không nói câu nào, cúp điện thoại rồi, sắc mặt càng nghiêm trọng, “Đi mau, cảnh sát phát hiện Tư Đồ rồi.”

“Cái gì?”

Tâm trạng Lâm Diêu lại trở nên không yên.

Hết chương 28.

Ying Ying: Tiểu Khôn nhỏ tuổi hơn An nhi, nhưng mà chiếu theo tính cách thì mình sửa xưng hô hai người thành anh – em cho tình cảm ~ Cặp này chắc phải nói là hỗ sủng nhỉ :-? An nhi cưng Tiểu Khôn lắmmmmm

------oOo------

Truyện Chữ Hay