Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 26
Đường Sóc suy nghĩ cả đường đi, vẫn không hiểu nổi ám hiệu Lâm Diêu cho hắn.
Lâm Diêu đóng cửa xe, nói với Đường Sóc dù đã đến nơi vẫn không hiểu được, “Đầu tiên, Đồng Triết và Tả Khôn vẫn luôn tìm đường hầm trong nhà cũ, tại sao không tìm ra, chỉ có một khả năng, đường hầm căn bản không nằm dưới mật thất.”
“Đúng vậy! Cho dù bọn họ có đào tung mật thất lên cũng không thấy.
Mà Đồng Triết hỏi chú Lương về chuyện đường hầm mấy lần, đối phương đều không trả lời, còn có thái độ vô cùng không quan tâm, điều này nói rõ ông ta không chỉ biết đường hầm ở đâu mà còn vô cùng yên tâm.
Nhưng mà Lâm ca, em không hiểu, chú Lương bị giết ở Phật đường thì có liên quan gì?”
Lúc này, Lâm Diêu đã mở cửa, nói với Đường Sóc, “Người thần bí kia sở dĩ giết chú Lương ở Phật đường, là vì hai điều.
Thứ nhất, muốn để Đồng Triết bọn họ tiếp tục tìm đường hầm ở đó.
Thứ hai, là muốn ẩn núp đường hầm thật sự.
Cậu nghĩ đi, người thần bí kia giết chú Lương, nếu giết ở trong phòng không phải dễ dàng hơn sao, cần gì phải dẫn chú Lương tới Phật đường? Nói cách khác nếu như đối phương muốn…”
“Em hiểu rồi, đường hầm ở phòng chú Lương!”
Nhìn hắn như được xối nước lên đầu vô cùng vui sướng, Lâm Diêu rất hài lòng với tốc độ tiến bộ của sư đệ, cười nói, “Đúng vậy, chú Lương có thể ngồi vững trên đầu tường nhìn Đồng Triết lăn qua lăn lại, cũng là bởi vì biết đường hầm sẽ không bị tìm ra.
Tư Đồ để lại tin tức có lẽ là nói với anh, đường hầm ở phòng chú Lương.”
“Vậy còn chờ gì nữa, đi tìm thôi!”
Không kịp chờ bọn họ mở cửa phòng chú Lương, Đường Sóc đã cởi áo khoác xắn tay áo, còn Lâm Diêu thì rơi vào suy tư, dựa vào tường bất động.
“Lâm ca, anh nghĩ gì vậy?”
“Tiểu Đường, hay là anh sai rồi.”
“Sai?”
“Lúc nãy hưng phấn quá suy nghĩ không chu đáo, bây giờ tỉnh táo ngẫm lại, anh phát hiện mình bỏ qua một chuyện rất quan trọng.”
“Chuyện gì?”
“Chính là tính xảo quyệt của Tư Đồ.”
“Em biết anh Tư Đồ rất xảo quyệt, nhưng cái này có liên quan gì tới tin nhắn?”
“Cậu nghĩ đi, Tư Đồ e là đã biết đối thủ tiến một bước hãm hại hắn, cũng biết lúc đó phía sau anh có cảnh sát đuổi theo, lỡ như để người khác nhìn thấy ám hiệu, chẳng phải là biến khéo thành vụng sao.
Mã Morse tuy rằng rất bí ẩn, nhưng trong tổ chuyên án nhất định có người biết.
Tư Đồ sẽ không mạo hiểm như vậy, cho nên…” Nói tới đây Lâm Diêu dừng lại, hơi híp mắt mỉm cười.
“Cho nên cái gì?”
“Đừng tìm, đường hầm không phải ở đây.”
“Hả?” Đường Sóc chẳng hiểu gì hết, trong thời gian ngắn, Lâm Diêu lại phủ định suy luận của mình.
Lâm Diêu vào bếp lấy hai ly nước, để Đường Sóc nghỉ ngơi một lát.
“Nói ra thì rất dài, Tư Đồ là một người cẩn thận, nhưng sự xảo quyệt đã ăn trong xương thì không tài nào thay đổi được.
Nếu hắn đã biết có người phía sau anh đang đuổi bắt hắn, sẽ nghĩ tin nhắn để lại cho anh sẽ bị phát hiện.
Nếu là cậu, cậu còn dám mạo hiểm để lại tin nhắn không?”
“Sẽ không, chí ít nếu em muốn một sách lược vẹn toàn.”
“Đúng thế.
Tư Đồ cũng sẽ không hơi đâu làm chuyện có hại cho mình, cho nên, hắn gửi mã Morse là có hai ý đồ.
Thứ nhất, là muốn người sát hại Mã Hải Ba nhìn thấy, thứ hai, là muốn chúng ta tranh thủ thời gian.
Tiểu Đường, nếu người giết Mã Hải Ba nhìn thấy mật mã Tư Đồ để lại, có thể tiến một bước hành động không?”
“Đương nhiên sẽ có.
Anh Tư Đồ không bị bắt, cũng không hoàn toàn bị đánh ngã, cho nên hung thủ nhất định có hành động.”
“Vậy là được rồi.
Tư Đồ cũng có thể nghĩ như vậy, đối phương đào cái bẫy cho hắn, hắn nhất định cũng sẽ đào lại cái hố cho đối phương.
Nếu như đối phương nhìn thấy mật mã của Tư Đồ, hắn sẽ không lo ngại tới chúng ta.”
“Chờ chút, Lâm ca, tại sao lại là chúng ta?”
“Bởi vì, đối phương sẽ nghĩ, chúng ta căn cứ theo tin nhắn của Tư Đồ không ngừng tìm đường hầm trong phòng chú Lương, làm sao có thời gian giúp Tư Đồ, cứ thế, đối thủ càng tự tin tìm cách đối phó với hắn.
Cậu nghĩ lại tình hình bây giờ đi, hòa thượng là tên căn bản không muốn động não, Diệp Từ cũng ở bên Tả Khôn, có thể giúp Tư Đồ, cũng chỉ có anh và cậu, nếu chúng ta lại bị chuyện gì vướng chân, Tư Đồ sẽ liền một người chẳng làm được gì.”
“Lâm ca, sau khi anh Tư Đồ chạy, rất khó liên lạc với anh, ảnh có thật sự bỏ qua cơ hội này không? Hay là trong mật mã có gì đó chỉ mình anh mới hiểu?”
“Không, bản thân mật mã không có ý nghĩa, mật mã của Tư Đồ là làm cho người khác xem, chứ không phải anh.
Nếu như hắn thật sự tìm được đường hầm rồi, chẳng khác nào bước tới chân tướng một bước dài, dưới tình huống đó, hắn nhất định sẽ liên lạc với anh, mặc kệ là phương pháp gì.”
“Ý anh là, kể cả anh Tư Đồ, tới bây giờ cũng chưa tìm được manh mối về đường hầm?”
“Nếu nói manh mối, anh nghĩ hắn có.
Bởi vì chúng ta cũng có.”
Đường Sóc đã sớm bị Lâm Diêu làm cho hồ đồ, nghe hắn suy luận cứ cảm thấy gượng ép, nhưng vẫn hợp lý.
Trong mắt Đường Sóc, trong đầu Lâm Diêu rất hỗn loạn.
“Bây giờ chúng ta quay lại điểm xuất phát, không có gì thay đổi.” Giọng của Đường Sóc nghe lạnh ngắt, giống như cực kì thất vọng.
“Cũng không tính là vậy, chí ít chúng ta biết, đường hầm không ở phòng chú Lương.
Tiểu Đường, cậu suy nghĩ kỹ một chút, tổ trưởng dẫn cậu đi lục soát những chỗ nào rồi?”
“Ổng còn tính lật tung lên tìm, ngay cả ống nước lẫn trong vườn đều tra hết.”
“Nhưng hắn đã quên một chỗ, chính là…” Lâm Diêu chỉ ngón tay lên trần nhà, cười khẽ.
“Anh nói phía trên, bên trên là tầng hai, sao mà… là nóc nhà phải không?”
“Đúng vậy, ai cũng không để ý tới nóc nhà.
Điểm này anh cũng chỉ mới nghĩ tới.
Đường hầm không có khả năng ở bên ngoài nhà cũ, nếu phòng nào cũng bị lục rồi, cũng chỉ còn nóc nhà thôi.”
“Tiểu Đường, bây giờ chỉ còn mấy tiếng nữa là trời tối, chúng ta phải chờ tới đó mới có thể tìm.”
Đường Sóc gật đầu, trầm tư một lúc, liền hỏi, “Lâm ca, anh nói xem người giết Mã Hải Ba có phải người thần bí kia không?”
“Chắc là hắn.
Chúng ta tính lại thời gian từ vụ án của chú Lương, lấy giấy bút cho anh.”
Đường Sóc đưa giấy bút cho hắn, Lâm Diêu vừa nói vừa viết, Đường Sóc ngồi bên cạnh xem cẩn thận.
Mà trong đầu Lâm Diêu, từng chuyện từng chuyện từ từ tái hiện.
“Chú Lương rời khỏi phòng Đồng Triết vào khoảng 1:40, Tả Khôn phát hiện thi thể của chú Lương khoảng 2:30, giả thiết, nếu chú Lương rời khỏi phòng Đồng Triết liền đi lấy nước nóng, cũng cần chí ít năm phút, nói cách khác, ông ta bị giết trong khoảng 1:45 tới 2:00.
Tả Khôn phát hiện thi thể chú Lương chắc là 2:30, trong ba mươi phút đó, có ai động vào cái gì không, có lẽ là Tả Khôn, có lẽ là hung thủ…”
“Còn một khả năng nữa, sau khi Tả Khôn phát hiện thi thể, đi tìm Đồng Triết, vậy thì sau sau 2:30, bọn họ lần thứ hai quay lại hiện trường, chí ít là 2:55.
Từ 2:30 tới 2:55, khoảng hai mươi lăm phút, cũng có thể táy máy tay chân, Đồng Triết chẳng phải nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu hai sao, nói không chừng là xảy ra chuyện vào lúc đó.” Đường Sóc nhìn những cái hắn viết xuống, nói phân tích của mình.
Có thật là thế này không? Lâm Diêu tự hỏi trong lòng.
Trong đêm xảy ra vụ án, thời gian then chốt có hai đoạn.
Thứ nhất, sau khi chú Lương rời khỏi phòng Đồng Triết thì bị giết, cũng chính là trong khoảng 1:40 tới 2:00.
Thứ hai, trước khi Tả Khôn phát hiện thi thể, cũng chính là từ 2:00 tới 2:30.
Trong vòng năm tới mười phút, có người từng đến phòng chú Lương, nhưng tại sao lại muốn lấy thảo dược đi?
Bây giờ có một manh mối mới, dính dáng tới người thần bí và Đồng Nhã, cứ thế, rất khó nói tình nghi của Mã Hải Ba có thành lập không.
Vậy chỉ còn Đồng Nhã và người thần bí nọ.
Lúc Đồng Triết và Tả Khôn rời khỏi hiện trường nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu hai, đó là sao? Chờ chút, nếu tính vậy, thời gian then chốt lại xuất hiện thêm một đoạn.
Chính là sau khi Tả Khôn phát hiện thi thể, hắn chạy tới phòng Đồng Triết báo tin! Chí ít là mất mười phút, mười phút này cũng đủ để người khác phá hủy hiện trường.
Vào buổi tối, Trương Ny, Đồng Nhã, Đồng Hạo và Mã Hải Ba đều ăn bánh trôi ngâm rượu của thím Vương, mình thì uống sữa tươi do chú Lương chuẩn bị, Tư Đồ, Đồng Triết, Tả Khôn, uống cà phê do chú Lương chuẩn bị, trong thời gian này, không ai có thể một mình vào nhà bếp mà không bị phát hiện, bởi vậy, người bỏ thuốc là chú Lương.
Chú Lương… Đồng Nhã… Mã Hải Ba… Người thần bí…
Chú Lương bỏ thuốc vào tất cả món ăn, tới 1:10 thì đến phòng Đồng Triết.
Trong máy tính của Mã Hải Ba có chương trình virus, không có ai chứng minh vào lúc 1:10.
Phòng của Đồng Nhã phát ra tiếng động vào lúc 3:00.
Viết tới đây, Lâm Diêu buông bút, nói, “Tiểu Đường, điện thoại của Tư Đồ vào lúc 1:10 thì gọi vào điện thoại bàn, khi đó chú Lương ở trong phòng Đồng Triết, cho nên không thể là ông ta.
Mà bạn gái của Mã Hải Ba nói, nửa đêm bị tiêu chảy nên đi vệ sinh, lúc trở lại thì cũng 1:40, nói mình ở trong nhà vệ sinh nửa tiếng, cũng chính là ra ngoài lúc 1:10.
Như vậy, Mã Hải Ba có khả năng đơn độc hành động.”
Ý của anh là, Mã Hải Ba lén vào phòng anh, dùng điện thoại của anh Tư Đồ? Còn tiếng động phát ra trên lầu hai là của ai? Khi đó Mã Hải Ba đã tiếp tục gọi video với bạn gái, chú Lương cũng đã chết, là Đồng Nhã sao?”
Đường Sóc vừa dứt lời, Lâm Diêu liền lên tiếng, “Có lẽ trong nhà cũ có hai người làm việc vì người thần bí.
Mà giữa bọn họ cũng không biết sự tồn tại của đối phương.
Chú Lương chỉ phụ trách bỏ thuốc và vào thời gian chỉ định ứng phó với Đồng Triết, người còn lại thì phụ trách vào phòng anh lấy điện thoại của Tư Đồ gọi vào điện thoại bàn, còn lấy cái ly bỏ vào phòng Tư Đồ.”
“Em không hiểu.
Nếu anh nói vậy, người khác đó chắc chắn là Mã Hải Ba, nhưng tại sao còn phải lấy cái ly bỏ vào phòng anh Tư Đồ, mà không phải phòng anh? Đêm hôm đó anh Tư Đồ ngủ ở phòng anh mà.”
“Chờ một chút, để anh nghĩ đã.”
Chú Lương bị giết, người thần bí đã chuẩn bị xong kế hoạch, bởi vì chú Lương làm việc ở ngoài, nên có thể tùy ý nắm chắc lịch làm việc và nghỉ ngơi của chú, giết chú cũng có thể đã sớm nằm trong kế hoạch.
Như vậy, người thần bí cũng có thể căn cứ theo tiến triển của vụ án làm bước tiếp theo cho kế hoạch hãm hại Tư Đồ, mà người thần bí lựa chọn người hi sinh thứ hai, cũng là đồng bọn của mình, Mã Hải Ba!
Nhưng tại sao Mã Hải Ba còn chưa chết, người thần bí nếu thật sự muốn giết hắn, hắn tuyệt đối sẽ không có cơ hội sống sót, sử dụng khí than, cũng không phải cách bảo đảm nhất, tại sao muốn giữ lại mạng cho Mã Hải Ba, chỉ có thể nói hắn còn giá trị lợi dụng, chẳng lẽ là…
“Mẹ nó, đối thủ thật lợi hại, Tiểu Đường, chúng ta lại bị qua mặt!”
“Anh nói rõ chút đi.” Đường Sóc vô cùng nóng này hỏi.
“Đối phương vì sao còn chưa xác nhận Mã Hải Ba đã chết chưa đã đi? Tại sao không giống như lúc giết chú Lương, đâm một nhát cho xong việc.
Bởi vì Mã Hải Ba còn giá trị lợi dụng, mà mục đích của đối thủ chính là muốn đẩy Tư Đồ vào chỗ chết, đợi tới khi Mã Hải Ba tỉnh lại, hắn sẽ một mực chỉ định là Tư Đồ giết hắn, Tư Đồ sẽ…”
“Tại sao anh lại chắc chắn Mã Hải Ba là đồng bọn của người thần bí đó?”
“Anh không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng mà nếu Mã Hải Ba tỉnh lại, vu cáo Tư Đồ có ý định giết hắn, như vậy, hắn là người cùng phe với người thần bí nọ.
Bọn họ chỉ diễn một vở kịch, chỉ để hãm hại Tư Đồ, cậu hiểu chưa?”
“Không đúng Lâm ca! Nếu đối phương muốn hãm hại anh Tư Đồ, vậy thì quá qua loa rồi.
Anh đã từng nói, trên bàn của Mã Hải Ba có nửa ly trà, nhưng anh Tư Đồ chưa bao giờ uống trà cả, cho dù trong tổ chuyên án có nội gián, nhưng tổ trưởng bọn họ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, manh mối quan trọng như vậy sẽ không bỏ qua.
Còn nữa, nửa ly trà đã bị uống, bên trên nhất định còn nước bọt và vân môi, hung thủ nhất định có thể sẽ bị phát hiện.”
“Đã vậy cậu lấy điện thoại nhắn tin cho Đàm Ninh, nói với hắn có kết quả xét nghiệm lập tức gửi cho chúng ta.”
Đường Sóc không dám chậm trễ, chưa tới một phút đã gửi tin cho Đàm Ninh, rất nhanh nhận được hồi đáp, nhưng nội dung lại làm bọn họ kinh ngạc vô cùng.
“Ở hiện trường căn bản không có ly trà, chỉ có lon sô đa.”
Nhìn hàng chữ trong điện thoại, đầu óc Lâm Diêu trống rỗng.
Ngay lúc Lâm Diêu ngây ra, Đàm Ninh lại nhắn tin tới.
“Có việc gấp, lên mạng nhanh.”
“Lâm ca, trong túi em có laptop, qua phòng em đi.”
Sau khi kết nối internet, rất nhanh kết nối với Đàm Ninh.
“Ở hiện trường căn bản không có ly trà nào hết, cậu thấy sao?”
“Có nhìn thấy, ngay kế bên lon sô đa, là ly trà chỉ còn lại một nửa.”
“Sau khi chúng tôi tới hiện trường, không phát hiện ly trà mà cậu nói, tôi sẽ báo chuyện này với tổ trưởng.
Mã Hải Ba vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, Dương Lỗi mới trở về từ bệnh viện, có một chuyện tôi phải báo với hai người, điện thoại của cậu và Tiểu Đường đều bị chặn nghe gọi, đang làm phần mềm chặn nhận tin nhắn, nhà của hai người cũng bị giám sát.
Có chuyện gì thì chúng ta liên lạc qua mạng.”
“Mạng cũng không an toàn.”
“Tạm thời an toàn hơn điện thoại của hai người.
Tôi sẽ online bốn giờ một lần, có việc thì nhắn lại.”
“Được.
Sau khi Dương Lỗi đến bệnh viện theo xe cứu thương, bao lâu thì các cậu đến hiện trường?”
“Chưa tới mười phút.”
“Chu Tri Nhiên ở đâu?”
“Có người của chúng ta bảo vệ về nhà, trong tổ hạ lệnh, sẽ ngăn cản cậu tiếp cận hắn.”
“Tả Khôn ở đâu, có địa chỉ nhà hắn không?”
Sau khi nhắn địa chỉ Tả Khôn qua, Lâm Diêu đột nhiên nghĩ tới, Tư Đồ có khi nào đang onl không?
Không thể, cái tên ngu máy tính đó làm gì biết lên mạng chứ.
“Lâm ca, chuyện này là sao, tại sao không thấy ly trà nữa?”
“Không thể là do hung thủ lấy đi, nếu không muốn để lại chứng cứ, vậy hắn phải lấy đi trước khi chúng ta tới rồi.”
“Cứ như vậy thì càng rối.
Anh từng suy luận vụ án của Mã Hải Ba là khổ nhục kế của hắn và người thần bí, nhưng vật chứng ở hiện trường bị lấy đi, cái này hoàn toàn đẩy ngã suy luận của anh.”
“Không, lúc này mới chứng minh, Mã Hải Ba là chung nhóm với người thần bí.
Cái ly ở hiện trường bị lấy đi, hung thủ đúng là càng ngày càng bí ẩn.
Anh nghĩ người lấy cái ly đi chắc là…”
Lâm Diêu cũng đi vào ngõ cụt, vùng lông mày nhíu chặt, không cam lòng.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Hai người nhìn nhau, Đường Sóc đứng dậy đi tới cửa, tháo ống nghe ra hỏi, “Ai vậy?”
“Giao hàng.”
Giao hàng? Lâm Diêu gật đầu, ý bảo Đường Sóc mở cửa.
Đi vào là một thằng nhóc chừng hai mươi tuổi, vừa nhìn liền biết là sinh viên vừa làm vừa học.
“Đây là thịt kho tàu, đây là sườn, tổng cậu ba mươi sáu đồng, có tiền lẻ không?”
“Chắc là thiếu, cậu vào trong chờ chút, tôi đi tìm tiền lẻ.” Lâm Diêu thuận miệng nói xong, nhận lấy hai hộp.
Đối phương tháo mũ ra, đi theo Lâm Diêu vào nhà, Đường Sóc ở phía sau chú ý hắn, rất sợ có cái gì khác thường.
Lâm Diêu mới đóng cửa, chợt nghe người kia nói, “Anh ta rất an toàn, bảo anh ngẩng đầu nhìn.”
Không hề kinh ngạc, Lâm Diêu cười khẽ, “Nói với hắn là tôi đã biết.”
Thanh niên nhìn nhìn kỹ Lâm Diêu, gật đầu nói, “Đưa tiền lẻ cho tôi, cớm ở ngoài sẽ điều tra tôi.”
Lâm Diêu không hỏi nhiều, nếu người này dám tới đây, chứng tỏ hắn đã có đủ khả năng tránh thoát nghi vấn của cảnh sát đề ra cho hắn, sau khi đưa đủ tiền lẻ, Lâm Diêu nhìn người liên lạc duy nhất của Tư Đồ dần xa.
“Lâm ca, sao anh không hỏi anh Tư Đồ đang ở đâu?”
Hỏi rồi thì làm gì? Bây giờ còn chưa phải lúc gặp mặt, chỉ có thể mau chóng phá án, bọn họ mới có thể yên ổn bên nhau.
Đột nhiên, Lâm Diêu rất muốn từ chức, làm một người bình thường.
Sau khi ăn xong, bọn họ chờ trời tối, Lâm Diêu mặc áo khoác đen, ngay cả đèn pin cũng không dám lấy, giống như Đường Sóc nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trên vách tường, hai người lấy cái thang tới mạo hiểm leo l3n đỉnh.
Lâm Diêu mới leo lên, một chân còn chưa giẫm xuống, một trận quyền kích đã xông tới.
Đỡ được thân thể tuy rằng thoát một quyền, lại vô cùng chật vật té qua một bên, cũng may còn chưa té xuống đất.
Không kịp nhìn kỹ là ai công kích mình, Lâm Diêu giơ chân đá, hóa giải nguy cơ của Đường Sóc.
Người nọ che mặt và đầu, chỉ có đôi tay là càng ngày càng sắc bén, Đường Sóc không hoảng loạn, hắn biết nếu tạo ra quá nhiều tiếng động, người giám sát bọn họ sẽ phát hiện ra.
Không thể để Lâm Diêu bị hại, Đường Sóc biết thân thủ của mình không bằng hắn, giúp đỡ một chút thì vẫn có thể làm được.
Ba người đánh một trận, đối phương rõ ràng không đỡ nổi nữa thì người thứ tư xuất hiện.
Người nọ cũng che mặt, nhưng mới ra tay, đã giải được nắm tay của Lâm Diêu.
Đường Sóc nhịn không được hô lên, “Đại Binh ca!”
Diệp Từ đẩy Tả Khôn qua một bên, tháo nón xuống, gương mặt lãnh khốc anh tuấn trong mắt Đường Sóc vừa chói mắt vừa đâm từng nhát vào tim.
“Diệp Từ!” Lâm Diêu nắm cổ áo hắn, ngồi chồm hồm xuống, sợ bị ai phát hiện.
“Sao anh lại ở đây?” Lâm Diêu hỏi.
“Mục đích giống cậu, tìm đường hầm.”
“Đến đây hồi nào?”
“Được một lúc rồi.” Diệp Từ xoay đầu nói với Tả Khôn, “Tôi không cho cậu ra tay, cậu xem lời tôi nói là gió thoảng mây bay?”
Tả Khôn cười, rất không quan tâm nói, “Tôi nào biết là bọn họ.
Lâm Diêu, Tư Đồ không có ở đây, cậu cũng không nhàn rỗi ha?”
“Ngậm cái miệng quạ của anh lại đi, thằng người Pháp! Tôi con mẹ nó sẽ tính sổ với anh sớm thôi! Diệp Từ, anh tìm ra đường hầm chưa?”
“Tìm được rồi nhưng không vào được.”
Đường Sóc lúc này chỉ nhìn thấy Diệp Từ, không để ý ai khác nữa, hắn không biết Diệp Từ có thể nói gì với hắn, hay làm gì với hắn, hắn thấp thỏm bất an.
Diệp Từ chỉ lướt qua Đường Sóc, nói với Lâm Diêu, “Chuyện của Tư Đồ tôi đã biết, bây giờ tôi là hộ vệ của hắn, chuyện của các cậu tôi không giúp được gì.”
Lâm Diêu cười lạnh, đáp lễ, “Anh cũng đập nồi dìm thuyền rồi, tôi nào dám nhờ anh làm việc chứ.”
“Anh không có gì nói với em sao?” Đường Sóc bất thình lình mở miệng.
Diệp Từ nhìn Đường Sóc, nhưng chỉ là liếc mắt thôi.
“Không có gì để nói.”
“Hây, Tiểu Đường chú em,bây giờ không phải lúc để lên án hắn phụ lòng cậu, bây giờ hắn là người của tôi.
Diệp Từ, mau nghĩ cách đi, ngày hôm nay chúng ta phải xuống đó.” Tả Khôn nói lời rất khó nghe, rồi lại chẳng cho Tiểu Đường cơ hội phản kích, kéo về chủ đề chính.
Lâm Diêu cho rằng Đường Sóc sẽ tiếp tục kiên nhẫn, không nghĩ tới hắn lại vọt tới trước mặt Tả Khôn, nắm cổ áo đối phương, Diệp Từ cũng theo sát chạy qua.
Diệp Từ đẩy ra một người, chắn cho một người, nhưng mà hắn đẩy ai ra và chắn cho ai?
Hết chương 26.
------oOo------