Editor: Yuki
"Tôi có thể làm tình nhân của em," Nhan Hy nói rồi thêm: "Không cần kết hôn cũng không cần yêu đương."
[Cái này... những thứ cậu ta xem đều là tiểu thuyết mạng ngốc ngốc bình thường sao?]
Hệ thống: [Không, còn có Tình yêu tột cùng của người vợ bị ruồng bỏ, Tình cảm của kẻ thứ ba, còn có Tôi đến để gia nhập gia đình này.]
Nhan Hy: "."
Anh cứ tưởng những thứ này cũng đều là tiểu thuyết mạng ngốc ngốc bình thường.
Trì Dư: "...."
[Cái này... rất cao cấp.]
Cậu cố gắng biện minh: "Đây không phải là vấn đề tình cảm hay không, đây là..."
[Vấn đề này là gì thì tôi cũng không hiểu, tôi là đứa độc thân từ trong trứng. Trời ơi, xin hãy giáng xuống một tia sét đánh chết tôi đi!]
Ầm....Ầm!
"Tôi chưa đủ tuổi vị thành niên."
Nhan Hy: "........"
Rõ ràng người này còn lớn hơn cả mình.
Hệ thống: [Ai da ký chủ, thực ra cậu đã ghép cp nhiều như vậy, cậu hoàn toàn có thể tự mình thử mà. Yêu đương rất ngọt ngào! Nhan Hy cậu ta siêu đỉnh.]
Trì Dư luôn có cảm giác, về chuyện của Nhan Hy, hệ thống có chuyện gì đó chưa nói với cậu...
Còn Nhan Hy, mặc dù anh đã sớm biết tỏng Trì Dư từ đầu đến chân, nhưng lúc này anh vẫn phối hợp diễn xuất với cậu.
"Không sao, tôi có thể đợi em đến khi trưởng thành, hoặc đến giả."
Đến chết cũng được, nhưng nói chết chóc khi còn trẻ thì không may mắn.
Lần đầu tiên trong đời được người ta tỏ tình trực tiếp, Trì Dư không nói nên lời, cuối cùng cậu tìm một lý do gượng gạo để chạy trốn, đó là...
"Kiếp sau tôi sẽ trả lời cậu."
Nói xong cậu cầm tiểu thuyết đam mỹ chạy biến mất dạng.
Nhan Hy càng ngày càng cảm thấy quản gia trong nhà anh nói rất đúng, anh hình như dường như có lẽ có thể trăm phần trăm sẽ đi đào rau dại.
May mà lần trước khi đọc sách anh còn xem Cách phân biệt một trăm loại rau dại ăn được.Một khoảng thời gian sau đó, Nhan Hy càng thêm đeo bám Trì Dư, chặn ở cổng trường, chặn trên xe đạp lúc tan học, cuối tuần tiếp tục chặn ở cửa nhà, sau đó dùng giọng điệu tổng giám đốc ngang ngược không được trôi chảy lắm của mình để thực hiện bảy mươi hai phép biến hóa sến súa với Trì Dư. Nhưng Trì Dư không hề bị sến đến.
Bởi vì thần sắc của Nhan Hy quá bình tĩnh.
Câu nói đơn giản "Cục cưng em thật nóng bỏng," có thể bị anh nói ra cảm giác vị giác của ớt Tử Xuyên "cay" tận trời, còn có cái gì mà "Lửa do em nhóm thì em phải dập," "Em đăng chơi trò muốn nghênh còn cự với tối sao...
Tóm lại dù là câu thoại trẻ trâu sến súa đến đâu, sau khi được anh nói ra một cách bình tĩnh như vậy, lập tức biến thành lửa cháy vật lý và em chạy tôi đuổi lúc truy sát kẻ thù...
.....
Lại một ngày đến trường.
[Hôm nay Nhan Hy không đến nhỉ, cậu ta đến thì tôi xong đời.]
Bạn học: Oh, hiếm thấy thật, còn có ngày cậu xong đời.
Để chúng tôi nghe xem chuyện gì nào.
Hệ thống: [Nhưng mà, Nhan Hy cũng là học sinh chính quy của lớp 2, thứ sáu cậu ta chắc chắn sẽ đến lớp như bình thường mà.]
[Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra cách trả lời cậu ta! Tôi là chó độc thân! Chó độc thân đấy!]
Bạn học: Ôh hố!
Hóa ra hai người...
Có gian tỉnh ả.
Nào nào nào, cược ai công ai thụ nào.
Hử, Trì Dư cái dáng vẻ ngốc nghếch này, chắc chắn là thụ,
Hệ thống: [Yên tâm đi ký chủ, cậu sẽ sớm không còn là chó độc thân nữa, bởi vì Nhan Hy đã đến cổng trường rồi.]
Bạn học: Hay lắm, để chúng tôi xem trò vui này.
Vẻ mặt Trì Dư như thế cuộc đời không còn gì luyến tiếc.
[Tôi xong rồi, đời này và đời sau của tôi đều xong rồi. Mà hệ thống này... Tôi tự nhận mình là người cao thâm lạnh lùng, hình tượng trùm trường duy trì rất tốt, nhưng tiểu nhược thụ Nhan Hy đó... Còn ánh mắt các bạn học nhìn tôi đều rất bình thường. Tôi trầm tư suy nghĩ...]
[Chẳng lẽ tôi thực ra là một tên ngốc nghếch sao?]
Hệ thống: [........]
Bạn học: "........"
À, hóa ra cậu tưởng cậu không phải là tên ngốc nghếch?
Có một số trùm trường bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn nói những lời ngáo ngơ, đáng sợ thật!
Không phải, cậu thực sự nghiêm túc cho rằng mình trông cao thâm lạnh lùng sao?!!
Hệ thống: [Khụ...khụ, ký chủ, về chủ đề này tôi rất khó đánh giá.]
Nói về việc có một ký chủ hoàn toàn không biết tự lượng sức mình thì sẽ có trải nghiệm như thế nào.
Chủ yếu là nó cũng chưa từng nghĩ tới, nhận thức của Trì Dư về bản thân cậu tương đương với không có nhận thức.
"Sắp vào giờ học rồi, những học sinh nào còn nói chuyện thì im lặng." Giáo viên Lịch sử bước vào lớp nói.
[Mặt nạ thống khổ, sáng sớm tinh mơ ai lại học Lịch sử chứ, nhất là giáo viên Lịch sử thế mà lại không đi cùng giáo viên Chính trị!]
Giáo viên Lịch sử:?
Trì Dư ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên sao lại nhuộm tóc lại rồi? Không đúng, tại sao cậu trùm trường này hôm nay lại xuất hiện ở lớp học!
Còn có những lời em ấy vừa nói... cùng với ánh mắt của các học sinh khác nhìn mình như nhìn người bị hại.
"....."
Bạn học: Ồ
Trì Dư có thể có ý xấu gì chứ, cậu chẳng qua là tìm "đường" trong mọi ngóc ngách, kẽ hở, trong mọi đường ngang ngõ cụt, và "vay mượn" tương lai của hai người để ghép cp mà thôi.
Bình thản như gió nhẹ mây trôi, quen thuộc như cơm bữa.
Quả nhiên, ngay sau đó Trì Dư lại bắt đầu
[Wow, thời giáo viên Lịch sử và giáo viên Chính trị đi học, đã lâu lắm rồi nhỉ. Lúc đó xã hội chưa phát triển như bây giờ, gia đình nào có xe đạp đã được coi là giàu có rồi. Ông ngoại của giáo viên Lịch sử trước đây chuyên sửa xe đạp cho người khác, chiếc xe đạp của giáo viên Lịch sử chính là do ông ngoại tích cóp nhiều năm mới mua được, sau đó ông ấy phải đi học nên ông ngoại đã cho ông ấy.]
[Còn giáo viên Chính trị, trường tiểu học của họ ở thị trấn cách đó mấy dặm, họ từ nhỏ đã ở cùng một làng, đi học cũng học cùng lớp. Mỗi ngày giáo viên Lịch sử đều chở giáo viên Chính trị đi học bằng xe đạp.]
[Giỏi quá, hai thiếu niên bình thường xuất thân từ nông thôn, nhờ nỗ lực đã thi đỗ đại học ở thành phố, thay đổi vận mệnh. Thật là truyền cảm hứng.]
Nghe đến đây, giáo viên Lịch sử ngẩng đầu lên đầy tự hào.
Đó là đương nhiên, năm đó ông ấy và giáo viên Chính trị là niềm hy vọng của cả làng. Không ngờ chuyện này lại bị học sinh biết được, cũng có hơi ngại ngùng.
[Hệ thống, hãy cùng nâng ly chúc mừng cho tình yêu trong sáng tươi đẹp nào.]
Giáo viên lịch sử:???
Giới trẻ bây giờ năng động vậy sao?
[Trời đất ơi, sao thầy Tân cứ nhìn chằm chằm vào mình thế, chẳng lẽ mấy thứ trong cặp của mình bị phát hiện rồi sao?]
[Sợ đến mức tôi cầm ngược cả truyện đam mỹ.]
Bạn học: "........"
Cái tên này... Tốt nghiệp đại học rồi xuyên không về đây thì giỏi lắm à, trong giờ học lại còn đọc truyện đam mỹ!
Thấy mà ghét, bọn họ cũng muốn nhanh chóng vào đại học.
Sau giờ học, thầy Tân, giáo viên Lịch sử chưa bao giờ dạy quá giờ, đã hiếm hoi tìm đến lớp của Lâm Tích.
Nói ra thì hơi xấu hổ, ông già cỡ tuổi như ông ấy, cũng vẫn luôn tò mò về suy nghĩ của giới trẻ, ít nhất là để bản thân trông không quá lạc hậu.
Ông ấy cố gắng tỏ ra rất bình thường: "Cái đó... Lâm Tích này, em có biết tình anh em mà Trì Dư nói là có ý gì không?"
Lâm Tích:???
Giáo viên vậy mà cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Trì Dư sao?
Cậu ấy đáp: "Chính là... một vài trường hợp có tình cảm anh em sâu đậm, ví dụ như thầy và giáo viên Chính trị."
"Ra là vậy, quả nhiên giống như thầy nghĩ." Thầy Tân lộ vẻ mặt vui mừng: "Thầy và giáo viên Chính trị của các em là bạn thân từ nhỏ, quan hệ gần gũi như anh em, thích vậy, chỉ cần thấy còn sống thì tuyệt đối sẽ không để ông ấy gặp chuyện."
Lâm Tích đột nhiên cảm thấy Trì Dư ghép đôi đúng rồi, tình anh em chết người này...
Cậu ấy vội vàng giải thích chính là ý đó, nếu không cậu ấy cũng không thể giải thích cho thầy Tân về truyện đam mỹ, hoặc chuyện Trì Dư đọc truyện đam mỹ trong giờ học thế nào.
May mà Trì Dư trong lớp cũng không hóng chuyện của thầy Tân nữa, bởi vì Nhan Hy đã đến.
[Ha, ngủ một giấc dậy tôi biến thành người trong cuộc rồi. Ta nói sao hôm nay trời tôi thế nhỉ, hóa ra là...]
"Trì Dư." Nhan Hy nói thẳng: "Kiếp trước đã qua..."
[Trời ơi, cậu ta sẽ không hỏi tôi đã suy nghĩ thế nào rồi chứ. Tôi thật sự chỉ là một nam sinh trung học thuần khiết, tôi không dám cân nhắc gì cả!]
Nhan Hy: "........"
Anh thật sự rất muốn hỏi Trì Dư câu hỏi này, nhưng Trì Dư đã nghĩ như vậy rồi, anh đành đổi cách nói uyển chuyển hơn:
"Mong em nhất định phải ghép cp của tôi và em."