Editor: Yuki
[Oa, trận bóng rổ này, những người chơi chủ chốt của trường Trung học số 3 cũng sẽ đến, mà bên phía Thế Nam...]
[Chậc...]
Bạn học: Bọn tui có thể biết trước kết quả không?
[Dù sao, Thể Nam có hai đội bóng thế mà lại là đám người đội Hàn Kim. Đúng như dự đoán, thua vẫn hoàn thua.]
"Sao lại là họ!"
Vương Hạc kêu kích động nói. Lý Tuyết không hiểu mô tê gì, liếc nhìn cậu ta. Vương Hạc vội vàng giải thích.
"Cô, em... em chỉ nghĩ rằng trưởng chúng ta có hai đội bóng rổ, đám người Hàn Kim có hơi khiến người khác khó chịu. Em thực sự không muốn họ đi."
Lý Tuyết: "Vậy thì em phải cố gắng rồi."
"Yên tâm đi cô, có em ở đây, nhất định em sẽ giành được vị trí đầu tiên." Vương Hạc nói với vẻ tự tin khác thường.
[Thật là một con hạc tự tin. Nói cho cùng, nếu Hàn Kim không gian lận, thì đội của Vương Hạc thực sự sẽ đại diện cho trưởng tham gia trận đầu bóng rổ.] [Nếu kết cục thay đổi, thì chưa chắc ai sẽ giành được vị trí đầu tiên.]
Vương Hạc: Chắc chắn rồi, cậu ta phải là người đầu tiên.
[Thật không may, sau khi trường công bố trận đầu bóng rổ, họ đã tổ chức một cuộc thi nội bộ. Hai đội sẽ thì đầu để xem ai sẽ đại diện trường. Sau khi đội của Hàn Kim biết về điều này, họ đã trực tiếp loại trừ các cầu thủ của Vương Hạc bằng bạo lực lạnh. Khi chơi bóng rổ, họ thậm chí còn cố tình làm đối phương vấp ngã, khiến đối phương gãy chân và buộc phải rút lui khỏi cuộc thi.]
[Mà Vương Hạc cũng đã thua vì không thể tập hợp đủ đồng đội để thì đấu. Bây giờ cốt truyện đã tiến triển đến mức các thành viên bị thương.]
[Nói như thế nào đây, dành một giây để mặc niệm cho Vương Hạc."
Bạn học: [Cùng mặc niệm.]
Vương Hạc siết chặt cây bút trong tay, cậu ta sẽ không để những người đó toại nguyện!
__
Tan hoc.
[Wow, mỗi lần Vương Hạc chơi bóng rổ, chồng cậu ta là Chúc Hoằng đều sẽ ở bên cạnh. Hai người kể từ khi nói chuyện cởi mở, Chúc Hoằng không còn lén lút đưa nữa, mà trực tiếp đưa nước, đưa thức ăn, còn đưa cả khăn giấy.]
[Tuy nhiên lần này không gọi là chồng ơi nữa.]
Vương Hạc trợn trắng mắt, cái này không thể bỏ qua sao?[Lớp chúng ta có khá nhiều người chơi bóng rổ, còn có cả tuyển thủ tiềm năng là Hạ Châu, đợi đã, người này...]
[Mặc dù bây giờ cậu ấy thể hiện khá bình thường, nhưng sau khi lên đại học, anh ấy như thế đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc nào đó, trực tiếp thức tỉnh tài năng bóng rổ, trở thành đội trường đội bóng rổ của trường, còn đại diện cho tỉnh tham gia thi đầu và giành được chức vô địch.]
Bạn học: Thì ra Hạ Châu có năng khiếu chơi bóng rổ đến vậy.
Hạ Châu: Cảm ơn lời khen, đó là chuyện của nhiều năm sau, bây giờ tôi vẫn rất bình thường.
[Hơn nữa khi học đại học, cậu ấy còn gặp được một người anh khóa trên tâm giao...]
Hạ Châu: "!"
Cậu ấy vội vàng đến bên cạnh Trì Dư, ánh mắt cảnh giác nhìn đôi phương, cướp lời trước khi cậu gặm CP:
"Tôi chỉ là một học sinh bình thường, gia đình bình thường, chiều cao bình thường, ngoại hình bình thường, thành tích không tệ cũng không nổi bật, bản thân không có sở thích và kỹ năng đặc biệt nào, bên cạnh cũng không có thanh mai trúc mã hay bạn thân, càng không có kẻ thủ không đội trời chung, từ nhỏ đến lớn không có gì nổi bật cũng không bị bạo hành bắt nạt. Tôi luôn có tính cách hòa nhã, không cố chấp, không bạo lực, không méo mó, nhưng cũng không có phẩm chất tốt như giúp đỡ người khác, bố thí cho trẻ em. Điều duy nhất có thể được coi là đặc biệt có lẽ là, bình thường thể hiện trên người tôi một cách vô cùng nhuần nhuyễn."
"Tôi chính là loại người qua đường A, tóm lại tôi không có bất kỳ giá trị thời thượng nào về tình yêu, huống chi là đối tượng."
"Những chuyện trong quá khứ và tương lai đều không liên quan đến tôi, tôi chỉ là tôi của hiện tại."
Trì Dư nghe xong chuỗi lời nói dài của cậu ấy, ngây người suy nghĩ xong câu nói vừa rồi...
[... Sửa chữa kỹ thuật chơi bóng rổ sai lầm.]
Hạ Châu: "..."
Cắt câu rất vui sao?
Bạn học: Phụt!
Đánh cổ điển thường lửa chiêu cuối.
[Tôi chỉ xem phương hướng thôi, sao cậu ấy lại khai hết lý lịch rồi?]
[Hơn nữa tuy bây giờ cậu ấy bình thường, nhưng sau này lợi hại lầm đấy.]
Trì Dư thu hồi tâm trí, đáp lại một câu: "Tôi cũng vậy."
[Nói đùa, ai mà không phải là nam sinh bình thường. Nhân vật chính của cuốn sách này là Nhan Hy, Tiêu Nhiên, Lâm Tích, còn đối với các bạn học khác, tôi chỉ là một tên củi mía lạc vào nhóm đại thần mà thôi.]
[Cô đơn, yếu đuối, lại bất lực, tôi chỉ có thể dựa vào việc ghép cp với hệ thống để miễn cưỡng vui vẻ như vậy.]
Hạ Châu: "..."
Các bạn học khác: "..."
Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi.
Cậu còn cần phải vui vẻ thì trên đời này quả thực đầy rẫy những người khốn khổ.
[Nhưng Hạ Châu trong cốt truyện, thật sự không có ý định sớm quen biết đàn anh sao? Đàn anh cũng học trường này, hơn nữa còn là học sinh lớp 12.]
Hệ thống: [Không có cốt truyện này, trong sách hai người quen nhau khi học đại học.]
[Thật đáng tiếc, đàn anh từng là đội trưởng đội bóng rổ của trường họ, nhưng vì một lần thi đấu bị thương ở tay, dẫn đến cả đời không thể chơi bóng rổ nên mới lui về hậu trường. Những năm đó đàn anh luôn buồn bã, cho đến khi gặp Hạ Châu trong buổi lễ chào đón tân sinh viên của trường đại học.]
[Họ quả thực là những người bạn tâm giao gặp nhau muộn màng, dù là thói quen sinh hoạt hay chơi bóng rổ, đều quả hợp nhau. Quan trọng nhất là họ có chung sở thích!]
[Lúc mới vào câu lạc bộ bóng rổ, đàn anh đã tận tình hướng dẫn Hạ Châu, còn mua đồ ăn ngon cho cậu ấy. Hai người này sao không gặp nhau sớm hơn, đỡ phải đi đường vòng mấy năm? Không thể cho tôi ăn chút đường trước được sao, đáng ghét!]
[Nghiến răng nghiến lợi, hét lên tùy thích, cp mau đến trong bắt của tôi đi.]
Hạ Châu: Cảm ơn lời đề nghị, bây giờ tôi vẫn chưa quen người này.
Vương Hạc quen người này: Người đó không phải là thành viên cũ của đội bóng rổ sao?
[Hạ Châu và đàn anh của cậu ấy càng gặm càng ngon, điên quá đi, điên quá đi, ngày Hạ Châu báo cáo nhập học đại học, cậu ấy thế mà lại bỏ tạ vào vali! Hôm đó vừa khéo là đàn anh phụ trách tiếp đón tân sinh viên này, đàn anh tự tin xách vali, kết quả... Suýt chút nữa thì tiễn anh ra chầu trời sớm rồi. Hạ Châu, cậu biết cách hại | hại đàn anh quả đấy.]
[Đàn anh cũng thật là, trực tiếp lửa Ha Châu đi làm thẻ sinh viên, còn dẫn Hạ Châu và hành lý của cậu ấy đi lòng vòng một vòng, thanh kéo của vali đều bị hỏng.]
[Ha ha ha ha! Đàn anh tuy có hại cậu ấy, nhưng đàn anh vẫn luôn yêu thương cậu ấy mà.]
[Đôi chồng chồng, thật ăn ý, cùng nhau hại người, ôm tạ từ từ đi về ký túc xá. Sau đó nhìn kỹ lại, phát hiện Hạ Châu vừa vặn được phân vào ký túc xá của họ,
trực tiếp tại chỗ mất đi tình bạn cùng phòng bốn năm, tại chỗ kết làm chồng chồng.]
Hạ Châu: Cái này...
Quá chi tiết rồi.
[Hạ Châu còn vì chuyện này mà nổi tiếng trong ký túc xá, tưởng là người qua đường giáp bị bạn cùng phòng cưng chiều, hóa ra oan gia oan gia lại là ông chồng tương lai của tôi. Ha ha ha, cuộc sống đại học của Hạ Châu.]
Hệ thống: [Vậy ký chủ thật sự không tính hóa thân thành đại thần đồng nhân viết văn về họ sao? Sớm gặp gỡ sớm ngọt ngào.]
Hạ Châu bất lực chồng tay lên trán, xem ra cậu ấy vẫn không thể thoát,
Thôi, quen rồi.
Bây giờ vẫn còn chút thời gian trước khi vào lớp, Vương Hạc thay đổi vẻ nóng này trước đó, chậm rãi đi đến trước mặt Trì Dư, nói: "Trì Dư, đội chúng ta còn thiếu vài người, cậu cùng tham gia với chúng ta nhé?"
[Hả??? Hả???Hả???]
"Hả cái gì mà hả.. Cậu nói có được không?" Vương Hạc cố gắng kiềm chế cái tính nóng này của mình.
[Mặc dù khi học đại học tôi có học qua một chút bóng rổ, nhưng sao cậu ta lại tìm tôi? Cậu ta một cặp, Hạ Châu một cặp, đến lúc đó ánh đèn trên sân bóng rổ của tôi không phải sẽ sánh vai cùng mặt trời sao?]
Vương Hạc tức giận, lúc nào rồi, cậu chỉ quan tâm đến điều này thôi sao?
Gặm cp lúc nào cũng được, thi đấu bóng rổ chỉ có một lần!
Trì Dư trả lời cậu ta: "Kỹ thuật của tôi không được."
Vương Hạc: "..."
Điêu.
Cậu tưởng tôi không nhìn thấy kỹ thuật thuần thục của cậu khi lén lút chơi bóng rổ trên sân bóng rổ lần trước sao?
"Xấu hổ cái gì, có kỹ thuật thì cứ sử dụng." Vương Hạc hào phóng nói: "Hơn nữa có tôi chống lưng, thua thì không mắng cậu. Được rồi, chiều nay tan học cậu trực tiếp đến sân bóng rổ, lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc cách chơi, tôi đã đăng ký tên cậu rồi."
[what...]
[Cái tính nóng nảy này của cậu ta, lão công cậu biết không sợ sao?"
Bạn học: Ha ha ha, bóng thắng mới là đỉnh của chuỗi thức ăn, khắc chế tất cả!
Vương Hạc: Hử! Chúc Hoằng tên khốn đó dám đến trêu chọc cậu ta, thì phải chuẩn bị tinh thần bị thiêu chết.
[Chết tiệt, trong nguyên tác để có thể cùng bà xã chơi bóng rổ, Chúc Hoằng đã đặc biệt học bóng rổ một thời gian, yêu thật là yêu. Tiếc là sao lại xuất hiện cái bóng đèn này của tôi, hệ thống, cậu nói xem tôi có nên giả chết luôn không?]
Hệ thống: [Bình tĩnh đi ký chủ, bây giờ tôi không có quyền hồi sinh, cậu chết là hết, hơn nữa còn liên lụy cả thế giới tiểu thuyết này cùng diệt vong.]
[Không thể như vậy được, tôi còn muốn gặm CP dài lâu. Cặp đôi Vương Hạc này quả thực là tình đầu của tui, thật sự, tôi chưa từng gặm cp nào ngọt ngào như vậy.]
Vương Hạc hung hăng quay đầu đi...
Tôi hận cậu, đồ hủ nam!