Tất Cả Bạn Học Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

chương 17: lớp học 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Yuki

Ngay trước cửa phòng làm việc.

Thầy Cố chỉ vào trán của Lưu Vân mắng: "Em đấy, em không thể làm tôi bớt lo hơn được không? Em nói xem, Hứa Viên đang yên đang lành mà ngã ra đất, còn bị ném đá nữa! Em không có việc gì làm thì đi bắt nạt người ta làm gì? Em tưởng ai cũng da dày thịt béo giống em à? Hứa Viên là học sinh xuất sắc đấy, sau này là người dùng đầu óc để kiếm cơm, nếu em làm hỏng đầu người ta thì sao?"

"Không phải, em thật sự không có..."

"Em cái gì mà em!" Thầy Cố không cho phép phản bác, ngắt lời cậu ta, "Tôi thấy là em ngứa da rồi, muốn vào đồn ăn cơm nhà nước à, tuổi trẻ không lo học hành cho ra hồn."

"Được rồi, nếu đã đến đây rồi thì đừng đi nữa. Tiểu Viên đang ở phòng y tế, em mau chóng qua đó xin lỗi em ấy đi."

[Thấy Cổ rõ ràng không nghe Lưu Vân giải thích, thấy ấy bỏ mặc Lưu Vân rồi đi thẳng không quay đầu lại, còn Lưu Vân chỉ đành cúi đuôi đến phòng y tế thăm vợ.]

Lưu Vân:???

Tiếng dẫn chuyện ở đâu ra thế?

Một người họ Trì nào đó đang nằm trên ban công lặng lẽ hóng chuyện...

[Có một loại người, dù tóc nhuộm trong như bãi cỏ, trở lại trường cần thăm vợ thì vẫn phải thăm vợ. Nếu sớm biết vậy thì tại sao lúc đầu lại như vậy chứ.]

Vương Vũ, Trâu Khải vừa bước ra khỏi văn phòng: ".

Anh bạn trên lầu à, cậu lại bắt đầu rồi đấy.

[Tại sao họ lại nhìn về phía mình nhỉ, cho phép tui quay người ngẩng đầu một góc 45 độ ngắm cầu vồng, không ai nhìn thấy tui, không ai biết tui, không ai nghe thấy tui.]

"....."

"......"

"....."

Tự lừa dối mình có ý nghĩa sao?

Bầu trời kia chỉ có mây đen, còn không thấy cậu...

Tiếng to như vậy, bịt tai trộm chuông à.

Học sinh lớp hai đi ngang qua:...Tôi chỉ là đi ngang qua mà cũng bị tiếng lòng của cậu hấp dẫn.

Hệ thống: [Ký chủ đừng lo, bọn họ vẫn còn ở đó, ước/đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không rời đi, nhưng việc này không ảnh hưởng đến việc chúng ta ăn kẹo.]

[Đúng vậy. Gã công rác rưởi Lưu Vân kia, bình thường bắt nạt vợ đã đành, giờ vợ bị thương còn đứng đây chôn chân, thật là ngốc nghếch.]

Lưu Vân: Dù sao đi nữa thì bắt nạt cậu bé ngoan ngoãn thật sự rất sảng khoái.

Hệ thống: [Ký chủ à, tầm nhìn của cậu quá hạn hẹp/thiển cận rồi, đây là cách yêu cổ điển đấy, yêu người ta bao nhiêu thì bắt nạt người ta bấy nhiêu]

Lưu Vân:???

Tình yêu gì? Hận thù gì?

Vương Vũ, Châu Khải ở bên cạnh mặt mày lạnh lùng:Ồ.

Người xem kịch vui không sợ chuyện lớn, cười nhạo người khác "yêu nhau" cuối cùng cũng bị "kịch" đập trúng.

[Đúng vậy, đúng vậy, loại này cũng cực kỳ sảng khoái, tốt nhất là trong lúc "ấy ấy", bắt nạt mạnh vào.]

Lưu Vân: Hừ, không cần cậu nói tôi cũng biết.

Nhưng ý hiểu của cậu ta về "ấy ấy" là trong lúc học trên lớp, chắc là giống với ý của Trì Dư..... nhi?

Editor: Cậu bé này ngây thơ quá đi

***

Trong vườn hoa nhỏ.

[Oa, Hứa Viên quả ngoan rồi, nghỉ trưa hôm nào cũng đều đến đây yên lặng đọc sách. Ánh nắng và khuôn viên trường học, hoa nhài và thiểu niên.]

[Nếu có thêm một màn play giữa đám hoa thi càng tuyệt hơn.]

Lưu Vân vén tóc mái che nửa khuôn mặt: Đúng vậy, nếu không tôi cũng không bắt nạt cậu ấy, nhưng play giữa đám hoa là cái quái gì vậy?

Không quan trọng, cậu ta thích bắt nạt người khác để mua vui.

Hứa Viên là bạn nam ngoan nhất lớp họ, bình thường đi học về nhà chỉ có một đường thẳng, học chung lâu như vậy chưa từng có tranh cãi với ai, dù là trong trường hay ngoài trường, ngoài học hành ra cậu ta không có sở thích khác. Toàn bộ cuộc sống như là từ "Đệ Tử Quy"* bước ra, những người như vậy lại có tính tình rất tốt, chỉ là quá không phòng bị và "không biết thích nghỉ".

(*)"Đệ tử quy" (弟子规) là một cuốn sách của Trung Quốc cổ đại, do Lý Ngọc Tú (李毓秀) sáng tác vào thời nhà Thanh. Tác phẩm này được coi là một cuốn sách giáo dục về đạo đức và lễ nghi cho trẻ em, bao gồm những quy tắc hành xử trong cuộc sống hàng ngày. Nội dung của "Đệ tử quy" dựa trên lời dạy của Khổng Tử và nhấn mạnh vào sự kính trọng, lòng hiếu thảo, lòng trung thành và tinh thần trách nhiệm.

Chẳng hạn như trước đây, câu ta sẽ lên lấy đi cục tẩy của Hứa Viên khi Hứa Viên đang mải mê làm bài tập, hoặc khi Hứa Viên đọc sách sẽ giật một sợi tóc của cậu ấy, lúc đó Hứa Viên chỉ quay đầu lườm cậu ta một cái, nhưng lại bất lực tủi thân không biết phải làm sao để đối phó.

Mà câu ta vì muốn đùa giỡn, đôi khi cố tình làm ra vẻ mặt cực kỳ hung dữ, chặn Hứa Viên trên đường tan học. Hoặc nói với cậu ta một số câu nói đùa không thể nói trước mặt người khác, nếu quá trớn một chút thì là nhân lúc Hứa viên không có mặt để đặt một bông hồng vào bàn học của cậu.

Tất nhiên, chuyện này cậu ta chỉ làm một lần, nhưng chính lần duy nhất đó đã làm Hứa Viên sợ hãi đến mức xin nghi ở nhà một ngày.

"Hứa Viên."

Lưu Vân vẫy tóc, lấy sách của Hứa Viên như mọi khi. Cậu ta cố ý làm lộn xộn bookmark mà Hứa Viên đã đánh dấu, nói một cách ngông cuồng: "Học sinh giỏi à, chữ trên này đọc thế nào, dạy tôi với, sau này tôi giúp cậu đánh người bắt nạt cậu."

"Tôi... tôi..."

Hứa Viên liên tiếp nói "tôi" mấy lần vẫn không nói thành câu, không biết là đau đầu vì sách đột nhiên bị lấy đi, hay là không biết nói gì với chuyện người đã bắt nạt mình nói muốn giúp mình đánh người khác.

Lưu Vân tự hào khoe ra hai phần đắc ý, ba phần khoe khoang và năm phần kiêu ngạo.

Hứa Viên chính là cậu bé ngoan ngoãn, lúc này sẽ không biết nói gì cả, tuy nhiên...

[Tên đàn ông đầy mưu mô này biết rằng nếu vợ tiếp tục nhìn như vậy, đôi mắt sẽ cận thị đến mức gần như mù lòa, nên đã nghĩ ra đủ mọi cách trở lại trường học, chỉ để ngăn vợ tiếp tục đọc. Tôi đã bắt được tình yêu của tên vô lại rồi.]

Lưu Vân:...

Không phải, có thể hiểu như vậy nữa sao?

Cậu ta thực sự không phải là gay mà!

Hứa Viên cảm thấy bất an như vậy là vì đã nghe thấy sao? Nhưng họ đã thử trước đó, toàn bộ trưởng Thể Nam ngoại trừ lớp hai, chỉ có một số ít học sinh ở các lớp khác có thể nghe thấy tiếng lòng của Trì Dư, và còn là ngẫu nhiên nữa.

Chẳng lẽ Hứa Viên lại may mắn như vậy...

Dĩ nhiên Hứa Viên không hề may mắn như vậy, cậu ta chỉ vì Lưu Vân trước khi lấy sách đã lấy mất kinh của cậu ta, người cận thị nặng như cậu ta không nhìn rõ người đến lắm.

[Năm ấy hoa hạnh nở trong mưa phùn, trong ánh nắng chiều tà, chúng ta nhìn vào mắt nhau thật lâu giữa đám hoa nhài. Khoảnh khắc ấy anh đã giấu đi vẻ du côn lông bông của mình, còn em đã che giấu sự ngoan ngoãn của người học sinh ưu tú.]

Lưu Vân:???

Sao lại trở nên văn chương thế này? Đây không phải phong cách của cậu đâu, anh bạn à.

Hệ thống: [Oa Oa Oa, ký chủ à cậu đúng là văn chương lai láng mà, tôi thấy sau một trăm năm nữa cậu có thể ứng tuyển làm hệ thống bình luận đấy.]

[Đúng vậy, vì cp có thể bền lâu, tôi không ngần ngại!]

Lưu Vân ngượng ngùng đặt sách xuống, không đối đầu nổi với hủ nam, thì cậu ta tránh xa vậy.

Học sinh đi ngang qua: He he.

Lưu manh, cuối cùng thì cậu vẫn còn quá trẻ.

Lưu Vân không quan tâm đến cái gi gọi là "bình luận", cậu ta vươn tay định giật tóc Hứa Viên...

[Cậu ta đã ra tay! Cậu ta đã ra tay! Cuối cùng cậu ta sẽ nhẹ nhàng vuốt ve má của vợ!]

Lưu Vân: Còn lâu nhá!

Cậu ta bực bội thu hồi tay, quay sang lấy cái tẩy bên cạnh...

[Đó chính là khởi đầu của tình yêu, tín vật xác định tình cảm, Lưu Vân rất giỏi nhỉ.]

Lưu Vân: "..."

Cậu ta vứt bút.

[Cây bút của vợ hết mực rồi, đúng lúc ném đi thay cái mới, trong sự thô lỗ có sự tinh tế, trong sự tinh tế có tình yêu.]

Cậu ta xé sách.

[Trang sách xé ra chính là lời tỏ tình mà tình địch viết cho Hứa Viên, cậu ta chắc chắn đang ghen.]

Cậu ta nghiền nát cặp kính.

[Ngón tay của vợ bị thương phải quấn băng cá nhân, tôi cũng phải bị thương bọc băng cá nhân giống nhau, cặp đôi nhỏ này...]

Lưu Vân:!!!

Cậu ta điên rồi, hơn nữa không thể hiểu nổi.

Lúc này cậu ta không quan tâm đến bàn tay vẫn còn chảy máu, lao thẳng đến chỗ Trì Dư đang ngồi, hét lớn một tiếng: "Tôi là thẳng nam!"

Trì Dư sửng sốt một chút, sau đó hồi phục tỉnh thần và rất nghiêm túc đáp: "Tôi biết."

[Không có người đàn ông thẳng nào sẽ nhấn mạnh mình là thẳng nam cả, hơn nữa vừa rồi còn làm ra vết thương giống cậu bé ngoan.]

Lưu Vân: "..."

Cậu biết cái đéo gì mà nói.

Truyện Chữ Hay