*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yuki
"Có học sinh cá biệt, trong một số lớp nào đó..."
"Tôi không chỉ trích ai cụ thể, tôi nói về tất cả các học sinh ở đây, trường học không phải là nhà của các em..."
[Đừng vứt rác bừa bãi, rồi khi đến lúc dọn dẹp vệ sinh lại nói rằng trường học là nơi các em học tập, cần phải yêu quý nó như chính ngôi nhà của mình.]
Trong lòng Trì Dư mệt mỏi nói thay ông ấy.
Hôm đó, sau khi Nhan Hy mượn sách xong thì đã rời đi, không ngờ anh lại không đi cùng với Trương Lâm! Cậu chỉ đành phải tìm kiếm sự an ủi bằng việc đu hai cặp đôi trúc mã và cặp đôi học sinh giỏi để giải thèm.
Nhưng mà thứ Hai!
[Tại sao lại có thứ gọi là họp toàn trường hàng tuần như vậy chứ?]
[Hiệu trưởng nói xong thì phó hiệu trưởng nói, phó hiệu trưởng nói xong thì giáo vụ nói, giáo vụ nói xong thì chủ nhiệm nói. Nói thế nào cũng là các ngài đúng, thực sự là không thể chịu đựng nổi nữa!]
Các bạn cùng lớp đang đứng: Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa đều là những lời chỉ trích.
[Lại nói, tâm lý của hiệu trưởng thật tốt, cách đây vài ngày nhà còn bị cháy, hôm nay vẫn có thể nhiệt huyết hăng hái chỉ trích chúng ta.]
Học sinh: Cháy hả???
[Cũng vì mối tình đầu... khoan đã, ông già này cũng chơi bời lắm nhé.]
[Ông ấy có một bố là quận trưởng, đến đây làm hiệu trưởng chỉ là để giải trí, ông ấy và vợ là đám cưới thương mại, ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn ra không có chút tình cảm nào. Vì vậy... vợ chồng bề ngoài nhìn hòa thuận, nhưng thực tế ai chơi đường nấy, vợ đi tìm trai trẻ, còn hiệu trưởng... đi cặp kè với bảo vệ ở cổng?]
Bạn học: Kặp kè cái quỷ gì thế?
Khoan đã, nếu tính như vậy, chẳng phải là cả hai đang cùng cắm sừng đối phương sao?
[Hóa ra khi cả hai còn trẻ, họ đã từng cùng nhau làm việc một thời gian, lúc đó hiệu trưởng còn là một chàng trai ngốc nghếch, rất nhiều việc phải nhờ cậy anh trai bảo vệ giúp đỡ, từ đó tình cảm của họ... trở nên sâu sắc!]
[Sau đó, ông chú bảo vệ vì đã đến tuổi nên bị công ty sa thải, hiệu trưởng đã mời ông ấy đến đây làm bảo vệ, không chỉ trả lương và đãi ngộ ngang cấp hiệu trưởng mà còn thường xuyên tặng quà. Nhưng tình yêu của người đàn ông có tuổi rất kín đáo và chín chắn, thông thường hiệu trưởng không bao giờ làm phiền bảo vệ, nhưng cứ có thời gian là lại ghé nhà ông ấy để ăn chùa ở chùa.]
[Hơn nữa, tay nghề nấu nướng của ông chú bảo vệ cũng rất tốt, căn bệnh dạ dày của hiệu trưởng chính là do ông ấy chữa khỏi khi cùng làm việc. Bấy lâu nay, hiệu trưởng luôn giữ lại bức ảnh của bảo vệ, thỉnh thoảng lấy ra nhìn, cách đây vài ngày, vừa hút thuốc vừa xem ảnh đã làm cháy nó.]
[Chà, hiệu trưởng cũng thật tài tình, trực tiếp chà lên chân quần để dập lửa, dù cháy bất cứ thứ gì cũng không thể cháy mất bức ảnh mối tình đầu! Chắc chắn rồi!]Nhan Hy: Hóa ra là vì lý do này, hôm qua khi bố anh hỏi hiệu trưởng, ông ấy còn nói là do lò vi sóng phát nổ gây ra hỏa hoạn.
Người đàn ông có tuổi thật sự rất lắm mưu mẹo.
[Ha ha ha! Nhưng hiệu trưởng cũng thật hài hước, thế mà lại trực tiếp mặc quần thủng đi tìm mối tình đầu để than thở. Mối tình đầu còn có thể làm sao bây giờ, không chỉ làm những món ngon cho ông ấy mà còn đồng ý với yêu cầu của người tình cũ, dọn dẹp giường chiếu để ngủ chung.]
[Yêu ai thì bắt lấy dạ dày của anh ấy, còn cho ở nhờ nữa, cái gì mà văn vẻ cặp chồng già nữa.]
Học sinh: Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hiệu trưởng lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, mà khi riêng tư lại có thể đùa giỡn như thế.
Nhan Hy: Cũng thật bất ngờ.
Lâm Tích: Bảo sao mấy ngày trước khi gặp hiệu trưởng, ông ấy cứ che chắn cái quần của mình.
Hiệu trưởng đang hăng hái diễn thuyết: Sao học sinh lớp 11-2 lại có vẻ mặt kỳ lạ thế nhỉ? Chẳng lẽ trong bài phát biểu của mình có gì không ổn sao? Rõ ràng mình đã chuẩn bị kỹ càng rồi mà...
Thôi, trở về phải tìm người bạn cũ làm bữa cơm để an ủi mình một chút.
"Tóm lại, những gì tôi muốn nói hôm nay chỉ có vậy, tiếp theo xin mời thầy Ngô lên phát biểu."
[Tôi nhớ là thầy Ngô chính là cháu trai của hiệu trưởng, tốt nghiệp năm ngoái rồi đến trường Thế Nam làm giáo viên, nhưng trước đó... Ôi, không ngờ hồi học sinh giáo viên cũng từng là một kẻ lêu lổng, chậc chậc chậc, tóc nhuộm còn xanh hơn cả cây vạn niên thanh*.]
Học sinh: Bình thường thầy Ngô văn nhã như vậy...
Quả thật, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.
[Cuộc đời học sinh cấp ba của thầy Ngô cũng thật thú vị, đeo khuyên tai, nhuộm tóc, đánh nhau, nhưng lại ngồi chung bàn với học sinh giỏi của lớp, hai người cứ cãi vã không ngớt. Sau đó thầy Ngô gây chuyện đến mức phải bỏ học, bạn cùng bàn của thầy ấy liền đè thầy ấy lên tường để hôn!]
[Uầy! Hóa ra cặp đôi này là thật!]
Học sinh:!!!
WTF? Sao nơi nơi quanh tôi đều có nam x nam thế này?
[Thật không thể tin được, học sinh giỏi cùng bàn của thầy Ngô lại chính là thầy Chương của lớp bên cạnh. Dù hai người lúc âm thầm gắn bó như keo với sơn, nhưng ở trường lại lạnh nhạt như không quen biết.]
[Cả hai đều đeo chiếc nhẫn đôi giống hệt nhau trên cổ, tôi đã nói là tại sao thầy Ngô lại mặc áo sơ mi cổ cao trong thời tiết nóng bức như thế, hoá ra cổ thầy ấy đầy dấu vết của tình yêu.]
[Tiểu thuyết phản ánh đời thực, tình yêu ngay bên cạnh, hôm nay lại là một ngày được nếm mùi vị ngọt ngào.]
Các học sinh xung quanh tỏ ra vô cùng bất ngờ và ngạc nhiên không thôi.
Thầy Ngô Diệp dạy vật lý lớp họ, còn công của thầy ấy... ồ không, bề ngoài là người lạ mặt Chương Bân dạy hóa học cho lớp bên cạnh. Hai người bình thường không nói không rằng, không hề có điểm chung, chỉ có thể nói là mờ nhạt như nước ốc, họ ở trường ngoài công việc ra, những việc khác đều không hề trò chuyện, không ngờ hai người như thế lại có một mối quan hệ riêng tư...
Ngô Diệp đang dịu dàng phát biểu trên sân khấu: Có phải ảo giác của anh không? Anh luôn cảm thấy hôm nay các học sinh lớp hai có vẻ mặt đặc biệt đặc sắc, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là hoài nghi, rồi là... kỳ lạ khi nhìn chăm chăm vào anh.
Không đúng, nếu nói chính xác, là họ nhìn đi nhìn lại giữa anh ấy và Chương Bân ngồi bên cạnh.
Chẳng lẽ các em ấy...
Nghĩ lại cũng không thể nào, anh ấy và Chương Bân luôn giấu kín mối quan hệ hôn nhân của mình, họ ở trường cũng chưa từng làm gì quá đáng.
[Đúng vậy, họ đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài.] Hệ thống đã nói như vậy.
[Trời ơi, cặp đôi ngọt ngào nhất lại ở ngay bên cạnh tôi, mà tôi lại như đứa trẻ thiếu đường, đi tìm kiếm khắp nơi.]
Hệ thống: [Ký chủ hãy nghe tôi nói này, chỉ đu một cặp đôi thì cậu chỉ vui vẻ một lần thôi, nhưng nếu đu nhiều cặp đôi cùng một lúc thì hạnh phúc sẽ nhân lên gấp ngàn lần. Là một cặp ký chủ và hệ thống chín chắn, chúng ta chọn cả đôi.]
[Hệ thống thân ái, mi nói đúng, nhưng thầy thầy này thật đáng yêu quá mà.]
Học sinh: Đừng quên còn có bọn tôi! Bọn tôi cũng muốn nghe những câu chuyện tình yêu ngọt ngào mà!
Trì Dư đọc nhanh câu chuyện tình yêu của hai người mà không kìm được kích động.
[Chương Bân thật sự rất cưng chiều vợ, vẫn là kiểu người kín đáo. Thầy ấy thực sự đã thích Ngô Diệp từ ngày đầu tiên ngồi cạnh người ta, cố gắng tranh cãi chỉ vì không muốn thấy vợ mình nói chuyện với bạn học khác, cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương. Thầy ấy là một gã công biết giả vờ và lắm mưu mẹo.]
Hệ thống: [Anh ta biết giả vờ lắm nhé, ký chủ ơi, để tôi kể cho cậu nghe này, khi họ còn đi học, chẳng phải có một tên lưu manh cũng thích Ngô Diệp sao, còn xảy ra xung đột với Chương Bân, sau đó Chương Bân cố tình đâm vào lưỡi dao của gã ta, tạo ra một vết cắt nhỏ như đầu kim. Rồi Chương Bân vội vàng chạy đến bên Ngô Diệp để ra vẻ đáng thương, sợ rằng nếu chậm một giây thì vết thương sẽ tự lành, còn nói những lời kiểu như "Tôi biết các cậu là anh em với nhau, còn tôi chỉ là người ngoài cuộc, dù bị thương cũng chẳng ai quan tâm" đấy.]
Nó tiếp tục nói: [Cậu biết đấy, trước kia Ngô Diệp thật là ngây thơ, thế mà lại tin lời Chương Bân đưa anh ta đến phòng y tế. Quay đầu lại, Chương Bân còn quấn một băng gạc to như túi cát, lúc thì nói không thể đạp xe đạp, lúc lại bảo không thể mở nắp chai nước. Ngô Diệp không còn cách nào khác, đành phải luôn luôn theo sau, cậu xem, không phải anh ta đã "bắt" được vợ rồi sao?]
Bạn học: Thì ra thầy Chương trông có vẻ hiền lành nhưng lại có nhiều mưu mẹo như vậy sao?
[Đúng vậy, đúng vậy, thấy ấy không chỉ có mưu mẹo mà còn rất độc đoán nữa. Thầy ấy biết vợ mình muốn bỏ học, tức tới mức không thể chịu nổi, liền chặn anh ấy lại trong phòng đồ dùng và cưỡng ép hôn. Cậu không biết cảnh tượng đó đâu, kẻ mắt dài tám centimet, chín mươi mét thẹn thùng, khoảng cách chỉ hai milimet, đó là sự khao khát của gã công trong tình yêu.]
[Lúc đó Ngô Diệp bị hôn đến mức ngây người, còn Chương Bân thì thật là lưu manh, anh ta thừa cơ lúc vợ mình đang đầu óc trống rỗng, liền chen lưỡi vào.]
Bạn học: Wow, thì ra tình yêu học đường là như thế này sao, thầy Chương thật sự là tấm gương cho chúng ta.
Chương Bân ngồi trên sân khấu: Lạ thật đấy, đám học sinh lớp hai này nghe bài phát biểu lại có vẻ mặt như đang xem phim thần tượng vậy?
Hệ thống: [Chứ còn gì nữa, nếu không thì làm sao có thể theo đuổi được bà xã lưu manh chứ?]
[Phì! Cậu nhắc đến điều này lại khiến tôi buồn cười.]
Bạn học: Trì Dư mau kể cho chúng tôi nghe để chúng tôi cũng muốn cười.
[Khi Ngô Diệp khôi phục lại tinh thần sau đó, thầy ấy đã đánh Chương Bân thâm tím mũi mặt ngay trong phòng dụng cụ, nhưng tên này chẳng hề lui bước, sau đó cứ mỗi lần Ngô Diệp trốn học, Chương Bân lại tóm được người ta hôn một cái, rồi Ngô Diệp lại đánh thầy ấy một trận. Cặp đôi này đã quấn lấy nhau như vậy suốt nửa tháng, cuối cùng Ngô Diệp đã bị thầy ấy làm phiền đến mức chăm chỉ học hành, và Chương Bân quả nhiên không hôn thầy ấy nữa. Nhưng sau đó, hai người cùng thi đậu vào một trường đại học, Chương Bân lại tiếp tục hôn Ngô Diệp ở đại học, đeo bám thầy ấy không ngừng, còn chơi trò thâm tình mạng cũng cho em.]
Hệ thống: [Đúng vậy, khi Ngô Diệp mới đến đại học cũng còn hơi lông bông, Chương Bân lại sử dụng chiêu cũ, Ngô Diệp cuối cùng cũng bị thầy ấy"đào tạo" thành chàng trai ngoan hiền tốt bụng của hiện tại.]
[Chương Bân chỉ cho ta cách để vợ từng bước đi vào cái bẫy mà mình đã giăng ra.]
[Và thầy ấy còn rất quyến rũ nữa, khi vợ thầy ấy có ý định bỏ trốn, thầy ấy đã trực tiếp khiến cho đối phương không thể xuống giường được. Cuối cùng Ngô Diệp đã bị thầy ấy "làm" cho không nói được gì, sau khi tốt nghiệp đại học thì cùng nhau bay sang nước ngoài đăng ký kết hôn. Đôi này thật sự là nghĩ thôi đã thấy ngọt ngào rồi.]
Bạn học: Đồng ý, thật sự quá ngọt ngào.
Trì Dư liếc nhìn hai người trên sân khấu.
[Hai người cũng không hẹn mà cùng tránh mắt đi, trước đây chắc là tôi bị cận thị, một cặp đôi đáng yêu như vậy mà tôi lại không phát hiện ra.]
Bạn học: Chúng tôi cũng không phát hiện ra nữa! Hai người giấu giếm quá tốt.
Chương Bân: Nhóm học sinh này thật kỳ lạ, sao hôm nay họ lại nhìn vợ anh ta chằm chằm vậy?
Thực ra là bởi vì anh ta cũng đang nhìn chằm chằm vào Ngô Diệp, nếu nhìn từ một góc độ khác, học sinh lớp hai không chỉ quan sát Ngô Diệp mà còn đánh giá anh ta, người được xem là tấm gương tình yêu học đường!
[Quả nhiên, ánh mắt khi yêu một người là không thể giấu giếm được, ánh mắt của thầy Chương nhìn thầy Ngô nóng bỏng như vậy. Ôi trời, trong đầu tôi đã viết xong bộ truyện 18+ dài trăm nghìn chữ rồi.]
Bạn học: "Cậu bình tĩnh chút, ở đây có rất nhiều người, nếu mà cậu tiếp tục để trí tưởng tượng bay xa, bọn tôi không nhịn cười nổi! Nếu mà bọn tôi cười trong hoàn cảnh nghiêm túc như thế này thì thực sự không dám giấu mặt vào đâu! Làm ơn hãy kiếm chế chút đi Anh Trì!"
"Khụ..." Ngô Diệp, người cũng nhận ra ánh mắt của bọn họ, ho khan một tiếng, "Hôm nay chúng ta dừng ở đây, cuộc họp kết thúc."
Chương Bân: Phù, bà xã không cần làm vất vả như vậy nữa rồi.
Sau khi cuộc họp kết thúc thì có mười phút nghỉ ngơi, đây thường là thời gian các giáo viên xử lý tài liệu, ban đầu Ngô Diệp định gửi danh sách đến chỗ Lý Tuyết, nhưng hôm nay không hiểu sao, có vài học sinh lớp hai tự nguyện đến chỗ anh ấy, nói là chúng cũng muốn tìm giáo viên Lý Tuyết, có thể tiện đường gửi tài liệu giúp.
Khi chúng sắp đi, chúng còn cố ý nhấn mạnh "Thầy hôm nay mệt lắm rồi, nên cùng thầy Chương nghỉ ngơi thật tốt trong phòng nghỉ."
Đúng vậy, nhấn mạnh "cùng thầy Chương", điều này khiến anh ấy băn khoăn không hiểu.
[Hai người quả thực là tình yêu chân chính, mặc dù bề ngoài họ tỏ ra rất lễ độ. Nhưng Chương Bân sẽ cố ý dùng cơ thể mình để ngăn cách người khác, để họ không thể tiếp xúc với thầy Ngô.]
[Ngô Diệp: Học bá mạnh mẽ yêu tôi.]