Trong quán lẩu ồn ã tiếng người.
Mạnh Anh Ninh thốt lên câu nói ấy xong liền cắn mạnh lưỡi mình một cái.
Quá rõ ràng.
Thực sự quá rõ ràng.
Nếu như đổi giới tính một chút, cô là đàn ông, bây giờ trông cô như một tay đểu cáng quấy rối con gái nhà lành.
Nhưng Mạnh Anh Ninh thực sự không biết nên theo đuổi người ta thế nào, cô ôn lại một lượt kiến thức căn bản mấy năm qua mình đọc tiểu thuyết, phát hiện ra tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực, nếu đụng tới, muốn bắt chước theo cũng khó khăn.
Nên chủ động hay không, nên làm rõ hay không, liệu có nên tiến hành tuần tự, liệu có nên “dục cự hoàn nghênh”.
Khi nào, ở đâu, hành động thế nào mới thích hợp.
Cô hoàn toàn không biết.
Mạnh Anh Ninh nhớ lại thời còn đi học được tỏ tình, xem nên nói gì làm gì mới được lòng người khác, nhưng không có kết quả, có mấy người thậm chí cô còn chưa từng gặp, không biết rõ thì sao có thể thích được.
Hồi sáng nay cô vừa mới nghĩ, “Theo đuổi thì theo đuổi cùng lắm bị từ chối hết hy vọng vẫn đỡ hơn là chịu cảnh mấy năm sau Trần Vọng cưới cái đầu doge về ngày ngày show ân ái trước mặt cô, thế thôi còn chưa hết, ngày nào cũng ấm ức muốn chết cuối cùng có lẽ vì yêu mà không được đâm ra mắc bệnh trầm cảm gì đó”.
Còn chưa nghĩ rốt cuộc có nên áp dụng không, hoặc là nên áp dụng như thế nào mới phải, Tưởng Cách đã “ngựa không dừng vó” làm thần trợ công một lần.
Mà suy nghĩ thứ hai chui vào trong đầu ấy là ―― Trần Vọng không thích đáng yêu
Anh ấy thích trưởng thành tóc xoăn cơ.
Mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu lướt qua, cuối cùng đọng lại dòng suy nghĩ ấy.
Trong lòng Mạnh Anh Ninh có chút khó chịu khó lý giải.
Hồi nhỏ cô từng làm chuyện ngu xuẩn muốn biến mình thành bộ dạng khác, uốn xoăn tóc đến nỗi bỏng tay, sau này bọng nước kia chảy ra, cảm giác đau rát như thiêu như đốt như lan vào nơi sâu nhất trong trái tim, đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ cảm giác ấy, ký ức vẫn vẹn nguyên như mới hôm nào.
Giống như đang nhắc nhở cô.
Nước sôi sùng sục, cô gái cúi gằm đầu, nhìn chòng chọc rau trong đĩa.
Để tiện cho việc ăn lẩu, cô xin nhân viên phục vụ chun buộc tóc, mái tóc dài ở phía sau được buộc lên gọn gàng, những lọn tóc rối được vén ra sau tai, lộ ra vành tai nõn nà mềm mại.
Làn da ưng ửng đỏ.
Trần Vọng chống đũa bên cạnh nồi, nhìn chòng chọc cô mấy giây: “Muốn anh làm gì?”
“Không có gì, em tự ăn.” Mạnh Anh Ninh cúi gằm đầu xuống, lại cầm đũa lên bỏ rau xanh vào miệng, cô nhếch môi: “Em tự ăn.”
Trần Vọng vẫn chăm chú dõi nhìn cô, qua hồi lâu, anh nheo mắt lại.
Anh không nói gì.
Mạnh Anh Ninh từ từ ăn hết chỗ rau anh gắp cho, vẻ mặt rất nhẫn nhục: “Hết rồi.”
Trần Vọng khôi phục vẻ mặt thản nhiên: “Bảo em ăn mấy cọng rau mà làm như oan ức chết người không bằng.”
Mạnh Anh Ninh không muốn giải thích cô đây không phải oan ức, mà là ấm ức.
Rốt cuộc phải theo đuổi con người này kiểu gì đây.
Cô nhìn thoáng qua bàn tay Trần Vọng cầm đũa, ngón tay thon dài, trên mu bàn tay hằn rõ xương cốt và mạch máu, bức ảnh đại diện trên wechat rõ ràng là tay của anh.
Nhớ lại lời Lục Chi Hoàn nói trước đó, lúc đi bộ đội anh giao con mèo cho một chị gái tóc tím nuôi, Mạnh Anh Ninh lại càng thấy ấm ức hơn.
Mạnh Anh Ninh định bụng giải quyết vấn đề trước mắt, cô nhấc đũa lên: “Em kết bạn wechat với anh,” Cô yếu ớt nhìn anh, “Nhưng anh không thêm bạn.”
“Hửm?” Trần Vọng gắp miếng “hoàng hầu”, một tay đưa xuống lấy điện thoại trong túi quần ra, đưa cho cô, “Điện thoại hỏng rồi, không thấy.”
Mạnh Anh Ninh nhận lấy: “Thế cái này thì sao?”
“Vừa mới mua.”
Mạnh Anh Ninh mở ra nhìn thoáng qua, đúng vậy, còn không đặt mật khẩu, bên trong cũng không có gì cả, chỉ có những ứng dụng có sẵn trong điện thoại khi mua về.
Mạnh Anh Ninh ấn vào logo wechat, đã đăng ký rồi.
Cô lặng lẽ nhìn Trần Vọng, thấy anh không nhìn mình, cô dựng điện thoại trong tay lên, len lén nhìn qua lịch sử nhắn tin.
Liếc mắt nhìn qua không có cô gái nào, phải nói là trong wechat của anh chẳng có mấy ai, kéo một chút là hết.
Ngón tay Mạnh Anh Ninh vừa trượt một chút, Trần Vọng đột nhiên lên tiếng: “Tự thêm đi.”
Mạnh Anh Ninh có tật giật mình, ngón tay lắc một cái, không nghĩ nữa, đàng hoàng đặt điện thoại của anh lên bàn, ấn vào dấu cộng nho nhỏ ở góc trái, thêm nick mình vào.
Rồi lại lấy điện thoại của mình ra, chấp nhận.
Sau khi chấp nhận, Mạnh Anh Ninh ấn vào thông tin wechat, ảnh đại diện wechat của Mạnh Anh Ninh là ảnh của cô, còn là ảnh năm đó tốt nghiệp lúc đi Kyoto chụp với Lâm Tĩnh Niên.
Cô do dự một chút, không đổi, chỉ đổi tên wechat của mình.
Sau khi đổi xong, cô mới trả điện thoại lại cho Trần Vọng.
Trần Vọng nhận lấy, nhìn thoáng qua.
Đã kết bạn, hiện lên khung trò chuyện với cô.
Ở phần biệt danh là bốn chữ: Anh Ninh của anh.
Ngón tay Trần Vọng khựng lại, đầu lưỡi chạm vào răng, khẽ nhẩm lại bốn chữ này.
―― Anh Ninh của anh.
Mạnh Anh Ninh chưa kịp viết ghi chú, tên wechat của cô là như vậy.
Trần Vọng lại đưa mắt nhìn sang ảnh đại diện.
Ảnh đại diện trong khung trò chuyện hơi nhỏ, chỉ có thể thấy bức ảnh chụp sườn mặt cô lúc quay đầu. Trần Vọng ấn vào giao diện thông tin bạn bè, sau đó mở hình lớn ra.
Cô gái mặc chiếc yukata màu đỏ, phía trên cài bông hoa vàng rất to, bối cảnh mờ nhạt, đoàn người đông đúc pháo hoa rực rỡ.
Mái tóc đen dài lựa ra hai lọn kết thành bím tóc, sau đó cuộn với chỗ tóc còn lại thành búi, gương mặt trắng mịn lớn chừng bàn tay, hàng mi dài cong lên, ngoại hình thanh tú, còn đẹp hơn cả pháo hoa sau lưng cô.
Ngón tay Trần Vọng dừng lại một chút, thoát ra khỏi giao diện trò chuyện.
Ở bên đây vừa thêm bạn, Mạnh Anh Ninh gửi biểu cảm tới, là một con corgi, bốn cái chân trắng trắng nho nhỏ chạy từ đằng xa tới, sau đó đắc ý nằm úp xuống, thân thiết vẫy đuôi về phía anh.
Anh Ninh của anh: 【Anh giai à, chào buổi tối.】
Anh Ninh của anh: 【Anh muốn ăn gì, em gắp cho anh.】
Trần Vọng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cô gái ngồi đối diện mình đây.
Dù sao chỉ cần nhờ mấy ứng dụng chat chit, cô lại có thể đắc ý.
Còn nói mấy lời nghịch ngợm.
Trần Vọng buông điện thoại xuống, ngẩng đầu lên: “Ăn no rồi à?”
Mạnh Anh Ninh cũng ngẩng đầu ra khỏi điện thoại: “Anh định hỏi em ăn no rỗi hơi à?”
Cô phồng miệng lên, như con cá vàng nhìn anh chăm chú.
Trần Vọng buồn cười: “Anh chỉ đơn thuần muốn hỏi em đã ăn no chưa?”
“Ừm,” Mạnh Anh Ninh đưa tay gãi cằm, “Cũng tương đối rồi, muộn rồi, ăn no sẽ khó chịu.”
Trần Vọng nhìn đồng hồ, sắp tám giờ rồi, sáng mai cô còn phải đi làm.
Anh gật đầu: “Vậy đi nhé?”
“Đi thôi,” Mạnh Anh Ninh đứng dậy mới nhớ ra, cô nhìn bốn phía một lượt, “Tưởng Cách đâu rồi?”
“Ai mà biết được,” Trần Vọng nói, “Lạc trong đó rồi.”
Mạnh Anh Ninh gật đầu, thuận thế ngồi xuống: “Vậy chờ một lát nhé.”
“Không cần phải để ý tới cậu ta đâu,” Trần Vọng vô tình nói, “Cậu ta ra rồi tự về.”
Lúc tới cửa hàng trông thấy Mạnh Anh Ninh hắn liền hiểu tối nay Tưởng Cách có ý đồ gì, trước đó Trần Vọng còn lấy làm khó hiểu tại sao hôm nay thằng nhóc này lại liều sống liều chết gọi mình ra.
Có lẽ cậu muốn chôn chân trong toilet tới tận thế, không thì còn lâu mới ra.
Trần Vọng đứng dậy ra ngoài, Mạnh Anh Ninh vẫn cảm thấy bỏ mặc cậu lại không được hay cho lắm, cô ngồi yên ở đó không nhúc nhích, lúc anh đi qua đưa tay ra, ngón tay khẽ cốc lên đầu cô một cái: “Đi thôi, đứng ngây ra đó làm gì?”
Mạnh Anh Ninh vuốt tóc đứng dậy, cầm túi theo sau anh, phàn nàn rằng: “Anh đừng cốc đầu em mãi thế.”
Trong giọng nói dịu dàng mang theo chút hờn dỗi.
Còn không vui nữa.
Trần Vọng tiến về phía trước: “Trước kia gõ ít lắm không bằng.”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, trước kia còn nhỏ mà,” Mạnh Anh Ninh theo anh xuống tầng, như cái đuôi nhỏ vừa đi vừa líu ríu sau lưng anh, “Giờ em lớn chừng này rồi, có phải trẻ con đâu.”
Không biết Tưởng Cách đã thanh toán từ lúc nào rồi, hai người ra cửa, Mạnh Anh Ninh theo sau mông anh, nghiêm túc lặp lại: “Trần Vọng à, giờ em không còn giống như trước kia, em đã lớn rồi, đã là một cô gái trưởng thành đi làm rồi.”
Em đã lớn rồi.
Không còn là đứa nhóc ngây thơ, khóc nhè vì một máy trò chơi trong mắt anh ngày trước.
Mạnh Anh Ninh muốn anh hiểu được điều này.
Trần Vọng dừng bước, quay đầu lại.
Mạnh Anh Ninh cũng dừng bước theo.
Bên ngoài đường đèn đuốc sáng trưng, Mạnh Anh Ninh đứng ở bậc thang thứ ba không đi xuống, Trần Vọng đứng lại, ánh mắt ngang hàng với cô.
Cửa hàng lẩu treo đèn lồng đỏ bừng, Mạnh Anh Ninh đứng dưới đèn lồng cố chấp nhìn anh.
Cũng không biết cố chấp điều gì.
Cô mặc chiếc váy dài thắt eo, bên ngoài choàng một chiếc áo len mỏng, từ vai nhẹ nhàng rủ xuống, váy dài đến mắt cá chân, lộ ra một đoạn mắt cá trắng mịn, đi đôi giày màu be.
Đúng là như vậy thật.
Chỉ là thi thoảng vẫn khóc thút thít không vui, chẳng khác nào khi còn bé.
“Ừm, trưởng thành rồi.” Trần Vọng lấy chìa khóa xe ra, mở khóa xe, “Cô gái trưởng thành, lên xe đi, đưa em về nhà.”
Cô gái trưởng thành xuống bậc thang đi tới trước xe, dừng lại một chút, vòng qua đuôi xe bỏ qua ghế sau, đi tới ghế phó lái.
Sau đó chần chừ một chút, kéo cửa ghế phó lái ra, ngồi xuống, đóng sầm lại.
Sự dũng cảm trong lòng Mạnh Anh Ninh bập bùng tí tách.
Có gì đâu mà không thể ngồi, chỉ là ghế phó lái thôi mà!
Đến ghế phó lái còn không dám ngồi thì theo đuổi đàn ông cái nỗi gì nữa!!
Sau này cô không chỉ muốn ngồi ghế phó lái, còn muốn nơi này chỉ mình cô mới có thể ngồi. Mạnh “tiểu khổng tước” bá đạo nghĩ.
Nhà hàng lẩu cách nhà cô không xa, mười mấy phút sau, xe lái vào khu dân cư, Mạnh Anh Ninh lười biếng nằm dựa vào ghế, không muốn động đậy.
Trần Vọng quen đường lái tới dưới nhà cô, dừng xe lại, anh quay đầu, vừa khéo trông thấy cô ngáp một cái.
Cô gái từ từ đưa tay ra, lau nước mắt rịn ra khỏi khóe mắt, từ tốn ngồi dậy, buông tay xuống, không biết đang nghịch gì.
Trần Vọng đưa mắt nhìn thoáng qua.
Không biết cô nhóc cởi giày ra từ lúc nào, chỉ có hai mũi chân giẫm trong giày.
Mạnh Anh Ninh đưa ngón trỏ giữ đuôi giày lên, cho chân vào, ngón tay kéo lên, đi xong một chiếc.
Lúc đi chiếc còn lại cô để ý tới ánh mắt của Trần Vọng, cô nghiêng người, chớp mắt về phía anh, đầu ngón tay nhấc đuôi giày lên, ngồi dậy.
Trần Vọng hất cằm lên: “Đi thôi.”
Mạnh Anh Ninh không nhúc nhích, muốn nói rồi lại thôi nhìn anh.
Trần Vọng không nói gì, kiên nhẫn đợi cô.
Mạnh Anh Ninh xoắn xuýt trong thoáng chốc, đột nhiên chống xuống ghế ngồi dịch sát người lại, hất cằm lên.
Tới gần một cách bất ngờ như vậy, Trần Vọng hơi giật mình, còn chưa kịp đảo mắt, cứ như vậy nhìn cô ở khoảng cách gần kề.
Lúc đi giày chiếc áo khoác trượt xuống bả vai, bấy giờ lộ ra một mảng da mịn màng giữa cầu vai và áo khoác, đường nét bả vai nối liền với xương quai xanh, ưỡn lên ngạo nghễ hết sức xinh đẹp.
“Trần Vọng à,” Ánh trăng hòa cùng ánh đèn đường mờ tối len lỏi chiếu vào trong xe, phản chiếu đôi mắt hạnh đào trong trẻo của cô, không chớp mắt lấy một cái.
“Thì…” Mạnh Anh Ninh đảo mắt, hàng mi buông xuống lại nâng lên, cô mím môi, giọng nói dịu dàng mang theo một chút dè dặt thăm dò, “Anh không nói chúc em ngủ ngon à?”
Lúc cô nói thân thể lại vô thức ngả về phía trước.
Phần vải ở mép ngực chiếc váy nhẹ nhàng rủ xuống theo động tác của cô, làn da trắng như sứ, phong cảnh mập mờ ẩn hiện dưới cổ áo.
Cô mím môi nhìn anh, đôi mắt ngây thơ mong chờ.
Non nớt nhưng đầy gợi cảm.
Trần Vọng nheo mắt lại, hơi ngả người ra sau, ánh mắt hơi tối đi.
Đúng là hồ ly.
Lời tác giả:
Trần Vọng: đã từ trần, hưởng dương tuổi.