Tập Hung Tây Bắc Hoang

chương 15: lính đánh thuê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Suy cho cùng Phòng Linh Xu vẫn là Phòng Linh Xu sẽ không vì một cuộc nói chuyện thì đã nản lòng thoái chí, mà trái lại Phòng Chính Quân vừa đi thì toàn thân cậu trở nên phấn chấn.

Phạm sai lầm không sao cả, biết sai mà sửa là được rồi. Còn về việc giấu diếm bao che trong vụ án Khúc Giang thì sửa đổi cũng chưa muộn. Cậu làm bao nhiêu chuyện như vậy là để ngăn cản Phòng Chính Quân bước nhầm, hiện tại cậu đã hoàn thành thì còn có gì mà không hài lòng chứ?

Chỉ cần có hy vọng thì Phòng Linh Xu lại có thể vô tư đi.

Về phần những năm tháng tuổi thơ không tìm lại được thì Phòng Linh Xu không thấy tiếc nuối, cũng quyết tâm không vương vấn nó trong lòng nữa.

Cậu đã có đầy đủ yêu thương, chẳng bằng quý trọng những điều ở ngay trước mắt.

Nhường xe cho Phòng Chính Quân rồi Phòng Linh Xu hăm hở cưỡi một chiếc mô tô cũ nát đi đến Hoa viên Thúy Vi. Cậu muốn kiểm tra danh sách tất cả các bảo vệ đang làm việc ở Hoa viên Thúy Vi. Trên đường đi cậu nhớ lại cuộc đối thoại đêm hôm trước.

Phòng Chính Quân đã cung cấp những thông tin vô cùng có ích, rất nhiều chuyện trong đó cậu không thể nào biết được thông qua suy luận.

Cậu nghĩ lại tình hình của vụ án mở đầu loạt án Kim Xuyên —— Chỉ chết vẻn vẹn một người, mà người này là đàn ông thân thể cường tráng còn người phụ nữ có thai yếu đuối lại không bị giết. Hiện trường được dọn dẹp qua nhưng còn kém xa những hiện trường gọn gàng sạch sẽ sau này. Nó có xu hướng giết người do cảm xúc bị k1ch thích rất rõ, hung thủ chắc hẳn phải ở ngay vùng lân cận chứ không thể là chạy xa mấy trăm cây số để gây án.

Trên thực tế hung thủ của các vụ án giết người hàng loạt đều là cư dân ở gần đó. Lần đầu gây án của họ ít nhiều gì cũng đều có yếu tố cảm xúc bị k1ch thích.

Mặt khác nếu một người hành hung một mình vậy thì người này cần phải có kỹ năng cực kỳ tốt, nói là cao thủ ẩn giấu trong dân gian cũng không quá. Nếu trước đây gã có võ nghệ hoặc biết các kỹ năng đối kháng thì gã không thể thoát khỏi sự điều tra trong mười năm của Phòng Chính Quân.

Lư Thế Cương có khả năng này không?

Kỹ năng đối kháng không phải chỉ trong một ngày là có được, điều này cần phải huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng kỹ thuật tự vệ thông thường về bản chất lại khác với kỹ thuật giết người thật sự.

Thôn dân của thôn Sa Trường huyện Kim Xuyên thì có tài cán gì mà có thể học được loại kỹ thuật giết người này ở một vùng núi nghèo khó? Đa phần họ đều ra ngoài làm công hoặc là ở nhà làm nghề nông.

Đợi đã, ra ngoài làm công… Ra ngoài làm công!

Phòng Linh Xu có cảm giác mình đã nắm bắt được điều gì đó.

Điện thoại reo lên ở sau mông cậu. Cuộc gọi này chắc chắn phải nhận bởi vì cậu chặn tất cả các số không cần thiết nên người gọi tới hoặc là Cục Công an hoặc là Lương Húc.

Phòng Linh Xu tấp vào lề dừng xe, lấy điện thoại ra nhìn thì cậu có hơi nản lòng lại cũng có chút ngọt ngào bất ngờ.

Là Trâu Dung Trạch.

Má nó, còn có số điện thoại của cái tên người Mỹ này chưa bị chặn. Trình độ dính người này của Trâu Dung Trạch là học từ ai? Mình hả? Vừa liên lạc một cái là gọi điện không ngừng.

Phòng Linh Xu sẵn lòng bị anh dính, cũng chỉ mong mình có thể dính lấy anh mười ngày mười đêm, chỉ là hiện tại thật sự không có sức đâu mà tán tỉnh với anh. Cậu vươn tay định ấn từ chối nhưng nghĩ trong chốc lát thì lại nghe máy.

Cuộc gọi kết nối, là một tiếng cười chào hỏi đầy dịu dàng: “Bé cưng à, hiện tại tâm trạng ổn không?”

Giọng nói của anh thật sự rất êm tai. Nếu người khác nói những lời này thì hơn nửa sẽ có vẻ cợt nhả, còn Mr. Trâu nói ra thì lại như dòng suối chảy qua rong rêu, dù cho là người lạ nghe cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Huống hồ là Phòng Linh Xu chứ.

“… Làm sao hả?”

Phòng Linh Xu không ngờ anh gọi chỉ để quan tâm vấn đề này nên có phần bối rối.

Kevin cười cười, nói khẽ: “Không có gì, nhớ em thì tự nhiên sẽ gọi cho em thôi. Tối hôm qua em khóc như vậy, với tư cách là người theo đuổi thì đương nhiên tôi nên hỏi thăm tâm trạng của em.”

Anh buồn nôn lên thì đúng là có đến mười ngàn cái lý do.

Kevin đang ở sân bay Thủ Đô, vừa tới Trung Quốc. Anh không kiềm chế được muốn nói chút gì đó với Phòng Linh Xu nhưng điện thoại vừa kết nối thì anh lại nhớ ra họ không còn lệch múi giờ, hiện tại là ban ngày của anh cũng là ban ngày của Phòng Linh Xu, nếu nói chuyện nhiều thì chỉ sợ sẽ làm lỡ công việc của Phòng Linh Xu.

Mỉm cười trong chốc lát rồi anh chỉ nói: “Trung Quốc bây giờ tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, có lẽ tôi thật sự nên thử nhập cư.”

Phòng Linh Xu không biết anh lên cơn điên gì lại không có lý do để giận anh nên cười một lúc rồi cậu quay lại chuyện chính: “Cưng à, đúng lúc em cũng muốn tìm anh.”

“Ồ, em lặp lại xưng hô vừa rồi một lần nữa đi.”

“Huyên thuyên ít thôi. Ông xã, giúp em chuyện này!”

“… Thưa phu nhân của tôi, chuyện gì tôi cũng sẵn lòng.” Kevin cười nói: “Xem ra hôm qua em và cha em nói chuyện không tệ.”

Phòng Linh Xu cũng cười: “Vâng, cơ bản đều nằm trong dự kiến, nói ra được thì tốt hơn nhiều rồi. Hiện tại ông ấy đồng ý với em sẽ xin lệnh bắt giữ —— mà không nói cái này vội.” Cậu đẩy xe vào bóng râm dưới gốc cây: “Kevin này, FBI của anh thần thông quảng đại, có cách nào tra được thông tin của thành viên Quân đội Kokang trước năm 2000 không?”

(*)Quân đội Kokang: Quân đội Liên minh Dân chủ Dân tộc Myanmar, còn được gọi là Quân đội Liên minh Dân chủ Dân tộc Kokang (viết tắt MNDAA), là một tổ chức vũ trang ở Kokang, Myanmar.

“Em cần nó làm gì?”

Phòng Linh Xu thuật lại suy nghĩ của mình cho anh nghe rồi nói: “Án mạng xảy ra sau, rèn luyện phải trước đó. Tuy nhiên hung thủ cũng không thể dự đoán tương lai cho nên gã sẽ không thể vì che giấu thân phận mà luôn ngụy trang trong quá trình học võ, càng không thể cứ giấu giếm mãi sau khi học xong. Nói cách khác, chắc chắn gã đã học được kỹ thuật chiến đấu ở nơi mà mọi người không biết và vẫn luôn che giấu kinh nghiệm này vì những lý do không thể nói khác —— Kinh nghiệm của lính đánh thuê phù hợp với tất cả những điều kiện này.”

“Vì vậy em nghĩ quân du kích địa phương ở Myanmar là nơi có khả năng cao nhất để gã học được kỹ năng?” Kevin cảm thấy buồn cười: “Sweetheart của tôi à, trí tưởng tượng của em quá phong phú. Muốn học chém giết thì có rất nhiều phương pháp an toàn, hà tất phải mạo hiểm tính mạng đến nơi mưa bom bão đạn?”

“Đây chính là tình hình đất nước của Trung Quốc. Anh nên biết gã làm lính đánh thuê không phải để học giết người mà là vì kiếm tiền.” Phòng Linh Xu không để ý đến sự cười nhạo của anh: “Sự nghèo khổ ở vùng Tây Bắc là điều mà người dân của đế quốc Mỹ như anh không thể nào tưởng tượng được, chỉ cần có thể kiếm tiền thì cái gì họ cũng chịu làm. Một tháng năm trăm Đô, chỉ có một ngày nghỉ, đây là mức lương tiêu chuẩn của các anh chị em làm trong nhà máy ở Châu Giang và Thâm Quyến —— Nếu là anh thì anh có làm không? Nhưng mà dân chúng nghèo đói ở Tây Bắc sẽ làm, bởi vì họ thật sự rất nghèo.” Cậu nhìn về phía dòng xe cộ vội vã ngược xuôi trên đường: “Người Trung Quốc không dựa vào các tổ chức cứu trợ hay từ thiện, chỉ cần có thể kiếm tiền bằng sức của mình thì trèo đèo lội suối có đáng là gì?”

“Vậy nên em cho rằng hung thủ của vụ án Kim Xuyên đi làm lính đánh thuê dưới danh nghĩa đi làm công, đồng thời học được cách giết người vào lúc đó?”

“Đúng thế. Hai năm qua công tác quản lý được thắt chặt nên hiện tượng lính đánh thuê không còn nghiêm trọng lắm nữa. Nhưng trước năm 2000 thì theo em được biết số người trong nước vượt biên ra nước ngoài làm các công việc chém giết cũng không phải là ít. Huyện Kim Xuyên là một huyện nghèo nổi tiếng, khoảng năm 2000 nơi đó sát nhập với thành phố Vị Thanh trở thành trạm trung chuyển đường sắt cao tốc thì mới chuyển biến tốt lên —— Nếu không nhờ thế thì đoán chừng bây giờ vẫn còn đang vật lộn trong nghèo đói.” Phòng Linh Xu dựa vào thân xe, cậu gãi gãi lông mày: “Anh biết vì sao em nghĩ tới chuyện này không? Em nhớ ra hai năm trước ở Quan Trung có một nhóm lao động nhập cư vượt biên sang Tam Giác Vàng trồng cây thuốc phiện bị trục xuất về. Trồng ma tuý họ cũng dám làm thì bán cái mạng mình có là gì đâu?”

Người nghèo buộc phải kiếm sống, trên có già dưới có trẻ, họ đều phải sống.

Kevin im lặng trong chốc lát rồi không khỏi cười nói: “Đây quả thật là một ý tưởng thiên tài, vậy mà em lại có thể nghĩ ra mắt xích này.”

“Là anh dạy em.” Phòng Linh Xu bắt chước lại giọng điệu giảng bài của Kevin: “Đặt mình vào hoàn cảnh của tội phạm để tìm hiểu sự lựa chọn của họ thì càng dễ biết được tiêu chuẩn hành vi của họ hơn là suy ngược lại từ manh mối.”

“Đúng thật là rất giỏi. Tôi không dạy em vô ích rồi.” Kevin cười to mãi không dừng.

Hai người đều cùng bật cười.

“Vì vậy em mới muốn hỏi anh xem có thể cung cấp chút thông tin về thành viên Quân đội Kokang cho em không. Em muốn biết lính đánh thuê trong nước tập kết ở đâu và chuyển ra nước ngoài từ đâu. Kết quả có được từ thẩm vấn trong nước rất thiếu thốn, các lao động nhập cư giữ rất kín chuyện vượt biên, thà ngồi tù cũng không chịu tiết lộ nửa chữ. Có lẽ cũng là vì sợ bị trả thù.”

“Sau đó em sẽ điều tra hướng đi của các công nhân viên ra ngoài làm công ở huyện Kim Xuyên trong hai năm đó, xác minh hai chiều là có thể biết những người đó có từng vượt biên hay không. Đúng không?”

Phòng Linh Xu gật đầu nói: “Đúng thế, hơn nữa phạm vi sẽ rất nhỏ bởi vì lính đánh thuê kiếm được hơn rất nhiều so với lao động bình thường. Tuy nói người Trung Quốc chú ý việc không khoe khoang của cải nhưng ít ra có thể loại trừ những người có cuộc sống túng quẫn nhất. Mặt khác, nơi càng nghèo khó thì người ta càng quan tâm chuyện so đo giàu nghèo, những người có cuộc sống đặc biệt ổn định sẽ dễ khơi dậy lòng đố kỵ của người khác.”

“Đây là một cách làm rất thông minh.” Kevin cười nói: “Xem như là em tìm đúng người rồi. Trong số những người cung cấp thông tin cho tôi quả thật có tay buôn cung cấp vũ khí cho Myanmar.”

“Biết ngay là anh đáng tin mà.” Phòng Linh Xu làm nũng: “Nói mau đi.”

“Không chỉ Quân đội Kokang mà Quân đội Bang Wa và thậm chí ở một vài phương diện Quân đội Chính phủ Myanmar cũng mua vũ khí từ Châu Âu và Bắc Mỹ.”

(*)Bang Wa (Ngõa Bang) là một nhà nước ly khai nằm trong lòng đất nước Myanmar.

“Cường quốc phương Tây.” Phòng Linh Xu líu lưỡi: “Mấy người đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà.”

“Này có là gì?” Kevin cười ra tiếng: “Nên biết là trong số vũ khí họ sử dụng cũng có loại sản xuất ở Trung Quốc.”

“Sủa bậy sủa bạ.” Phòng Linh Xu nói: “Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, mẹ nó đừng hở cái là bôi nhọ đất nước em.”

“Được, được.” Kevin nghe lời răm rắp: “Thật ra những tình hình này bên CIA biết rõ hơn, em hỏi đột ngột nên có lẽ manh mối của tôi sẽ không đầy đủ lắm —— Người chỉ điểm này của tôi đầu cơ vũ khí, đồng thời chịu trách nhiệm vận chuyển người. Theo tôi được biết thì họ có một tuyến đường tập kết ở các tỉnh Hà Nam và An Huy của Trung Quốc, rồi từ Tứ Xuyên đi về hướng Quảng Tây và từ đó đến Tam Giác Vàng.”

Phòng Linh Xu mừng rỡ vô cùng: “Tốt quá rồi.”

“Tốt cái gì?”

“Tuyến đường này quá rõ ràng. Vừa nãy em chỉ sợ anh sẽ đưa ra lộ trình Quảng Châu với Thượng Hải gì đó thì đúng là mò kim đáy biển.” Phòng Linh Xu nói: “Quan Trung, Cam Túc, Hà Nam, An Huy, Đông Bắc, mấy khu vực này là các tỉnh có dân cư lưu động cao, cũng là các tỉnh có lượng người đi làm công lớn. Trước kia họ đều có xu hướng tới Đồng bằng Trường Giang và Đồng bằng Châu Giang để đãi vàng, rất ít người đi Tứ Xuyên hoặc Quảng Tây, đến Hà Nam và An Huy lại càng không. Vì vậy nếu như trong số họ có người đi theo tuyến đường này thì sự tình nghi rất lớn.”

“Đúng là thế.” Kevin cân nhắc rồi nói: “Chỉ là muốn họ khai báo trước đây mình đã từng đi đâu thì còn phải xem thủ đoạn của em.”

Phòng Linh Xu gật đầu rồi lại hỏi: “Trong nước dẫn người vượt biên —— Còn là lính đánh thuê —— Có người điều phối chuyên trách không?”

“Đương nhiên là có nhưng người điều phối đều là người Trung Quốc bản địa, không có liên hệ nhiều với nước ngoài.”

“Người Trung Quốc thì càng tốt. Có thể cho em cách thức liên lạc với người đó không?”

“Tôi cũng không biết.” Kevin nói: “Em coi tôi là gián điệp thật đấy à?”

“Thế người chỉ điểm của anh thì sao?” Phòng Linh Xu ra vẻ đáng yêu: “Chuyện này thì có thể nói cho em chứ?”

“Đương nhiên không được.” Kevin cười nói: “Tôi phải bảo vệ người cung cấp tin của tôi. Bé cưng à, còn lại thì tự em đoán đi.”

Phòng Linh Xu không muốn làm khó anh, có những đầu mối này là được rồi. Mấu chốt là sau đó phải liên lạc với lực lượng cảnh sát Kim Xuyên rồi âm thầm tìm hiểu xu hướng lao động của người dân địa phương trước năm 2000. Ở nông thôn nhiều người nhiều miệng, cho dù bản thân có lòng che giấu nhưng những chuyện như từng ở đâu, về từ đâu thì cũng chẳng thể giấu được trước miệng lưỡi của bao người.

Hy vọng từ suy nghĩ này có thể tìm thấy được bóng dáng thủ phạm của vụ án Kim Xuyên.

Dù cho Lương Húc chính là hung thủ của vụ án Khúc Giang thì với việc chỉ phá được vẻn vẹn một vụ án Khúc Giang cũng không thể nào thỏa mãn được Phòng Linh Xu. Điều cậu muốn là toàn bộ loạt án Kim Xuyên đều được giải quyết.

Mọi thứ cần phải bắt đầu lại từ đầu, tiến hành từng bước ổn định. Phòng Linh Xu có lòng tin này.

Không biết vì lý do gì mà bỗng nhiên cậu làm nũng: “Chú Kevin à, có chú tốt thật.”

Trâu Khải Văn vừa mừng vừa lo: “Lại gọi tôi là chú? Công chúa của tôi, em đang ám chỉ một cách trắng trợn.”

“Không phải.” Phòng Linh Xu nói với vẻ áy náy: “Cứ làm phiền anh mãi. Nói thật đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho em vào ban ngày. Anh luôn chú ý đến thời gian của em còn em gọi điện thì lại ít khi suy xét cho anh.” Giọng cậu nh ỏ dần đi: “Mỗi lần em gọi cho anh thì anh đều đang đi làm.”

“Quả thật là vậy.” Kevin nhã nhặn nói: “Dù sao giờ làm việc cũng không thích hợp để giải quyết [email protected] muốn cá nhân. Nhưng em phải tin là tôi có thể tự kiềm chế bản thân.”

“Mẹ kiếp bớt mấy lời đen tối đi.” Phòng Linh Xu cười xì một tiếng: “Em đang nghiêm túc xin lỗi anh mà anh cứ cợt nhả thế nhỉ!”

Kevin cũng cười: “Không phải nói xin lỗi, em cũng không làm lỡ công việc của tôi. Hãy nhớ rằng một trong các sứ mệnh của tôi là bảo vệ sự ổn định của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, một sứ mệnh khác là yêu em.”

Phòng Linh Xu phỉ nhổ một tiếng rồi cười ngây ngô ở đầu bên kia điện thoại.

Do dự trong chốc lát, anh đưa mắt nhìn dòng người ngoại quốc xung quanh mình: “Linh Xu, hỏi một câu ngu xuẩn, hiện tại em và tôi có phải xem như làm lại từ đầu?”

“Không phải làm lại từ đầu.” Phòng Linh Xu nói câu mơ hồ: “Em vẫn luôn yêu anh.”

Kevin yên lặng một lúc lâu sau đó trong điện thoại truyền tới tiếng cười sảng khoái của anh.

Phòng Linh Xu đứng bên lề đường, mặt cũng đỏ bừng.

“Được rồi không nói nữa. Sắp mười giờ rồi, anh đi ngủ sớm một chút.” Phòng Linh Xu sử dụng tấm da mặt dày nhất trong lịch sử: “Rửa sạch Mr. Big của anh đi. Đợi em thắng lợi trở về sẽ vượt ngàn dặm đưa cúc tới cho anh!”

Kevin nghe cậu vui sướng hét to ở đầu dây bên kia thì bản thân cũng bật cười theo. Anh cất điện thoại đi —— Thật trùng hợp, chỗ anh cũng là mười giờ sáng.

Bọn họ không bị chênh lệch múi giờ.

Rất vui, thật sự rất vui, vì Phòng Linh Xu, cũng vì chính mình. Thái độ của Linh Xu cởi mở hơn rất nhiều, em ấy bằng lòng làm nũng thể hiện tình yêu với anh có nghĩa là em ấy rất tự tin với vụ án này, không còn lo trước lo sau nữa.

Bất kể là với tư cách người cùng làm công việc điều tra hình sự hay là người yêu đang chờ tái hợp thì Trâu Khải Văn đều cảm thấy vô cùng vui sướng.

Anh đứng trên lối đi của Sân bay quốc tế Thủ Đô, mặt mày rạng rỡ huýt một tiếng sáo. Những cô gái đẹp đi ngang qua không khỏi mỉm cười liếc nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai này, Trâu Khải Văn có tâm trạng rất tốt nên anh vô cùng vui vẻ wink chào hỏi với từng người đẹp.

Phòng Linh Xu ở bên này cúp điện thoại rồi nhưng nụ cười vẫn lưu lại bên khóe miệng cậu một lúc lâu. Cậu cứ cảm thấy bên phía Kevin vô cùng ồn ào, chỉ là chỗ cậu lại càng ồn hơn nên không nghe rõ được tình hình bên kia thế nào.

Suy nghĩ một lát cậu bấm gọi cho Đặng Vân Phi. Tiểu Đặng nhận điện thoại, đầu tiên là trêu cậu: “Sao ông không đi cùng bọn tôi? Lại đi ch1ch Lương Húc à?”

“Ch1ch cái đầu chú.” Phòng Linh Xu cười nói: “Chú dâm như thế có tin ông đây tố cáo với bạn gái chú không?”

“Biết ông không ch1ch rồi.” Tiểu Đặng ở đầu kia tặc lưỡi một cái: “Đang muốn nói với ông đây. Hai ngày nay vốn Lương Húc đã trở lại trường, buổi tối luôn về trường học nhưng hôm qua cậu ta quay về nhà một chuyến.”

Tổ chuyên án đang theo dõi Lương Húc ở cả hai đầu là nhà và trường học.

Hôm qua Lương Húc ở cùng Phòng Linh Xu, Phòng Linh Xu vò tóc: “Về nhà thì về thôi. Hôm nay có thể sẽ xin lệnh khám xét nơi ở của cậu ta, các ông chú ý theo dõi cậu ta một chút.”

“Là thế này. Hôm nay Lương Húc đeo một cái túi ra ngoài, cậu ta không về trường mà bắt xe đi nơi khác.”

“Đi về hướng nào?!”

“Đi về phía đông. Hôm nay là cuối tuần tình hình giao thông vào lúc cao điểm, bọn tôi không dễ theo dõi nên tôi mới báo cho ông một tiếng, không ngờ ông lại gọi cho tôi trước.”

“Mẹ kiếp biết chọn thời điểm thật.” Phòng Linh Xu kẹp điện thoại rồi nhìn mặt trời: “Có lẽ hôm nay sẽ bắt giữ cậu ta. Không phải cậu ta biết trước nên chạy đấy chứ?”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng thì đột nhiên trong lòng cậu đánh thót một cái.

“Đợi đã, Đặng Vân Phi, ông có nhìn rõ hôm nay cậu ta mặc gì không?”

“Hả?”

“Cậu ta có đeo cái băng đen kia không?! Trên cánh tay có để tang không?”

Đặng Vân Phi không ngờ cậu lại hỏi cái này, suy nghĩ trong chốc lát: “Không thì phải. Hôm nay ống tay áo của cậu ta có vẻ khá ngắn, không có chỗ để đeo.”

“Không xong… Hướng đông là đi Lâm Đồng, cậu ta không để tang thì hoặc là chạy trốn hoặc là muốn giết người!”

Lâm Đồng là thắng cảnh du lịch của Trường An, địa hình phức tạp nhiều người nhiều xe. Nếu Lương Húc định làm trò gây rối gì ở đó thì đúng là bôi gio trát trấu vào Năm du lịch của Quan Trung.

Phòng Linh Xu điên tiết. Điên tiết thì cũng hết cách rồi, ai mà ngờ Lương Húc im như thóc mấy ngày lại cố tình lên cơn ngay hôm nay. Cậu hét to về phía Đặng Vân Phi: “Chuyện lớn rồi! Bây giờ tôi sẽ đuổi theo cậu ta!”

Đặng Vân Phi hoang mang: “Từ từ, ông đuổi theo kiểu gì? Ông gọi cho tôi là vì chuyện này à?”

“Tôi định bảo ông dẫn người đến huyện Kim Xuyên điều tra tình hình làm công ở địa phương, nhưng thôi giờ không nói chuyện này.” Phòng Linh Xu lo lắng không yên: “Bây giờ ông về Trung tâm Trinh sát hình sự báo cáo ngay với Cục trưởng Lý, Cục phó Trần và cả bố tôi. Đồng thời sắp xếp theo dõi qua điện thoại ngay lập tức, tôi sẽ thử liên lạc với Lương Húc, chỉ cần cậu ta nghe điện thoại thì báo cho tôi vị trí của cậu ta ngay.”

“Gấp như thế à? Tôi biết nói thế nào với Cục trưởng Lý? Chỉ vì không để tang mà chúng ta xuất quân?”

“Nên nói thế nào thì nói thế đấy!” Phòng Linh Xu chụp mũ bảo hiểm lên đầu rồi quát qua mũ bảo hiểm: “Động não đi đừng có dài dòng nữa! Chậm là có chuyện đấy!”

____________________

Lời tác giả: Tình hình lính đánh thuê không phải tôi bịa ra mà dựa vào tư liệu thực tế. Chỉ là khoảng mười năm qua có còn như vậy hay không thì tôi cũng như trong truyện, không rõ lắm.

Hết chương 15.

Truyện Chữ Hay