Tác giả: Đinh Hoài Cẩn
Editor: Heying
Nguồn: dudiangushi.com
Thể loại: Thanh mai trúc mã, ngọt sủng, SC.
Warning: Truyện ngắn có thể sẽ gây tổn thương cho những tâm hồn còn cô đơn, mong thận trọng trước khi đọc.Bệnh viện gửi thông báo khẩn, Trần Ca vội vàng chạy về nhà thu dọn quần áo rồi quay lại bệnh viện, trước khi đi anh ấy còn dặn dò tôi, bảo tôi phải tự biết chăm sóc bản thân, nếu như phát hiện tôi ở nhà làm xằng làm bậy, sẽ nghiêm khắc trừng phạt tôi.
Mấy chữ nghiêm khắc trừng phạt này dọa tôi giật nảy mình, vội vàng đứng thẳng người, cho Trần Ca một cái chào theo kiểu quân đội: "Lãnh đạo, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Nói ra có chút xấu hổ, một đại cô nương tuổi như tôi, hơi một tí còn bị tét đít, tôi thật không còn mặt mũi nào mà nhìn Giang Đông phụ lão nữa...
Thực ra tôi có lén lút gọi điện cho mẹ tôi tố cáo hành vi "bạo lực gia đình" của Trần Ca, cứ nói con rể sợ mẹ vợ, nhà chúng tôi ngược lại tốt rồi, kiếm được một tên đến chỉnh tôi.
Chân trước tôi mới gọi điện thoại xong, chân sau mẹ tôi đã báo cho Trần Ca, còn muốn Trần Ca trừng trị tôi, nói con nhóc chết tiệt là tôi đây bây giờ cũng học được cách mật báo đổi trắng thay đen rồi, kiên quyết muốn ngăn chặn loại tác phong không đứng đắn này.
Con coi mẹ là mẹ ruột, mẹ lại coi con là con nuôi.
Kết quả, vào buổi tối, Trần Ca dùng một cách thức khác nghiêm khắc trừng phạt tội. Còn là cách thức nào thì ở đây không tiện kể tỉ mỉ, ngại lắm.
Tóm lại là, tôi tổng kết ra một đạo lý: Lấy chồng nhất định không được gả cho hàng xóm, nhất là loại người từ bé đến lớn ưu tú không có gì để bắt bẻ, tên gọi tắt là con nhà người ta.
Tôi và Trần Ca là thanh mai trúc mã, chính là cái kiểu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, anh ấy hơn tôi tuổi, khi còn bé tôi bập bẹ gọi anh là anh Trần Ca, sau này trưởng thành, da mặt mỏng, anh Trần Ca không bật ra khỏi miệng được, bèn đổi thành Trần Ca.
Mối nhân duyên giữa tôi và Trần Ca, còn phải kể từ lúc tôi còn trong bụng mẹ.
Lúc mẹ tôi mang thai, ba tôi đi công tác ở Tân Cương.
Ba mẹ tôi mới kết hôn, thời ấy còn khó khăn, đi Tân Cương không thuận tiện như bây giờ, một khi đã đi thì rất lâu không thể liên lạc được. Nhưng mà phúc lợi không tồi, đi một chuyến bằng mấy năm công tác ở đơn vị, mẹ với ba tôi suy nghĩ, vẫn phải đi, dù sao thì nghiến răng một cái, khổ một chút, một năm cũng sẽ qua thôi.
Khéo cái là, ba tôi vừa mới đi Tân Cương, mẹ tôi bỗng kiểm tra ra mình mang thai, mẹ tôi ấy à, có đôi khi đối xử rất độc ác với bản thân, sợ ba tôi vừa đi ngàn dặm xa xôi lại chạy về, phí tiền, cho nên cứ thế giấu diếm không nói.
Dì Trần là y tá trong viện, chú Trần cùng đơn vị với ba tôi, đều làm trong cùng một phòng, qua qua lại lại, dì Trần với mẹ tôi thành quen biết, thường xuyên tới nhà thăm nom mẹ tôi.
Bụng mẹ tôi ngày càng lớn, Trần Ca rảnh rỗi sẽ đưa bàn tay nhỏ lên đặt trên bụng mẹ tôi, bi bô nói chuyện với tôi.
Mẹ tôi nói, khi đó, tôi ở trong bụng mẹ, cả ngày một chút động tĩnh cũng không có, Trần Ca vừa đến, tôi lại bắt đầu lăn lộn trong bụng mẹ, có đôi khi còn cách bụng đập tay với Trần Ca.
Tôi buồn bực nghĩ, chẳng lẽ khi đó tôi đã bị sắc đẹp làm u mê rồi?