Tập Đoản Văn

quyển 7 chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Là hồ tắm tư nhân, hai tay Diệp Trúc Thanh khoác lên thành bể, cười xấu xa gọi cậu nhóc thẹn thùng đối diện: "Qua đây!"

Nhóc thẹn thùng lắc đầu, nửa khuôn mặt giấu trong nước, mắt nai Bambi như phủ tầng sương mù mờ mịt.

Đẹp quá, chân chị Trúc Thanh đẹp, eo đẹp, vai đẹp, miệng cũng đẹp.

Chỗ nào cũng đẹp.

"Mai Mai, em có thích ai chưa?"

Cô vừa nói chuyện vừa lội nước quá, đôi mắt mở to khiến đáy lòng Mã Mi run run.

Gương mặt Mã Mi đỏ ửng, mất tự nhiên tránh né cô tới gần, cơ thể co lại trong góc, nhút nhát chớp mắt.

Còn tưởng đoán đúng rồi, xem ra Tiểu Mai Mai vẫn quá ngượng ngùng. Diệp Trúc Thanh thất vọng cong môi, hai tay giam Mã Mi vào trong góc, "Chị thích em."

Bùm, bùm, bùm, bùm.

Tiếng gì đó rất vang, như trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cậu ngơ ngác nhìn cô, cảm xúc mềm mại nóng bỏng trên môi truyền đến da cậu, hai tay căng thẳng không biết đặt ở đâu.

Nhìn người trước mặt nhắm mắt lông mi dày dài run rẩy, gương mặt mũm mĩm hồng hồng, tay Diệp Trúc Thanh đang đỡ vai cậu không tự giác càng nắm chặt hơn, tại sao Mai Mai đáng yêu thế nhỉ, về sau nhất định phải luôn dắt thằng nhóc này ở lưng quần mới được.

Môi cậu giống như miếng thạch ngon, cô cứ hôn một cái, liếm một cái lại cọ một cái. Bị coi là trò chơi chơi rất vui, bạn nhỏ Mã Mi rất do dự, căng thẳng và hưng phấn quá độ khiến cậu sắp không thở nổi, rốt cuộc nên đẩy chị Trúc Thanh ra hay tiếp tục chịu bị bắt nạt đây.

Có điều vấn đề khó khăn này lập tức được giải quyết, bởi vì mẹ Mã và mẹ Diệp đến gọi hai đứa đi ăn cơm, trùng hợp gặp ngay cảnh đặc sắc này.

"Con... Trúc Thanh!" Trên mặt mẹ Diệp mang theo tức giận mỉm cười quỷ dị, ngữ điệu rất hung hăng mà lại không hung hăng.

Còn mẹ Mã á, không ngừng che miệng cười trộm, cảm thấy không gì không thích hợp bằng.

Diệp Trúc Thanh càng không sợ, thoải mái ôm trán Mã Mi thơm một cái, lười biếng mở miệng, "Vâng, biết rồi mẹ."

"Nhanh lên chút, dẫn Mai Mai đi ăn cơm!"

"Tất nhiên."

Thơm cậu rồi, sau này người cậu do cô quản lý. Có điều chớp mắt một cái, người đâu rồi?

Mấy cái bong bóng nổi lên trên mặt nước, Diệp Trúc Thanh cười ha hả.

Ối chà, cười đau cả bụng, nếu dưới đất có cái lỗ nẻ, nói không chừng người nào đó không nói hai lời nhảy vào ngay.

Gọi là chị Trúc Thanh, thực ra cũng chỉ lớn hơn cậu tháng.

Dựa vào cái gì luôn bắt cậu gọi là chị, làm cậu nhỏ bé hơn rất nhiều, không phục.

Mã Mi vào cấp hai, đường nét tuấn tú bắt đầu lộ ra, đồng thời, tâm lý phản nghịch tuổi dậy thì cũng theo đó mà đến.

Rõ ràng nhất chính là, rất lâu rồi Diệp Trúc Thanh không nghe thấy cậu gọi mình là chị.

Mã Mi và Diệp Trúc Thanh cùng học ở lớp A, lớp tốt nhất toàn trường, hang ổ của học sinh khá giỏi.

Giáo viên quý Mã Mi nhất, bởi vì cậu hiểu chuyện nghe lời tính cách tốt thành tích đứng đầu, muốn nói yêu hận nhất, không ai qua được Diệp Trúc Thanh.

Thu nạp đàn em, không làm bài tập, dáng vẻ lưu manh mà thành tích lại vẫn cứ đứng đầu, khó phân cao thấp với học sinh giỏi nhất.

...

Diệp Trúc Thanh dựa vào đầu ngõ nhỏ trên đường về nhà, bên người còn có một đám tóc vàng phi trào lưu.

Vừa mới xử lý một đám smart () ở trường bên cạnh đến phá quán, tóc đuôi ngựa dài rối rung lỏng lẻo, gương mặt lộ ra càng nhỏ hơn, áo khoác đồng bị cô buộc bên hông, khoanh tay mong ngóng.

() Kiểu như phong cách HKT

Chỉ một lúc sau, nam sinh thanh tú cầm một cái cặp sách, sau lưng đeo một cái, nhìn xung quanh.

Một thằng đàn em huýt sáo, Mã Mi nhíu mày, quả nhiên, cô đang ngoắc tay gọi cậu như gọi chó con vậy.

Mấy tên lông bông nhìn mắt cô, vừa nghĩ tới bỗng lo lắng.

Đàn em đi theo Diệp Trúc Thanh đều biết, vị đại học bá vừa có nhan sắc vừa có thành tích này là người của chị Trúc Thanh.

"Chào chị dâu!"

Diệp Trúc Thanh không thích mấy thằng em gọi cô là chị, muốn gọi là anh Diệp.

Mai Mai, em gái, anh Diệp, không phải là chị dâu à.

Mã Mi đen mặt, nghiến răng nhìn cô một cái, thấy người kia vẫn cười nhẹ ngầm đồng ý kiểu xưng hô này, trong lòng giận dỗi, lướt qua sát người Diệp Trúc Thanh.

Tuổi dậy thì? Hai là đã không thích cô?

Diệp Trúc Thanh không hiểu, cho rằng cậu giận dỗi không để ý đến mình.

Ai ngờ, tay đột nhiên bị người ta giữ chặt, người đi phía trước rầu rĩ nói một câu: "Về nhà."

Cô cười, đi đoạn xa mới dám nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cho cậu.

"Lỗ tai cậu đỏ rồi." ()

"Đừng."

Lỗ tai, cái đồ phản bội này.

() Editor: Đổi sang xưng hô cậu tớ nhé

Nụ hôn đầu tiên của Mã Mi là Diệp Trúc Thanh.

Vào một buổi trưa ngày nào đó sau khi cùng bàn, lúc các bạn học nghỉ trưa.

Bọn họ gục xuống bàn, ánh nắng xuyên qua lá cây rơi xuống gương mặt trơn bóng của cậu, thậm chí ngay cả lông tơ cũng hiện một lớp sáng vàng mềm mại, lông mi run rẩy, sống mũi thẳng tắp, đường viền môi hơi cong cong.

Cô dùng ngón tay phác họa từng chút một, cuối cùng phát hiện hơi thở của cậu không ổn định.

Thế là cô tiến lại gần hôn lên môi cậu một cái.

Tay bị tóm chặt, đôi môi đẹp đẽ đuổi theo, nuốt lấy tiếng kêu kinh ngạc sắp bật ra của cô vào đầu lưỡi.

Hãi quá, Tiểu Mai Mai biết dụ dỗ người khác rồi.

Truyện Chữ Hay