Quê nhà của Sầm Thanh Thanh là một trấn nhỏ ở phương nam, nơi ấy mưa bụi mông lung, sương mù như mộng. Khi còn nhỏ nàng luôn đi theo bên người gia gia học tay nghề, về sau hai ông cháu mới đến hoàng thành, mở một cửa hàng trang sức nhỏ, dựa vào thủ nghệ danh tiếng càng ngày càng tốt, lúc này mới bị Viên quý phi triệu vào trong cung.
Chỉ là trong trí nhớ của Sầm Thanh Thanh, cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua Thù Tử Sơ, người chói mắt giống như hắn, nếu sinh ra ở trấn nhỏ, cô nương nhà ai lại không biết?
Huống hồ họ "Thù" này cũng cực kỳ hiếm thấy, nơi ấy gần như lác đác không có mấy người, vậy tại sao Thù đại nhân muốn nói hắn... là người ở quê cô?
Sầm Thanh Thanh nghĩ mãi không ra, trong lúc còn đang nghi hoặc, kỳ hạn nửa tháng trôi qua rất nhanh, đêm khuya của ngày cuối cùng, có một bóng dáng yên lặng không một tiếng động đi tới trước cửa số, nhẹ nhàng gõ mấy cái.
Lúc Sầm Thanh Thanh đẩy cửa sổ ra, bị một màn trước mặt làm sợ ngây người —
Ánh sáng nhu hòa trên bộ vũ y bắn ra bốn phía, dưới trăng thanh gió mát, ánh sáng chiếu rạng rỡ, phảng phất như Ngân Hà trên cửu thiên chi thượng (trên chín tầng trời) đổ xuống, hóa thành bộ tiên y này, mặc vào liền có thể giẫm lên mây mà đi, phi thăng thành thần tiên.
Lông vũ màu thủy lam kia tinh mỹ vô song, chập chờn theo gió, như đom đóm ban đêm, tản ra ánh sáng nhẹ kinh động lòng người, kinh diễm đến mức khiến Sầm Thanh Thanh nửa ngày không thốt ra được một câu.
Thù Tử Sơ đứng trong gió đêm, cùng với Ngàn Lan Vũ Y kia lại mang đến cảm giác tương dung kỳ lạ, giống như trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, hắn chính là thân tiên phi thăng vũ hóa.
Chỉ là tối nay, dưới ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt khác thường, có lẽ là vì chế tạo Ngàn Lan Vũ Y này mà hao phí quá nhiều tâm lực, ngay cả đôi môi cũng không còn một chút huyết sắc.
Sầm Thanh Thanh chú ý tới sự rã rời và suy yếu của hắn, đang lúc muốn mở miệng, hình bóng dưới ánh trăng đã cười nói trước: "Thanh Thanh cô nương, thế nào, ta không lừa cô chứ?"
Đôi mắt của hắn trong veo, ý cười dịu dàng, ánh mắt trực tiếp tiến vào lòng Sầm Thanh Thanh, nàng bỗng thấy quanh người có một luồng ấm áp phủ xuống, cũng không nhịn được cười một tiếng, từng chữ rõ ràng —
"Thù đại nhân, ta tin ngài, ta vẫn luôn tin ngài."
Sáng sớm ngày thứ hai, Sầm Thanh Thanh liền cùng gia gia tới nơi ở của Viên quý phi dâng Ngàn Lan Vũ Y, Thù Tử Sơ ngồi trong lương đình trong viện yên lặng chờ bọn họ trở về, đợi sự việc kết thúc liền đưa bọn họ xuất cung.
Bên trong thâm cung, dù thế nào cũng quá nguy hiểm, hắn không muốn nàng có một chút tổn thương. Còn hắn, sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, liền xuất cung tìm nàng.
Một đời đằng đẵng, có lẽ cuối cùng hắn đã tìm được ý nghĩa mới của nhân sinh, không cần phải cô đơn lẻ bóng, lầm lũi một mình.
Mang theo mong đợi và mơ ước với tương lai, Thù Tử Sơ ngồi trong lương đình, một lần đợi này, liền đợi đến lúc hoàng hôn.
Ngoài cửa viện dường như có tiếng bước chân tới gần, trong lòng hắn vui mừng, đứng dậy quay đầu, khi thấy bóng dáng thanh lệ dưới ánh hoàng hôn, trong lúc nhất thời cái gì hắn cũng không để ý, đi thẳng tới chỗ nàng.
"Thanh Thanh cô nương, cuối cùng cô cũng trở về, ta còn lo lắng...
Cơ thể của Sầm Thanh Thanh lại run rẩy mấy cái, sắc mặt trắng bệch, lúc Thù Tử Sơ muốn chạy vội tới, cuối cùng dùng hết sức lực gào lên một câu —
"Thù đại nhân trốn mau!"
Nào còn kịp chứ? Nhân mã núp trong bóng ta nối đuôi nhau tràn ra, cầm trong tay kiếm gỗ đào bày trận, nháy mắt vây lấy Thù Tử Sơ, người cầm đầu chính là Lăng Chân pháp sư bên người Viên quý phi!
Hắn ta trợn ngược hai mắt, một đạo phù chú bay thẳng tới chỗ Thù Tử Sơ, "Thì ra là một yêu vật như ngươi làm loạn, còn không hiện nguyên hình?!"
Cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời, một đạo lam quang chói mắt bắn ra, tiếng chim kêu thê lương vang lên bên tai mọi người.
Hai cánh to lớn mở rộng, lông vũ màu lam mỹ lệ tuyệt luân, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, đúng là một con chim phỉ thúy tu luyện thành tinh!