Tập Đoản Văn

quyển 5 chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Càng hi vọng thời gian ngừng lại, thời gian càng giống như mọc cánh, trôi nhanh không ngừng.

Sắp tới đại hôn của Tô Mặc cùng Viêm Hoa quận chúa, chiến sự khẩn cấp ngoài biên cương truyền tới, Hung Nô tích tụ mấy chục năm nghèo đói cằn cỗi, cuối cùng đến mùa thu biến thành thế chẻ tre xâm lấn.

Từ khi lão Tề vương tử trận, thiên triều an phận nhiều năm sớm quen những ngày tháng thái bình yên ổn, một khi chiến tranh nổi lên cả triều hoảng hốt, nhóm quan võ công hầu thi nhau đưa tấu cáo bệnh, duy chỉ còn lại lão văn thần quỳ gối trên bậc thang cẩm thạch ngoài điện, cực lực can gián việc nghị hòa.

Nhất thời văn võ triều đình đều đứng đối lập chiến tuyến với cha, mẫu thân khuyên can ông nên thức thời vì Cao gia, kết quả bị cha khiển trách như mưa bão.

Mấy ngày nay hoàng thượng không nói một lời, thờ ơ nhìn triều thần cãi vã, tranh luận sớm đã phân rõ thắng bại, Cao gia như thuyền nhỏ bấp bênh, trên mặt biển mênh mông tứ cô vô thân.

Cuối cùng vẫn là Thái hậu ở lâu trong Phật đường chống quải trượng đầu rồng đi vào Kim Loan điện, dùng huyết lệ mà tổ tiên không dễ dàng đổi lấy giang sơn, lại khẳng khái phân trần một phen về sự bi thảm và tàn khốc của chiến tranh.

Sau khi Thái hậu nện quả trượng rầm rầm trên đại điện, các lão thần hùa vào phụ họa, nghị hòa trở thành kết quả đã định, cha tôi tức giận đến hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Hoàng thượng chỉ đồng tình một chút, yêu cầu cha tôi ở trong phủ cố gắng tĩnh dưỡng, đợi tĩnh dưỡng tốt rồi hồi phục chức quan.

Mẫu thân và tôi canh giữ bên giường cha không nói lời nào, chúng tôi đều rõ cái gọi là đồng tình chẳng qua là biến tướng của mất đi quyền lực, Cao gia là văn thần, các thế hệ đã gần kiệt sức.

Ngược lại cha tôi khá thoải mái, ông cũng không có quá nhiều oán hận với điều này, chỉ cười khổ lắc đầu với thánh chỉ, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng hoàng thượng cũng đến lúc trưởng thành."

Hoàng thượng trưởng thành, không còn là thiếu niên lôi lôi kéo kéo cha học hỏi trong ngự thư phòng, ông ta có cân nhắc của mình, có tham vọng của mình, không có bất kỳ minh quân nào đi yêu thích quyền thần (quan to quyền thế).

Dù rằng, quyền thần kia một lòng vì ông ta.

Hễ là nghị hòa thì trừ cắt đất bồi thường, nhất định còn có một điều kiện, chính là công chúa hòa thân, dưới gối hoàng thượng không có con gái, chỉ có một chất nữ là Viêm Hoa quận chúa, lại đã chỉ cưới, cho nên đành phải chọn con gái nhà triều thần tướng mạo xinh đẹp để sắc phong.

Còn nhớ rõ ngày đó Lăng Tiêu đột nhiên đến nhà bái phỏng cha, chưa hàn huyên được vài câu, hắn ta liền đi thẳng vào vấn đề cầu thân.

Chỉ là cha còn chưa kịp phản ứng, thánh chỉ sắc phong tôi làm trưởng công chúa của hoàng thượng cũng đi theo tới.

Lăng Tiêu nhìn tôi hồi lâu, thánh chỉ bị tôi giày vò đến không còn hình dạng, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Nếu Cao đại nhân không muốn ái nữ lấy chồng phương xa phải chịu khổ, tiểu vương nguyện ý góp chức sức mọn."

Cha trầm ngâm hồi lâu, mới nói: "Sở cầu của vương gia, lão thần bất lực."

Đôi đồng tử màu hổ phách của Lăng Tiêu tối lại, chợt lóe lên ánh sáng lạnh lùng: "Thánh thượng đã qua tuổi thêm con nối dòng, tiểu vương mặc dù bất tài nhưng vẫn là huyết thống chính tông của tổ tiên, đại nhân lẽ ra đã biết năm đó tổ phụ mới là dòng chính, Trung Tông hoàng đế danh bất chính ngôn bất thuận, bây giờ là thời điểm đem giang sơn về với chủ cũ."

Tôi và mẫu thân nhìn nhau một chút, không ngờ Lăng Tiêu không e dè chúng tôi ở đây, nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Cha không nói gì, Lăng Tiêu tiếp tục mở miệng: "Huống chi thái độ thánh thượng thế nào trong lòng ngài cũng nắm chắc, Ninh nhi chính là hòn ngọc quý trên tay đại nhân, nếu gả đến nơi nghèo khổ kia, chẳng phải phung phí của trời? Tiểu vương ở đây có thể lập lời thề, ngày khác đăng cơ, nhất định sắc phong Ninh nhi làm hậu, Cao gia vĩnh viễn phú quý, tuyệt đối không xảy ra tình huống hôm nay."

"Chuyện này còn có thời gian, đại nhân có thể suy nghĩ một chút." Lăng Tiêu không ép buộc cha, khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía tôi, giọng nói dịu dàng như làn nước mùa xuân ở Giang Nam: "Ninh nhi, đừng sợ, có ta ở đây, nhất định sẽ không để nàng lấy chồng xa."

Tôi nhìn thái độ đối lập trước sau cực lớn của hắn ta, chẳng biết tại sao trong lòng bỗng nhiên buồn nôn, kìm lòng không được lui về sau nửa bước...

Truyện Chữ Hay