Về sau tôi mới biết, tình cảm của Nhan Diệc Thần, vậy mà còn trước tôi.
Khai giảng năm nhất, tôi và anh đồng thời được chọn vào đội danh dự.
Trong lúc nghỉ ngơi, tôi ôm đàn ghi ta của mình đến, còn anh thì ngẫu nghiên bị huấn luyện viên gọi lên phối hợp với tôi.
Cái gọi là phối hợp, cuối cùng chẳng qua giống như cây cột đứng bên cạnh tôi, vừa xấu hổ vừa hốt hoảng nghe tôi hát.
Anh nói: "Từ nhỏ anh nào có thời gian và tiền bạc học văn nghệ? Chỉ có thể đần độn đứng đó."
Lúc tôi đàn xong, còn nghịch ngợm cười với anh. Anh nói trong khoảng khắc đó, anh đột nhiên cảm nhận được sự tự ti chưa bao giờ có, bởi vì ở bên cạnh tôi, anh lộ ra chút vô vị và vụng về.
Sau đó tôi làm vô số chuyện ngu xuẩn, anh vừa nghe tôi kể vừa không khống chế được cười ra tiếng, cười nhạo tôi đồng thời lại không nhịn được càng quan tâm tôi hơn.
"Vậy em là tiểu oan gia hay tiểu tâm can của anh?" Tôi dùng ngón trỏ nâng cằm anh, tà mị hỏi.
"Em là Molypden trioxit." Anh nói.
"Tri... trioxit... là cái quỷ gì?" Tôi im lặng nhai nuốt.
Anh đưa tay vò rối tóc tôi: "Em là thuốc độc bốc hơi mê hoặc anh, MoO thể rắn."
Câu nói nhẹ nhàng của anh, giống như lông vũ rơi vào tim tôi, trong giây phút chạm đất này, mang đến một cảm giác ấm áp.
"Ôi, em phải đọc thêm nhiều sách vào." Giọng điệu của Nhan Diệc Thần giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.
Tôi mổ nhẹ lên môi anh một cái, lập tức rời đi, lại chưa trốn được bao xa liền bị anh kéo về.
"Làm chuyện xấu còn muốn chạy trốn?" Anh nói, "Lúc em trêu chọc anh nên biết, phải có giới hạn."
Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, tôi bị anh phủ môi, ôm thật chặt.
Anh chàng dân tự nhiên của tôi thay đổi rồi.
"Học theo em." Anh nói.