Đây chính là quá khứ bên nhau của chúng tôi.
Chân tôi chẳng bao lâu liền khỏi hẳn, từ đó về sau, hóa thân thành cái đuôi nhỏ của Nhan Diệc Thần. Mỗi khi Nhan Diệc Thần muốn đi ra ngoài, tôi kiểu gì cũng sẽ hỏi liên tục ---
"Anh muốn đi ra ngoài à?"
"Đi đâu?"
"Đi cùng ai?"
"Đi làm gì?"
"Lúc nào về?"
"Còn quay lại không?"
Nhan Diệc Thần có chút bất đắc dĩ, lại luôn sau khi trả lời tôi, khóe miệng không tự giác cong lên.
Có một lần hẹn gặp Nhan Diệc Thần ở cửa nhà ăn, đợi nửa ngày không thấy đến, liền gửi một tin nhắn: "Anh ở đâu?"
Anh trả lời, "Em là chó à."
Tôi sững người trong chốt lát, cho rằng anh đang nói tôi dính người, liền trả lời câu, "Gâu."
Sau mới biết được, lúc ấy Nhan Diệc Thần đang ôm sách bước nhanh đến, lúc nhận được tin nhắn đã sắp đến rồi. Sợ tôi đợi sốt ruột, liền một tay trả lời: "Ở đằng sau em."
Kết quả không chú ý, bốn chữ "ở đằng sau em" gõ thành "Em là chó à".
Khi Nhan Diệc Thần nhìn thấy hai tin nhắn này, đột nhiên bật cười. Lúc tôi xoay người, vừa vặn nhìn thấy người luôn luôn bình tĩnh như anh, đang ôm bụng khom người, sách rơi đầy trên đất.
Trong không khí vi diệu kia, đủ để trái tim tôi tan chảy.
Lúc ăn cơm nói đến sự nhầm lẫn này, Nhan Diệc Thần vẫn cười không dừng được.
Tôi ngồi đối diện, chớp mắt nhìn anh, nửa ngày sau nói: "Anh cười như vậy, là biết hối hận?"
Nhưng anh vẫn cười không ngừng.
Thế là khóe miệng tôi lóe lên nụ cười xấu xa, đột nhiên đứng dậy, cách bàn hôn anh.
Bờ môi Nhan Diệc Thần rất mềm mại, lại mang theo ấm áp. Thời gian tại khoảng khắc đó phảng phất như dừng lại, cứ mặc kệ người đến người đi, ồn áo náo động, nhưng tất cả cuối cùng đều không át được tiếng tim đập thình thịch kia.
Nụ hôn đó, bởi vì được Nhan Diệc Thần đáp lại, vừa dịu dàng vừa kéo dài.