Ba tháng trước.
"Nếu như cậu còn chưa có bạn gái, tớ làm bạn gái cậu được không?"
Nửa đêm h, tôi gửi cho Nhan Diệc Thần một tin nhắn.
Lúc đầu không ôm hi vọng, không ngờ sáng sớm hôm sau, tôi vừa mở mắt liền nhìn thấy tin nhắn của anh.
Trên màn hình di động, bất ngờ xuất hiện hai chữ "có thể".
Tin tức tôi và anh ở cùng một chỗ lan truyền chóng mặt, đột nhiên, Nhan Diệc Thần ngoại trừ thân phận "đứng đầu lớp", lại thêm một thân phận "bạn trai của đứng đầu lớp đếm ngược".
Ngày đầu tiên ở cùng nhau, tôi hẹn anh đi nhà ăn ăn cơm. Thế nhưng sau khi tôi bước rất nhiều bậc lên lầu hai, mới phát hiện anh vẫn đứng ở đầu cầu thang.
Thế là tôi lại đi xuống, hỏi: "Sao không đi?"
"Anh tới lầu một." Anh nói.
"Nhưng lầu một ngay cả điều hòa cũng không có, lên lầu hai đi." Tôi không muốn nhượng bộ, bởi vì lầu một hoàn toàn không tốt.
Nhan Diệc Thần không định nhượng bộ: "Lầu hai quá đắt."
"Em mời anh." Cái não không quá lớn của tôi bật thốt ra câu này, lại không biết nó rơi vào lòng anh, sẽ tổn thương thế nào.
"Không cần, nếu em muốn ăn, tự mình đi không tốt sao?" Anh từ chối.
Tôi không ngờ anh nói như vậy, đột nhiên ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, đi theo Nhan Diệc Thần đến lầu một ăn cơm.
Đó là lần đầu tiên tôi ăn ở đây, nhưng mùi vị món ăn so với tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Sau rất nhiều lần, mỗi khi tôi hẹn Nhan Diệc Thần ăn cơm chung, anh đều dùng các loại lý do từ chối. Có đôi khi là không thoải mái, có đôi khi là có hẹn với bạn cùng phòng, còn có đôi khi là làm thêm, đương nhiên, nhiều nhất là làm thí nghiệm.
Làm hại tôi bị bạn bè cười nhạo, "Cậu xem, tôi đã nói Nhan Diệc Thần phật hệ như vậy, căn bản sẽ không để ý đến cậu."
Tôi hừ một tiếng, nói: "Sao cậu biết anh ấy không để ý? Tôi chỉ cần gửi một tin nhắn, anh ấy liền đồng ý!"