Ngày hôm sau, nữ sinh kia không tiếp tục xuất hiện bên người Nhan Diệc Thần, điều này khiến tôi thở phào một hơi.
Tô cầm cặp sách của mình ngồi bên cạnh anh, Nhan Diệc Thần chỉ ngẩn người, không từ chối.
Tiết học này ánh mắt nhìn về phía chúng tôi so với hôm qua còn nhiều hơn, dù sao cho dù là lúc còn chưa chia tay, tôi và anh đều ngồi ở hai nơi khác nhau nghe giảng.
Vì sao, vì anh luôn ngồi hàng đầu tiên, còn tôi bẩm sinh đã có một cảm giác sợ hãi đối với giáo viên, cho nên luôn luôn ngồi cuối cùng.
Sau khi tan học, tôi đi theo sau lưng Nhan Diệc Thần, tới lầu một nhà ăn.
Lúc ăn cơm cuối cùng không nhịn được, hỏi anh, "Hôm qua... anh vì sao cùng cậu ta lên lầu hai ăn?"
Nhan Diệc Thần gắp một miếng thức ăn, nói: "Trả nhân tình."
"Nhân tình gì?"
"Em không cần biết."
"Vậy sao cậu ta đến lớp chúng ta nghe giảng?" Tôi không buông tha.
"Cậu ta sinh bệnh sót một tiết, vừa vặn lớp chúng ta còn chưa giảng, liền đến nghe."
"Vậy hôm nay vì sao không đến."
Nhan Diệc Thần giống như có chút không kiên nhẫn, "rầm" một tiếng đặt đũa xuống.
Còn tôi bừng tỉnh đại ngộ trong nét mặt bất đắc dĩ của anh, "À à, cậu ta không cần học thêm, đã bù..."
Tôi hí hửng dùng hai tay dâng đũa lên, nói với anh: "Mời... mời..."
Mặc dù Nhan Diệc Thần hoàn toàn trầm mặc như trước, nhưng trong thời gian ăn một bữa cơm, tôi vẫn không nhịn được vui vẻ và kích động.