Tại rất nhiều địa phương, giác kĩ tràng cũng không phải là nơi quá nhiệt náo
Ở Bách Uyên Phủ, giết người bình thường không ai quản, chỉ có một ít thành phố nhằm giữ cho sức phòng vệ được ổn định mới ban bố luật lệ này. Thành A Cổ Đạt thành là một trong số it thành thị có loại luật lệ này. Cũng chính bởi điều này, giác kĩ tràng của thành phố này rất náo nhiệt
Một khi song phương phát sinh tranh chấp, có thể đến giác kĩ tràng giải quyết ngay lập tức. Ở đó giết người không phạm pháp, có thể tự do đọ sức, tranh đấu thậm chí giết chóc. Đối với người bình thường mà nói, đây là loại địa phương muốn tránh còn không được nhưng với một số ít nhu khách, một trong những loại nguy hiểm nhất, chỉ có giết chết đối phương có thể đủ sống sót hạ đài. Bọn họ là những kẻ tồn tại sau từng trận từng trận chiến đấu trên bờ sinh tử nên thực lực mỗi người đều cực kỳ cường hãn.
Một ít thủ hạ của thành chủ Mạc là nhu khách, nên cũng thường xuyên đến nơi này, dùng máu tươi và tính mạng để ma luyện kỹ thuật của chính mình. Giác kỹ trường chính là địa phương hỗn loạn nhất thành A Cổ Đạt.
Khi bước chân vào sau cánh cửa lớn kia, tính mạng của ngươi không còn thuộc về ngươi nữa.
Giác kỹ trường có hình bán cầu úp, nằm ở một góc thành A Cổ Đạt. Trần Mộ vốn tưởng rằng địa phương nguy hiểm như vậy thì xung quanh phải hết sức trống trải mới đúng, song không tưởng được xung quanh giác kỹ trường cửa hàng san sát, người đi đường tới lui không ngừng, náo nhiệt phi phàm.
“Quải chữ ‘t’ cao cấp, chế tạo từ kim cương mộc, kiên bất khả thôi, trong cương có nhu, nhẹ nhàng dễ cảm, chỉ cần cầm qua, ngươi sẽ yêu thích ngay”
“Ngươi muốn tại giác kỹ trường đại triển thần uy?Loa văn đoạt là đồng bạn tốt nhất của ngươi. Thân là loa văn mộc thiên nhiên. Cương nhu tinh tế, đầu đính hỏa nham, vô kiên bất tồi. Tặng người mua một lọ kịch độc do bổn điếm bí chế, dính phải là chết. Mua hai cây được giảm giá tám phần. Một tay cầm thương, đánh cả thiên hạ.”
“Ngươi còn đang vì bị thương tại giác kỹ trường mà phiền não ư? Ghé bổn điếm đi, nơi đây bán các loại thuốc chữa thương. Chỉ cần ngươi còn một hơi thở, sẽ làm ngươi thở nhiều hơn”
“Quý trọng tính mạng, viễn ly lỏa bôn! Đồ phòng ngự của bổn điếm bán đại hạ giá, mua kiện trở lên tặng một đôi đạn lực thảo hài”
Nhân viên bán hàng của các cửa hàng lý luận thâm sâu, giải thích vang rân, tình cảnh sôi động làm cho Trần Mộ trợn mắt há mồm. Hắn vốn đã quen với các cửa hàng Liên bang cao cấp, phục vụ ưu nhã, lần đầu tiên nhìn thấy khu buôn bán như thế, hắn không thể sao hiểu nổi. Quan sát nơi trước mắt này há chẳng phải là giác kỹ trường giết chóc sao?
Hắn đột nhiên nghe thấy không xa có người đang cò kè mặc cả
“ Này, đoạt giải thưởng bán thế nào”
“ Mười sáu tinh”
“ Quý vậy sao? Nơi khác chỉ bán mười ba tinh”
“ Ấy, lão đệ, cái gì quý hơn cái mạng nhỏ của ngươi s? Không phải tam tinh chứ. Ngươi muốn toàn thắng, tam tinh tính làm gì”
“ Ta không nhất định có thể thắng”
“ Vậy ngươi sẽ chết, tam tinh trên người ngươi cũng không phải là của ngươi”
“ Nói vậy nhưng thật ra…”
Người này sảng khoái trả tiền mua hạ nhạc đoạt này
Nghe xong hai người nói chuyện với nhau, Trần Mộ thấy có chút phù phiếm. Người đến giác kỹ trường này đều đem tính mạng của mình ra chắn. Tiền đối với họ mà nói, cũng không phải là quan trọng nhất. Thắng, đồ vật trên người đối phương tất thảy đều là chiến lợi phẩm của họ. Mà thất bại thì ngay cả mệnh cũng không còn. Tự nhiên không cần lấy kim tiền. Chẳng ai biết khi nào mình chết. Bọn họ có tiền cũng sẽ đem ra tiêu xài hết trong thời gian cực ngắn. Đúng là dưới loại kích thích này, đã phát sinh ra một nền kinh tế dị dạng.
Trong dòng người ra vào giác kỹ trường, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một số nhu khách thần sắc âm trầm, ánh mắt hung ác. Những người này toàn thân phát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, người bình thường cũng không dám tới gần.
“Côn Á, ngươi sao lại tới nơi này?”
Vừa bước vào giác kỹ trường, tất cả mọi người đều dừng lại. Trần Mộ chú ý đến một tên vừa nói. Người này thoáng nhìn đã biết không phải là người tốt gì, ánh mắt lơ đãng toát ra hung quang, âm lãnh vô cùng. So với những người khác trong cùng giác kỹ trường, trên người hắn sát khí đậm nhất. Đối với cảm giác sát khí này, Trần Mộ rất dễ dàng chú ý đến hắn trong đám người
Hắn tựa hồ cùng Côn Á quan hệ không tồi
Khi hắn nhìn lướt qua người An Đức Liệt, đột nhiên kêu lên “ An Đức Liệt!”
An Đức Liệt sắc mặt khẽ biến “Pháp Da Tư, đây là ân oán giữa ta và Côn Á”
Pháp Da Tư không cao, thân thể gầy gò, cho dù tùy tiện ở chỗ nào cũng phảng phất một vẻ sắc bén như trủy thủ
" An Đức Liệt, ta đã cảnh cáo ngươi, không nên tái bước vào A cổ đạt thành” Pháp Da Tư ánh mắt khẽ biến, lạnh lùng nhìn lại
“Pháp Da Tư, chuyện của ta không cần ngươi quản” An Đức Liệt khôi phục bình tĩnh, sắc mặt hắn cũng trở nên âm trầm
Khẩu khí cường mạnh của của An Đức Liệt làm Pháp da Tư thoáng giật mình, khẩu khí lại càng thêm bất thiện “Kẻ thường xuyên bại trận, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta như vậy”
Lúc đó Côn Á xen vào câu chuyện. Hắn lấy giọng cười nhạo nói “ Pháp Da Tư sư huynh, hẳn là An Đức Liệt hai năm nay tiến bộ rất xa lại còn có chỗ dựa tốt. Chủ của hắn đã nói nếu như hắn thắng, liền thưởng cho một tấm Yên Liên Nhận Diệp Thuẫn”. Có Pháp Da Tư ở đây, Côn Á thấy áp lực nhất thời không cánh mà bay, nói chuyện cũng trở nên không cần cố kị”..á. An Đức Liệt mặt nhất thời đỏ lên. Hắn vừa vội vừa giận.
“Yên liên nhận diệp thuẫn?” Pháp Da Tư ánh mắt ngưng tụ, sắc như kim châm mà lần này đối tượng lại là bọn Trần Mộ và Trát Lạp đứng ở phía sau An Đức Liệt, sát khí như hung thần áp tới
Trần Mộ cùng Trát Lạp vẫn như chưa tỉnh, cả hai người không nói lời nào.
“ Các hạ hai vị là?” Pháp Da Tư hờ hững đặt câu hỏi, nhưng trong lòng lại có chút thận trọng. Đối phương đối với sát khí của chính mình coi như không thấy. Định lực này người bình thường không thể có được. Thời gian hắn trụ lại giác kỹ trường tương đối dài, rõ ràng là loại người như vậy khôn nên chọc vào nhưng Yên liên nhận diệp thuẫn lại có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được đối với đệ tử của Thuẫn nhận lưu. Pháp Da Tư là đệ tử thuộc hạng khá nhất trong thế hệ đầu của Thuẫn Nhận lưu, nhưng ngay cả như vậy hắn cũng không có tư cách sử dụng Yên liên nhận diệp thuẫn. Hắn sử dụng tấm Thủy tâm Thuẫn cũng là loại hiếm có nhưng so với với Yên liên nhận diệp thuẫn thì thấp hơn không biết bao nhiêu cấp. Trong giây lát nghe được có người có Yên liên nhận diệp thuẫn, cho dù Pháp Da Tư có tâm trí kiên định đến mấy cũng không khỏi tâm thần phát lạnh như băng trong khi hai mắt rực nóng không che lấp một tia dục vọng.
Trần Mộ không thèm liếc mắt nhìn Pháp Da Tư mà chuyển sang An Đức Liệt nói:
- Kẻ bại trận? Ngươi đã từng bại bao lần rồi?
An Đức Liệt vẻ mặt hiện lên nét thống khổ:
- Mấy năm trước ta thay mặt lưu phái thi đấu cùng một lưu phái khác và bị thua.
- Còn sau đó?
- Sau đó ta đã bị trục xuất khỏi lưu phái.
An Đức Liệt trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng là do sự phẫn nộ phát ra từ nội tâm. Trần Mộ có thể dễ dàng cảm nhận được.
Trần Mộ giật mình.
- Chỉ vì thi đấu thua mà người bị trục xuất khỏi lưu phái?
Theo hắn thì trong thi đấu, thắng thua là chuyện rất bình thường. “Ân quân” An Đức Liệt hung hăng nhìn chằm chằm vào Côn Á, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo nhưng thanh âm lại cực kỳ bình tĩnh “ Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới tại cuộc kiểm tra trước thi đấu lại bị sư huynh hạ độc, thiếu chút nữa chết thảm trong khi thi đấu rồi., còn sau đó lại bị trục xuất khỏi lưu phái”
Côn Á sắc mặt biến đổi, vô ý liếc mắt nhìn Pháp Da Tư, miệng phản bác:
- An Đức Liệt, ngươi thật đúng là cái đồ …!
“ Hai vị các hạ là…?” Pháp Da Tư cắt đứt lời nói của Côn Á, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Trần Mộ. An Đức Liệt có phải bị hạ độc hay không hắn không cần quan tâm. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một vật “Yên liên nhận diệp thuẫn”. Bị cắt đứt, Côn Á vội vàng khép miệng nhưng trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý. Lần này vẫn như mọi khi, Trát Lạp hướng An Đức Liệt mở miệng, âm thanh băng lãnh đáng sợ “Sát”. Trong mắt hai người, bọn Pháp Da Tư cũng chỉ như là không khí. Pháp Da Tư ánh mắt co rụt lại. Bao nhiêu năm tung hoành không có ai dám dùng thái độ vô lễ đối với hắn. Cho dù ngay cả sư phụ hắn khi nói với hắn cũng vô cùng khách khí. Thân phận của hắn tại Thuẫn nhận lưu tôn quý vô cùng, tại giác kỹ trường hắn là vô địch vương giả được mọi người kính sợ: “Ngươi thật đáng chết!”
Âm thanh lạnh băng của Pháp Da Tư giống như đao phong, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, một tia bạch quang thoáng hiện cách mắt Trần Mộ không tới nửa thước. Chỗ hé ra có hình dạng giống như giọt nước. Nhận thuẫn lập tức xuất hiện trên tay hắn, vung đầu nhọn của thuẫn lên, một đạo quang nhận màu trắng thoáng hiện, đông!
Một tiếng trầm đục làm quang nhận màu trắng vỡ tan. Trước mắt Trần Mộ mịt mờ một mảng trắng. Hắn vẫn không nhúc nhích. Thủy Tâm thuẫn của Pháp Da Tư như bị một chiếc búa tạ trực tiếp đánh trúng. Trát Lạp hung mãnh đối kích, nhất thời làm hắn cả kinh. Trát Lạp nếu ra tay thì thường không để cho đối phương bất cứ cơ hội nào. Đối với nàng mà nói, là con gái của tộc trưởng Tây sơn vương tộc, thân phận vô cùng tôn quý. Không cần nói đến lớp cao thủ thanh niên Thuẫn nhận lưu, ngay cả phái chủ trong lòng nàng so với những ông ất ông giáp qua đường kia cũng không có gì phân biệt. Thiên tinh đằng trong tay nàng chuyển động như ảnh theo thân hình quỷ mị trực tiếp hướng Pháp Da Tư giết tới làm Trần Mộ có chút kinh ngạc bật cười. Hắn phát hiện Trát Lạp tựa hồ vẫn có chút bảo vệ An Đức Liệt. Điều này đối với nàng khá hiếm thấy. Có chỗ dựa là Trát Lạp, An Đức Liệt hai mắt đỏ bừng nổi giận gầm lên nhằm hướng Côn Á đánh tới.
Giác kỹ trường nhất thời một mảng hỗn loạn. Bất quá những người này kêu sợ hãi hai tiếng liền ngừng lại, vây quanh xa xa,vẻ mặt hưng phấn. Pháp Da Tư tại A cổ đạt thành là thần thoại bất bại, cho tới bây giờ tuyệt chưa có ai có thể thắng hắn. Pháp Da Tư bản tính lãnh khốc, đối đãi địch nhân cũng không nương tay. Nhu khách chết trên tay hắn hằng hà sa số, không ai nghĩ có người dám tìm hắn gây phiền toái. Làm sao bọn họ không phấn khởi?
“Trên tay nữ nhân kia hình như là Thiên tinh đằng” Trong đám người đứng xem có người chần chừ nói.
“Thiên tinh đằng? Đầu óc ngươi có vấn đề rồi sao? Ai có Thiên tinh đằng lại còn phải đến giác kỹ trường làm gì?” Lập tức có người theo bản năng phản bác.
“Giống như là Thiên tinh đằng thật” Tại giác kỹ trường, phần lớn nhu khách đều có vài phần nhãn lực nhất định. Ngày càng nhiều người cảm giác được cây roi dài trong tay Trát Lạp chính là Thiên tinh đằng. Đám người nhất thời rối loạn, nhiều người ánh mắt trở nên cực nóng vô cùng gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên tinh đằng trong tay Trát Lạp.
Đây chính là vật báu vô giá! Là vật báu vô giá loại chân chính! Là loại tối thượng trong các loại vũ khí của nhu khách
Nhiệt độ không khí đột nhiên tăng vọt, nhiều người không kìm lòng được xốc cổ áo. Từ sâu trong nội tâm phát ra hơi nóng, làm hơi thở của họ trở nên nặng nề. Ở giác kỹ trường hỗn loạn này, làm gì có chỗ cho lọai người thiện lương? Có người nào trên tay chưa từng dính máu? Có ai chưa từng làm chuyện giết người đoạt bảo?