Tạo Thần

chương 946: hài cốt thần linh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương yên lặng nghe, tuy rằng bọn hắn đã sớm biết loại giải thích thế này, nhưng nghe qua và sau khi mình tưởng tượng cùng với nhìn thấy hiện vật vẫn có khác biệt rất lớn.

Cho tới nay, bọn họ cũng đều biết, một khi thành thần, cũng sẽ bị sức mạnh của thiên nhiên bài xich, do đó không thể đặt chân bước vào nhân gian.

Đừng nói là bản thể thần linh, cho dù dù bọn họ hóa thân hay là một tia ý chí, đều khó có thể giáng xuống. Cho dù là ngẫu nhiên lưu lại, đều phải trả cái giá rất lớn.

Trước đây, bọn họ đều nghĩ thiên địa pháp tắc bảo hộ phàm nhân. Nhưng, sau khi thấy được hài cốt thần linh, bọn hắn cũng hiểu rõ một chuyện. Sở dĩ những thần linh này bị thế gian bài xích, chính là vì thân thể bọn họ quá khổng lồ.

Thể tích khổng lồ như vậy, nếu giáng lâm thế gian thật, vậy kết quả duy nhất, ngay cả thế gian sẽ bị thần linh phá hủy hoàn toàn.

Nhưng nơi mà thần linh có thể tự do hành động, có lẽ chính là ở chỗ vô biên vô hạn này, vĩnh viễn không nhìn đến điểm cuối, hư vô không gian.

Thở dài một hơi thật sau, trên mặt Doanh Thừa Phong nổi lên một nụ cười khổ.

Cũng coi là hắn hiểu một việc, vì sao dưới tình huống chưa phát sinh thần chiến, thần linh cũng ngã xuống, hoặc là rơi vào giấc ngủ say vĩnh viễn.

Bởi vì, bọn họ hoạt động trong Thần Quốc của mình và không gian vũ trụ.

Sinh hoạt ở trong Thần quốc thì thôi, nơi đó đương nhiên không có nguy hiểm gì. Nhưng, không gian vũ trụ thì không giống như vậy. Nơi này có thể nói là nguy hiểm vô cùng vô tận, hơn nữa còn kỳ lạ vô cùng. Ngay cả sinh mạng hùng mạnh như thần linh, ở trong không gian vũ trụ, cũng chẳng là cái gì.

Giống như con kiến bé nhỏ với người thường, mà thần linh trong thế giới này như lão hổ hay sư tử, chúng nó là chúa sơn lâm thảo nguyên, đứng đầu cả bầy sinh vật, đi săn một phương.

Nhưng, nếu chúng nó gặp tại nạn thiên nhiên, vậy thì không kể là con kiến, hay là lão hổ cùng sư tử, đều có một kết cục đau buồn duy nhất.

Trước sức mạnh của thiên nhiên, thật ra bọn nó đều rất yếu đuối mà thôi.

_Doanh Thừa Phong đại sư…

Đột nhiên, một tiếng nói quen thuộc cắt đứt suy nghĩ xa xôi của hắn.

Doanh Thừa Phong lập tức thu liễm tâm thần, nói:

_Bệ Hạ, ngài có gì chỉ bảo.

Giáo Tông Bệ Hạ dùng ánh mắt lỳ quái nhìn hắn, thật lâu sau, nói:

_Doanh Thừa Phong đại sư, ngươi có nửa tháng để cảm ngộ hơi thở hơn một ngàn thần linh nơi này. Tuy nhiên, nửa tháng sau, ta hy vọng ngươi chọn ra một hài cốt thần linh, bắt đầu rèn bán thần khí.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trên mặt nổi lên một tia lúng túng, nói:

_Bệ Hạ, những hài cốt thần linh này quá lớn.

Trước lúc tới đây, nếu như nói hắn có một chút lòng tin đối với rèn hài cốt thần linh, vậy thì sau khi thấy thể tích khổng lồ như vậy, một phần tin tưởng của hắn giống như là ngọn lửa nhỏ bị cuồng phong mưa rào dập tắt ngay tức khắc.

Giáo Tông Bệ Hạ cười nói:

_Doanh Thừa Phong, chúng ta tin tưởng năng lực của ngươi. Hơn nữa, có ba vị Bán Thần chúng ta giúp đỡ, ngươi hoàn toàn có thể mạnh tay nếm thử một lần.

Cơ mặt Doanh Thừa Phong co quắp hai cái, cuối cùng hắn thở dài một hơi, nói:

_Được rồi, ta thử một lần.

Cánh chim Thời Không Chi Vương vẫy vài cái, đôi mắt của gã cũng toát ra một tia nóng lòng muốn thử.

_Mọi người cùng nhau cố gắng nếm thử đi, ha hả, nếu quả thật có thể rèn ra bán thần khí như vậy, có lẽ…

Gã gật đầu, trong đôi mắt lóe ra tia sáng:

_Ba người chúng ta có thể ở trong này bước lên Thần Tọa.

Muốn trở thành thần linh, và bước lên Thần Tọa, nhất định phải nắm giữa đầy đủ đại địa chi đạo của một thế giới.

Hơn nữa, tại trong một thế giới, đại địa chi đạo còn nhất định phải chống đỡ lại lực lượng khổng lồ lúc thần linh nâng lên Thần Tọa.

Nếu là trong vòng ngàn năm, đã có người dùng đại địa chi đạo đó nâng lên Thần Tọa, vậy thì vị Bán Thần đó đã mất đi cơ hội để thành Thần.

Nhưng, chuyện như vậy lại tuyệt đối không phát sinh ở trong này.

Hơn một ngàn hài cốt thần linh, tuy rằng đều là hài cốt, nhưng là vì nguyên nhân lực lượng thần linh quá đặc thù, cho nên ngay cả đã là trăm triệu năm trôi qua, những năng lượng này cũng không tiêu hao đi bao nhiêu.

Nếu là ở nơi này thành Thần, vậy chỉ bằng năng lượng nơi này, cũng đủ để hỗ trợ số lượng thần linh như vậy ra đời.

Dù sao, cơ bản thì thần linh ngã xuống nơi này đều là thần linh hùng mạnh tu luyện vô số năm, năng lượng chúng nó không chỉ khổng lồ, còn hơn xa với thần linh bình thường vừa mới thăng. Ngay cả là một ít tàn cốt, cũng đủ để người ta chịu được.

Doanh Thừa Phong do dự một chút, nhìn đôi mắt ba vị Bán Thần lộ ra hào quang hưng phấn, do dự trong lòng lập tức gạt bỏ đi. Bởi vì hắn hiểu được, nếu đến nơi này, vậy thì dù hắn nguyện ý hay không, một bước này thủy chung đều phải bước ra.

Tuy rằng cường nhân Vương Cấp muốn rèn hài cốt thần linh, thật sự có chút không đáng tin. Nhưng, hiện giờ hắn không còn đường nào để lựa chọn.

Khẽ thở dài một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:

_Thời Không Chi Vương tiền bối, xin ngài mang theo vãn bối đến trước từng hài cốt thần linh cảm ứng một chút đi.

Sau đó, hắn quay đầu, lại nói:

_Bệ Hạ, Cường Ni tiền bối, thỉnh các ngươi mang theo Kim Cương Vương đến trước hài cốt thần linh có thổ hệ lực lượng, để gã cảm ngộ thần linh lực.

_Được.

Đối với sự sai khiến của hắn, ba vị Bán Thần không có nửa điểm dị nghị.

Thời Không Chi Vương mở ra hai cánh, cánh chim tuyết trắng nổi lên từng vòng lực lượng dao động.

_Ngươi lên đây đi.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nhưng vẫn nhảy lên phía trên lưng gã.

Đây là lần đầu Thời Không Chi Vương cho hắn ngồi lưng.

Hai cánh thật lớn nhẹ nhàng đập, biện độ này cũng không lớn, thậm chí có thể nói là từ từ, như là chuồn chuồn lướt nước. Sau đó, trên thân thể Thời Không Chi Vương nổi lên một cơn sóng lớn, như thể trên mặt nước đột nhiên hiện ra cơn sóng nhỏ.

Nhưng mà, khi cơn sóng này lặng lẽ khôi phục bình tĩnh, thân ảnh Thời Không Chi Vương và Doanh Thừa Phong đã biến mất không thấy nữa.

Giáo Tông Bệ Hạ than nhẹ một tiếng, nói:

_Thời Không Chi Vương không hổ là trời xinh đã nắm thời gian và không gian trên tay, ha hả, dễ dàng phá vỡ cấm chế trên thuyền như vậy, thât sự là nguy a.

Kim Cương Vương đảo tròn con ngươi, nói:

_Bệ Hạ, đó kết quả gã cùng thuyền với hai vị. Nếu hai vị ra tay ngăn cản, khẳng định gã không dễ dàng mà đi rồi.

Lão Cường Ni cười ha hả, nói:

_Đúng vậy, nếu chúng ta ra tay, gã cũng có thể rời đi, nhưng sẽ là nguyên khí đại thương.

Trong lời nói của lão mang theo chút tự đắc mơ hồ, tuy nhiên, đắc ý này chí là ở thực lực có khả năng chống đỡ mới được sinh ra.

Bởi vậy có thể thấy, thực lực Thời Không Chi Vương biểu hiện ra là hùng mạnh, nhưng lão Cường Ni vẫn có tự tin đấu được một trận.

Giáo Tông Bệ Hạ khẽ mỉm cười, nói:

_Kim Cương, trong này có hơn một ngàn hài cốt thần linh, tổng cộng có trên thần linh thồ hệ thần linh. Ha ha, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi thôi.

Kim Cương Vương hoảng sợ, kinh ngạc nói:

_Nhiều như vậy?

Giáo Tông Bệ Hạ mỉm cười nói:

_Thổ hệ lực lượng tốt nhất là phòng ngự, thần linh nghiên cứu đương nhiên là có hơi nhiều rồi/

Lão dừng lại một chút, lại giải thích:

_Hơn nữa, những thần linh này không phải đơn thuần là nắm giữ mỗi thổ hệ lực lượng. Đối với rất nhiều thần linh mà nói, thổ hệ lực lượng chỉ là một loại lực lượng mà bọn họ tinh thông.

Lúc này Kim Cương Vương mới chợt hiểu, thần linh bởi vì có được năm tháng vô tận, cho nên lúc rảnh rỗi nhàm chán, nắm giữ thêm mấy cái đại địa chi đạo cũng không phải là chuyện ly kỳ gì.

Tuy nhiên, muốn nắm giữ đại địa chi đạo cũng không dễ dàng, cho dù là thần linh, cũng không tùy tiện làm được.

Cho nên, trong một ngàn hài cốt thần ở đây, có thể phát hiện hơn một trăm thần linh nắm giữ thổ hệ đại địa cũng chỉ vỏn vẹn khoảng một phần mười thôi.

Chiến thuyền khởi động bay nhanh, rất nhanh dừng trước một hài cốt thần linh.

Xác thần linh này khi còn sống là một dị thú, khuôn mặt không ai có thể nói xấu xí, sở hữu thêm mười sáu cái chân và một cái đuôi thật lớn trên người.

Không có người nào để ý dung mạo của nó như thế nào, bởi vì sau khi cảm ứng được năng lượng thổ hệ khổng lồ dư thừa trên người nó, Kim Cương Vương và lão Cường Ni đều ngồi xếp bằng trên chiến thuyền, bọn họ bắt đầu lẳng lặng cảm ngộ.

Lão Cường Ni cũng không phải lần đầu đến đây cảm ngộ, nhưng mỗi lần tới đây, ngồi trước thần linh, bắt đầu cảm ứng thổ hệ thần lực mênh mông, trong lòng của lão đều có cảm động, vì thế đối với lĩnh ngộ và nắm giữ thổ thể lực lượng trong tay đều chậm rãi tăng lên.

Mà Kim Cương Vương là lần đầu tiên tới đây, làm một đứa con cưng của thiên địa, năng lực lĩnh ngộ lực lượng của gã đối với thổ hệ vượt rất xa so với lão Cường Ni.

Trong một khắc gã nhắm hai mắt ngồi xuống, trên người lập tức dâng lên một vòng sáng màu vàng thổ hệ lực lượng.

Giáo Tông Bệ Hạ đứng bên cạnh gã hơi giật mí mắt, ngay cả là trong lòng lão, lúc này cũng không kìm nổi mà có chút đố kỵ.

Bởi vì lão đã nhìn ra, không tin được là một vòng ánh sáng thổ hệ lực lượng này không phải từ cơ thể Kim Cương Vương phóng xuất ra, mà từ xác vị thần linh không biết tên tràn ngập thổ hệ thần lực.

Sau khi vị thần linh này tàn mệnh, thổ hệ thần lực đương nhiên bị phong ấn trong cơ thể.

Cho dù là lão Cường Ni Bán Thần nghiên cứu tinh thông thổ hệ lực lượng tới mức nào cũng chỉ là tiến hành cảm ngộ loại lực lượng này mà thôi, mà thần lực này lại không thèm để ý đến lão Cường Ni, căn bản không thể nào cộng hưởng.

Nhưng, lúc Kim Cương Vương xuất hiện, tất cả lại bất đồng.

Những lực lượng này không ngờ lại chủ động hướng về phía gã, giống như những thần lực thần bí có được ý thức, vì chính mình mà bắt đầu tìm kiếm truyền nhân, chủ động đem ảo diệu lực lượng truyền thụ ra ngoài.

Trước mặt con cưng thiên địa, vốn có ưu thế gặp may mắn, làm người ta đố kỵ phát cuồng.

Một lúc lâu sau, lão Cường Ni dẫn đầu mở hai mắt, trong đôi mắt của lão bất ngờ hiện ra tia vui vẻ, nói:

_Bệ Hạ, thật sự là kỳ quái, lúc này đây ta cảm ứng thổ hệ lực lượng không ngờ hiểu thêm rõ ràng và thấu triệt rất nhiều, hay là…

Lời của lão đột nhiên dừng một chút, bởi vì lão nhìn thấy vòng ánh sáng màu vàng trên người Kim Cương Vương.

Sau đó, sắc mặt của lão liền trở nên cực kỳ cổ quái.

Giáo Tông Bệ Hạ khẽ mỉm cười, nói:

_Cường Ni, ngươi nên cố gắng tu luyện, bằng không mà nói, cẩn thận bị ranh con này vượt qua đó.

Lão Cường Ni thở dài một tiếng, hâm mộ nói:

_Thì ra là thế, thật không hổ là con cưng của thiên địa.

Truyện Chữ Hay