.
Nghi ngờ rằng quần lót của mình bị sử dụng với những mục đích khó nói, Cung Vũ mồi một điếu thuốc, gương mặt lạnh lùng đốt rụi hết thảy quần lót.
.
Cung Vũ ngồi trong taxi, xe bỗng nhiên dừng lại.
Có một người ngồi ngay cạnh hắn.
“Chào cậu, Cung Vũ.”
.
Mặt mày tổng tài rất nghiêm túc, thao thao bất tuyệt bày tỏ tình yêu vô bờ bến đối với Cung Vũ, còn văn vẻ trách móc những hành vi vô nhân đạo lãnh khốc của hắn, làm người nghe bất giác rơi lệ, cực kỳ thương tâm.
Với điều kiện đừng để ý đến vị trí đang nhú lên một cách kỳ quái ở đũng quần của người kia.
Cung Vũ nghĩ ngợi một lúc, nói: “Tổng tài, quần lót của tôi cũng là tốn tiền mới mua được, anh không nên ăn trộm, tôi chẳng có nhiều tiền.”
Tổng tài tỏ ra vô cùng giật mình, vạn phần kinh ngạc, ung dung đưa hắn một tờ chi phiếu, thuận tay kèm theo đống dây nhợ.
“Tôi cảm thấy mấy cái này là những chiếc quần lót nam tính nhất, coi như tôi bồi thường.”
.
Cung Vũ lại đăm chiêu suy nghĩ, hai chữ biến thái cuối cùng vẫn nuốt vào bụng.
Biến thái có tiền là biến thái dễ thương.
Vì thế hắn lấy mấy cái quần lót đầy dây nhợ cột trên cổ người kia.
“Thật ra, tôi lại cảm thấy như dây chuyền.”
.
Tổng tài thực sự lấy quần lót làm dây chuyền!
Cung Vũ xấu hổ không bút nào tả xiết, lần nữa cật lực chạy trốn.
.
Nhưng Cung Vũ cũng chẳng phải giàu có gì.
Thời điểm tiền chạm đáy ví, rốt cục hắn quyết định về nhà.
Kế tiếp, người mở cửa đón hắn chính là tổng tài đang mặc chiếc tạp dề đỏ thẫm mà mẹ hắn yêu thích nhất.
.
Phương pháp mở cửa này chắc không đúng.