- Quả nhiên là người được Thái Sơ Thánh Địa đào tạo ra! Toàn một đám ti bỉ vô sỉ như nhau...
Khương Tư Nam khẽ thở dài một tiếng, nhưng thần sắc vẫn cực bình tĩnh:
- Thái Sơ Thiên đế khai sáng Thái Sơ Thánh Địa, thế nhưng đệ tử mà hắn đắc ý nhất cánh nhiên lại vì Hồng Mông Tạo Hóa tháp mà bán ra hắn, đến nỗi bây giờ Thái Sơ Thánh Địa đã hoàn toàn biến vị! Nếu ta đã được đến truyền thừa của Thái Sơ Thiên đế lão nhân gia, tự nhiên sẽ vì hắn thanh lý môn hộ! Trước bắt đầu từ hai người các ngươi!
- Thanh lý môn hộ? Ha ha ha... Tiểu tử, ngươi đúng là lớn lối, Vệ sư đệ, bắt hắn lại!
Tần Minh bật cười ha hả, sau đó thần sắc đột nhiên hơi lạnh, thanh âm băng hàn thấu xương.,
- Tần sư huynh, ngài cứ đứng nhìn được rồi! Chẳng qua mới xông đến tầng chiến tháp thứ bảy thôi, hơn nữa tu vị mới là then chốt, hôm nay để ta cho hắn nhìn xem, sai lệch giữa Thất Tinh cổ thần và Đại La Kim Tiên lớn đến chừng nào!
Vệ Khang cười lạnh một tiếng, nháy mắt liền ra tay.
Ầm ầm!
Vệ Khang oanh ra một quyền, thần quang hừng hực lóa mắt, sau lưng hắn ẩn ẩn phù hiện ra một thế giới thần bí, vụ khí hỗn độn tràn ngập ra, tán phát một loại khí tức xa xưa từ thời thiên địa mới khai mở.
Một quyền này áp sập trời cao, oanh vụn hư không loạn lưu, nháy mắt đã lao đến trước mặt Khương Tư Nam.
Trên mặt Vệ Khang mang theo ý cười lãnh mạc, hắn phảng phất đã nhìn thấy biểu tình kinh khủng của Khương Tư Nam khi dốc toàn lực đề kháng, nhưng cuối cùng vẫn cứ thổ huyết bại lui.
Song điều khiến hắn thất vọng là, thần tình Khương Tư Nam vẫn chẳng có chút biến hóa nào.
Thẳng cho đến lúc một quyền này sắp đụng tới trước mặt Khương Tư Nam, Khương Tư Nam mới đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hừng hực tám điểm tinh mang lộng lẫy sáng ngời, nháy mắt liền khiến tâm thần Vệ Khang chấn rung lên.
Oanh!
Khương Tư Nam cũng oanh ra một quyền, chỉ là một quyền này ẩn chứa long uy hạo hãn, hơn nữa trên quyền mang có lôi quang vàng rực nổ tung, cuốn thốc hư không bốn phía.
Răng rắc!
Một hồi tiếng xương gãy nứt vỡ vang lên, nháy mắt cánh tay Vệ Khang đã nổ thành một mảnh huyết vụ, cả người như trúng phải trọng kích, xương sườn vỡ vụn, miệng phún huyết, đảo lui mà về.
- Ngươi... Ngươi không phải Thất Tinh cổ thần! Ngươi cánh nhiên đột phá đến Bát Tinh cổ thần?
Vệ Khang như gặp phải quỷ, trong mắt chất đầy vẻ khó mà tin tưởng.
- Cái gì?!
Nội tâm Tần Minh cũng khẽ chấn, nhìn ánh mắt bình tĩnh mà có phần băng lãnh của Khương Tư Nam ở phía đối diện, trong lòng hắn lập tức dâng lên cảm giác bất ổn.
Hắn đột nhiên nhớ ra, khi nãy Khương Tư Nam không chọn trực tiếp đi Hùng Thiên Đô, mà tiến vào trong hư không loạn lưu, sau đó ngừng lại, còn cả thần tình không chút kinh hoảng của Khương Tư Nam mặc dù sớm đã phát hiện hai người bọn họ theo gót.
Điều này đồng nghĩa với cái gì?
Điều này đồng nghĩa với Khương Tư Nam căn bản không chút nào kiêng sợ bọn họ, Khương Tư Nam có lòng tin đối mặt được với hai người bọn họ.
Cường giả Thần Đạo tuy vô địch trong đồng giai, nhưng hai người bọn họ đều là cường giả Đại La Kim Tiên viên mãn, so với Khương Tư Nam thì cao hơn tận ba tiểu cảnh giới, thế mà Khương Tư Nam vẫn có thể dễ dàng một quyền oanh vụn nắm tay Vệ Khang.
Thiên phú yêu nghiệt như thế, chiến lực khủng bố như thế, khiến Tần Minh không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
- Không hay! Tiểu tử này quá vướng tay, chúng ta cùng nhau lên, toàn lực ra tay bắt hắn lại!
Tần Minh bạo quát một tiếng, trong tay chợt lóe quang mang, một thanh tiên kiếm đỏ thẫm hiện ra, hỏa diễm cuộn trào mà lên, một kiếm bổ thẳng tới Khương Tư Nam.
Kiếm mang lăng lệ không gì sánh nổi, ẩn chứa một tia tiên thiên tạo hóa chi khí, thần bí khó lường, phảng phất nguyên cả một thế giới được cất chứa trong kiếm này.
Ầm ầm!
Sát sơ lẫm liệt trong mắt Vệ Khang, hắn không có ngờ trong lúc mình sơ ý, cánh nhiên lại bị Khương Tư Nam đả thương thảm trọng như thế,
Đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, giơ tay nhấc chân đều mang theo vĩ lực khó lường, nháy mắt trong tay hắn đã xuất hiện một cung lớn màu đen, một mũi tên đỏ chót đưa lên dây huyền, nháy mắt liền khóa cứng Khương Tư Nam.
Trong khi nắm tay bị Khương Tư Nam đánh nát lại sáng lên từng điểm óng ánh, thoáng chốc đã khôi phục như xưa.
Ngang!
Tiếng long ngâm kinh thiên động địa, huyết dịch toàn thân Khương Tư Nam đều như sôi trào, đây là trận chiến đầu tiên kể từ khi hắn tấn thăng bát tinh cổ thần, đối mặt với hai cường giả Đại La Kim Tiên viên mãn, hơn nữa còn là tuyệt thế thiên tài xếp hạng top trên Thần Tiên bảng, chiến ý lập tức xung thiên mà lên.
Một con Chân Long cự đại ngang trời mà đến, vảy rồng lộng lẫy kim mang, hàn mang tứ xạ, như từng đạo kiếm mang phô thiên cái địa trút tới, đột nhiên oanh vụn một kiếm của Tần Minh, sau đó long trảo chộp tới đầu lâu Tần Minh.
- Thái Sơ tinh thần kích!
Tần Minh chợt quát một tiếng, cổ kiếm trong tay đại phóng quang mang, đây là một kiện trung phẩm tiên thiên linh bảo, uy lực vô cùng, một kiếm vung ra, phảng phất có sao băng vô cùng tận rơi xuống, áp sập trời cao.
Tinh thần vô tận tràn ngập ra, phảng phất thiên địa đều bị một kiếm này trảm thành vụn phấn, hóa thành thế giới tinh không, bản thân Khương Tư Nam cũng bị trói buộc ở trong đó.
Trên những tinh thần kia tuôn hiện ra hỏa diễm bao la, muốn luyện hóa Khương Tư Nam.
Oanh!
Khắp người Khương Tư Nam tán phát thần hi vàng rực, cả người như một con Chân Long hình người, thần lực ngất trời bạo phát ra, một quyền oanh tới, mở mang thiên địa, trực tiếp mở toang tinh không, nhảy ra, tiếp tục oanh giết về phía Tần Minh.
Đây là lực lượng của Hồng Mông Tạo Hóa tháp, lúc này quyền mang Khương Tư Nam chiếu sáng mười phương thế giới, mỗi một quyền đều bạo phát ra lực lượng khiến Tần Minh và Vệ Khang vô cùng chấn kinh.
Trong lòng Khương Tư Nam đột nhiên sinh tâm cảnh giác, cảm nhận được một cỗ nguy cơ bao phủ tâm đầu, hắn nghĩ đều không nghĩ, há mồm phun ra Hỗn Độn thần thương, đột nhiên quét ngang hướng ra sau người.
Tranh!
Hỗn Độn thần thương rền vang, sau người một mũi tên đỏ chót bị đánh bay, nổ tung tóe trong loạn lưu hỗn độn nơi xa.
Oanh!
Khương Tư Nam trở tay khẽ nắm, Hỗn Độn thần thương liền như một con rồng khổng lồ, quét ngang lao đến Vệ Khang đang rình nấp đánh lén mình ở nơi xa, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Thần sắc Vệ Khang thoáng sửng sờ, căn bản chưa kịp bắn ra mũi tên thứ hai, Hỗn Độn thần thương đã quét tới, hắn vội cầm cung lớn trong tay ngăn lại.
Ông!
Cung lớn run rẩy kịch liệt, Vệ Khang cảm giác thấy cánh tay mình như sắp bị chấn nát, cả người đột nhiên đảo lui trở về.
- Sao hắn có thể có được lực lượng mạnh như vậy?
Nhưng không ai trả lời hắn, lúc này đã giống như một Chiến thần tuyệt thế, huyết dịch trong người bắt đầu sôi trào.
Hồng Mông thế giới bao la mà thần bí, Tổ Long bảo thuật bạo phát toàn lực, Khương Tư Nam lấy một địch hai, gần gần chưa đến trăm chiêu, Tần Minh và Vệ Khang đã bị Khương Tư Nam triệt để áp chế.
Tới lúc này, Tần Minh mới biết, thì ra Khương Tư Nam không phải ngu, mà là hai người bọn họ quá ngu, Khương Tư Nam đã có được chiến lực diệt sát hai người bọn họ, chẳng qua là bố xuống bẫy rập chờ bọn họ đạp trúng thôi.
Đáng thương bọn họ còn ngây thơ lao đầu vào.
- Tiểu tử này quá vướng tay, mạnh đến tà môn, chúng ta căn bản không thể đối phó được, đi!
Tần Minh quyết đoán hướng Vệ Khang rống lớn một tiếng, thân hình cấp tốc vọt tới nơi xa.