- Tầng thứ năm sáng rồi, xem ra Giang Nam đã tiến vào tầng thứ sáu, đối mặt chín thiếu niên Thần Vương, sợ rằng Giang Nam muốn thắng cũng phải rất phí sức!
Nhìn tầng chiến tháp thứ năm sáng lên, lập tức có người kinh thán.
Còn đám người khi trước dự ngôn nói Khương Tư Nam dừng bước ở tầng thứ ba tầng thứ tư, lúc này đều giống như ăn phải chuột chết, sắc mặt khó coi nói không ra lời.
- Hổ tử sư huynh, tầng chiến tháp thứ sáu này quá khó, bên trong có ảnh xạ của ngươi và mấy vị sư huynh, nói không chừng sẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho tiểu sư huynh!
Một tráng hán khôi ngô, da thịt tán phát ra sắc trạch kim loại, nét mặt rất thật thà đi tới trước mặt Hổ tử nhỏ giọng nói.
- Hắc hắc... Ta tin tưởng tiểu sư đệ! Thiên phú hắn cực kinh người, ở cảnh giới này sợ rằng chỉ có đại sư huynh lúc đương sơ là so sánh được với hắn, chỉ cần bên trong không có ảnh xạ của đại sư huynh, thì tuy có thể ngăn trở tiểu sư đệ một đoạn thời gian, nhưng nhất định sẽ vượt qua được!
Trong mắt Hổ tử chớp qua một tia tinh quang, hắc hắc cười khẽ nói.
Chu Bưu sắc mặt khó coi đi tới bên cạnh Tần Minh nói:
- Tần sư huynh, tiểu tử này có vẻ rất tà môn, cánh nhiên nhanh như thế đã đi tới tầng thứ sáu, xem ra hắn rất có hi vọng tiến vào tầng thứ bảy. Bảy tầng chiến tháp! Nếu hắn tiến vào được tầng chiến tháp thứ bảy, một khi kiên trì siêu quá mười nhịp thở, e là chúng ta phải thua!
Nghĩ tới chuyện phải thua mất một vạn giọt thần tiên dịch, Chu Bưu cảm giác trong lòng như đang rỉ máu.
- Đừng có gấp, Chu sư đệ! Chính ngươi hẳn cũng biết sự khủng bố của tầng thứ bảy, trong lịch sử Thần Tiên học viện, không mấy người có thể tiến vào được tầng thứ bảy, chứ đừng nói có thể thông qua! Tiểu tử này dù lợi hại đến mấy, cũng tất bại không nghi ngờ, đến lúc đó ngươi cứ thế này...
Tần Minh nhỏ giọng truyền âm với Chu Bưu, nghe xong tròng mắt Chu Bưu lập tức sáng lên.
- Cao a! Chiêu này của Tần sư huynh quả là cao minh!
Chu Bưu vội vàng gật đầu, một mặt cười mỉm, không còn vẻ căng thẳng như trước.
...
Ầm ầm!
Trong tầng chiến tháp thứ sáu, chín thiếu niên Thần Vương trước mặt đúng là đã mang đến phiền hà cực lớn cho Khương Tư Nam.
Chín đại thiếu niên Thần Vương này, ai nấy đều khủng bố hơn hẳn đối thủ ở tầng dưới, bởi vì mỗi người đều thân mang Tiên Đế truyền thừa, có được thần thông vô thượng và bảo thuật chí tôn, chín người đồng thời vây công Khương Tư Nam, dù Khương Tư Nam chiến lực ngất trời, nhất thời cũng bị áp chế bó tay bó chân.
Oanh!
Lúc này, Dương Hổ Thần mắt chứa lôi đình, toàn thân cuồn cuộn chiến ý, sau người cánh nhiên ngưng tụ ra một con Bạch Hổ cực lớn, sát khí ngất trời ùa tới Khương Tư Nam.
Đến giờ phút này Khương Tư Nam mới hiểu được, thì ra Hổ tử sư huynh cánh nhiên giành được Bạch Hổ bảo thuật hoàn chỉnh, Bạch Hổ bảo thuật tuy hơi yếu một bậc so với Tổ Long bảo thuật, nhưng ở trong tay Dương Hổ Thần lại bạo phát ra lực lượng mạnh đến cực điểm.
Ầm ầm!
Khương Tư Nam ra quyền như long, huyễn hóa thành ngàn vạn ảo ảnh, không ngừng giao thủ cứng đối cứng với Dương Hổ Thần, lực lượng va chạm của nhục thân cường đại khiến cho đỉnh núi chung quanh nổ tung, mặt đất rạn nứt hết cả.
Trong khi đó nhị sư huynh Hoàng Tử Hiết đạp hư mà đứng, lúc này làm gì còn chút khí tức ôn hòa nào, cả người trở nên vô cùng lăng lệ, phong mang tứ xạ, giống như một thanh tuyệt thế thần kiếm xuất vỏ, chém thẳng về phía Khương Tư Nam.
Mỗi một kiếm như bổ ra trời cao, hóa thành Thiên Hà bao la, ẩn chứa pháp tắc đạo ý, nhanh đến cực điểm.
Tuy Khương Tư Nam đã sử ra Ngự Long thuật trong Tổ Long bảo thuật, quanh thân huyễn hóa từng đạo phù văn vảy rồng, lại vẫn bị kiếm mang khủng bố kia dồn dập chôn diệt, toàn thân chấn rung.
Trong tay tam sư huynh Mạnh Cuồng lại xuất hiện một thanh Phương Thiên Họa Kích cực lớn, mỗi kích chém xuống, lại có một mảnh tinh không trảm vụn, ẩn chứa phá diệt chi lực tinh thuần.
Sáu đại thiếu niên Thần Vương còn lại cũng dồn dập thi triển ra bảo thuật cường đại của riêng mình.
Nháy mắt Khương Tư Nam liền bị áp chế.
Ngang!
Tiếng long ngâm kinh thiên, long uy cuồng bạo tràn khắp tứ phương.
Huyết dịch trong người Khương Tư Nam như đều sôi trào, lúc này hắn phúc chí tâm linh, trong tối tăm phảng phất thức tỉnh ra tinh thần chiến ý bất diệt của Tổ Long, cả người hừng hực kim quang, quét ngang thiên địa.
Ầm ầm!
Hơn nữa, Hồng Mông thế giới cũng xuất hiện, bao phủ hư không chung quanh, bao phủ chín đại thiếu niên Thần Vương ở trong đó.
Phanh!
Khương Tư Nam phảng phất hóa thành Sáng Thế thần, pháp tắc hỗn loạn trong Hồng Mông thế giới lần lượt chôn diệt công kích của từng vị thiếu niên Thần Vương, sau đó Khương Tư Nam tung quyền oanh một người trong đó thành vụn phấn.
Tranh!
Hỗn Độn thần thương hiện ra, trên thân thương đen bóng bày đầy từng đạo đường vân tang thương, giống như vảy rồng, lúc này đột nhiên rền vang từng hồi, đại chiến cùng tám đại thiếu niên Thần Vương còn lại.
Kiếm mang, đao khí, kích cương cùng với đủ loại thần binh cường đại va đập vào nhau, áp sập trời cao, ngăn cách thời không tuế nguyệt.
Trọn cả phiến thiên địa đều bị bọn họ đánh bạo, chung quanh toàn là vụ khí hỗn độn tràn ngập ra, thần quang vô tận chiếu sáng hắc ám vạn năm, bạo phát ra lực lượng kinh thiên.
Trận đại chiến này bạo phát ra chiến lực đỉnh phong của Khương Tư Nam, thẳng đến sau hơn ngàn chiêu, Khương Tư Nam mới diệt sát toàn bộ chín đại thiếu niên Thần Vương.
Khương Tư Nam tay cầm Hỗn Độn thần thương, Chân Long vây quanh người, tóc dài phất phới, kim quang hừng hực trong mắt, phảng phất như đang thiêu đốt, thần uy cái thế.
Cứ thế, chiến ý hắn vọt thăng đến cực điểm, bước lên tầng chiến tháp thứ bảy.
Trước mắt là một mảnh thế giới hỗn độn.
Từng luồng vụ khí hỗn độn tán ra, xuất hiện một thiếu niên tay nâng Nhật Nguyệt tinh thần, quanh thân tán phát quang mang vô lượng.
Dung mạo thiếu niên kia có vẻ rất bình thường, nhưng cả người lại tự nhiên mà vậy tán phát ra một cỗ khí tức vô địch thôn nuốt Bát Hoang, quét ngang chín tầng trời.
Hắn đứng ở kia, nhưng lại mang đến cảm giác giống như đang đối mặt một phương vũ trụ, sâu không lường được.
Cổ chi thiếu niên Đại Đế!
Khương Tư Nam vừa nhìn thấy thân ảnh này, máu khắp người còn chưa lạnh lại lập tức sôi trào kịch liệt.
Hắn cảm giác được một cỗ áp lực vô cùng cường đại, khiến nhục thân hắn dù có thể sánh với tuyệt phẩm tiên khí đều có phần chịu không được, tí tách vang dậy.
- Tầng thứ bảy, ha ha ha... Tiểu sư huynh cuối cùng bước lên tầng thứ bảy, cũng không biết hắn có thể kiên trì ở đó bao lâu!
Đám tráng hán khôi ngô của Cổ Thần viện lúc này đều cất tiếng cười to, giống như chính bọn họ vừa vượt qua chín tầng chiến tháp, ai nấy đều kích động không thôi.
- Hắc hắc, lần này tiểu sư đệ thắng chắc rồi! Ta thấy không chừng hắn không chỉ kiên trì được mười nhịp thở, thậm chí còn có thể thông quan, tiến vào trong tầng chiến tháp thứ tám!
Hổ tử cũng cười lớn, quay sang nhìn đám người Chu Bưu một cái, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Còn ba người Chu Bưu, Tần Minh và Vệ Khang, lúc này thần sắc đều không khỏi có phần khó coi, giờ xem ra e là Thạch Thanh Phong thua chắc.
Rất nhanh mười nhịp thở trôi qua, Khương Tư Nam vẫn chưa đi ra từ trong chín tầng chiến tháp, điều này đồng nghĩa với hắn đã siêu quá Thạch Thanh Phong.
Thần sắc Thạch Thanh Phong nãy giờ vẫn luôn kiêu ngạo, giờ đây trong mắt cũng đầy vẻ chấn kinh và khó mà tin tưởng.
...
...