- Ha ha ha!
Nghe Thiên Mặc nói, Kim Côn ha ha cười như bị điên, đôi mắt hắn nhìn Thiên Mặc như nhìn một tên tiểu tử không biết trời dày đất cao vậy, à là trời cao đất dày vậy.
- Hòa thượng ta sống tới bây giờ còn chưa gặp kẻ nào có cái miệng lớn như ngươi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết chữ chết viết như thế nào!
Nói xong bạch côn được Kim Côn tế xuất ra, chằm chằm nhìn vào Thiên Mặc.
"Hòa thượng rác rưởi như ngươi sống tới hôm nay lại cũng đừng mong sống tới ngày mai, loại người như ngươi, ta Thiên Mặc cực ghét. Hôm nay xem ngươi thế nào chạy thoát khỏi tay ta.", Thiên Mặc lạnh nhạt nhìn Kim Côn nói.
" Còn có Vương Lâm ta nữa! Kim Côn nếu như ngươi hôm nay thoát được vậy tốt nhất tìm chỗ trốn bảo lưu cái mạng chó của ngươi đi, ta Thiên vân huyền môn sẽ không tha cho ngươi đâu! Hừ! ", Vương Lâm cũng bước lên song song với Thiên Mặc, trong tay hắn đã xuất bát giác thiết chùy từ lúc lúc nào rồi.
- Ngươi là đệ tử của Thiên vân huyền tông?... Hừ! Thiên vân huyền môn thì thế nào? Ta hôm nay giết hai người các ngươi, có ai biết? Mà dù có biết thì đã sao? Ta Thánh tuyền minh tự cũng không sợ Thiên Vân huyền môn các ngươi! Ha ha ha!
- Nói nhiều làm gì! Gì mà thánh với thần, ngươi là đệ tử của hội Đức thánh chúa trời thì đúng hơn.
Thiên Mặc hắn không biết gì về Thiên Vân huyền môn hay Thánh Tuyền minh tự gì hết, dù sao hắn cũng không có quan tâm, Kim Côn ngươi dù là cháu trời thì hôm nay cũng khó thoát.
Nói còn chưa hết câu, đoản kiếm đã được Thiên Mặc cầm trong tay. Vừa nãy chính là thanh đoản kiếm này chặn lại cuồng hỏa phá châm của Kim Côn, cứu Vương Lâm một mạng.
Nhìn thấy Thiên Mặc muốn dùng thanh pháp khí kia đối phó mình, trên miệng Kim Côn kéo một nụ cười lạnh, " tiểu tử, ngươi lại muốn tiếp tục dùng nó sao? Ngươi cũng quá coi thường hỏa châm của hòa thượng ta rồi! ".
" Rắc rắc", Kim Côn vừa dứt lời, thanh đoản kiếm trên tay Thiên Mặc liền xuất hiện ra vô số vết rạn ùùù, trở thành một cái phế phẩm uuuuyy hơn. Nhìn một màn này, Thiên Mặc cũng không có chút gì làuuuuhuhu ngạchỗiujhiên cả. Thanh đoản kiếm này trước đó cũng đã có chỗ hư hại rồi, lần này chặn lại cây châm của Kim Côn làm nó triệt để bị hỏng.
" Thiên Mặc huynh, ở ta có một thanh kiếm chân khí hạ phẩm, nếu không ngươi có thể cầm đi! ", Vương Lâm một bên nhìn thấy pháp bảo của Thiên Mặc bị hỏng vì mình liền áy náy nói.
Thiên Mặc khoát tay, hắn cũng không phải là thiếu pháp bảo, lại nói dù là bây giờ Vương Lâm đưa thanh chân khí hạ phẩm pháp bảo cho hắn thì hắn cũng không có thời gian đi luyện hóa, chẳng lẽ bây giờ lại nói với Kim Côn rằng ngươi phải đứng đó chờ ta luyện hóa pháp bảo để đi đối phó ngươi? Thằng không có não mới thật sự làm như vậy. " Oành", không đợi Thiên Mặc trả lời Vương Lâm thì một bóng côn ảnh bự chà bá đã từ trên không hạ xuống trên đầu hắn rồi. Thiên Mặc trong lòng chửi thầm Kim Côn vô sỉ, dĩ nhiên lợi dụngyjuyy lúc hắn tay không đi đánh lén. Bất quá hắn cũng không sợ, không chờ côn ảnh đập tới nơi thì phôi đao đã được Thiên Mặc lấy ra rồi.
- A đù! Cực phẩm chân khí, vô hạn tiếp cận chân linh khí hạ phẩm!
Kim Côn nhìn thanh phôi đao trong tay Thiên Mặc liền mắt cũng phát ra quang mang, hòa thượng hắn thật không ngờ tiểu tử trước mắt này
lại còn giấu một bảo bối như thế, dùng đôi mắt của hắn tất nhiên là nhìn ra thanh đao này không tầm thường. Xem ra hôm nay hắn được một khoản hời lớn rồi, chỉ cần giết hai tên này thì bảo bối tốt cũng về tay hắn mà thôi.
Phôi đao vừa được Thiên Mặc xuất ra thì côn ảnh cũng vừa vặn đập tới, Thiên Mặc trong lúc vội vàng chỉ kịp dồn chân nguyên vào trong, trực tiếp đối kháng với đường côn ảnh kia. " Ầm", côn ảnh đập trúng lưỡi đao liền tạo ra một tiếng ầm lớn, chân nguyên nổ ra lăng loạn, dư ba đem cả cây thiên niên thọ quả đằng xa một trận lắc lư, ngay cả Vương Lâm một bên còn ngơ ngơ ngáo ngáo cũng bị bức lui.
" Khụ khụ", Thiên Mặc và Kim Côn đều lui ra sau vài bước. Thiên Mặc trong lòng một mảnh lạnh lẽo, hắn đã đánh giá cao Kim Côn rồi, xem ra tên hòa thượng này còn vượt qua dự đoán của hắn. Vừa rồi giao thủ, hắn không kịp xuất ra toàn lực, Kim Côn này cũng không có xuất toàn lực, xem ra còn phải một hồi đại chiến rồi.
Nếu như nói Thiên Mặc là kinh ngạc vậy Kim Côn chính là một mảnh kinh hãi. Chiêu vừa rồi, hắn xuất ra tám phần lực lượng, tên trẻ tuổi trước mắt này chỉ là vội vàng phòng thủ liền tùy tiện hóa giả côn ảnh của hắn, đây là thực lực cỡ nào? Hắn Kim Côn ra mắt nhiều thiên tài tuyệt thế, coi như là vượt cấp giết người cũng không có gì là lạ, ngay cả chính hắn đây, tuy chỉ là kim đan tầng tám sơ kì nhưng Kim Côn hắn tự tin có thể dễ dàng thuấn sát một cái kim đan tầng tám hậu kì viên mãn bình thường. Nhưng là tên tiểu tử trước mắt này thật sự là cường hãn quá mức đi, một kim đan sơ kì có thể vội vàng chặn lại một kích tám phần công lực của kim đan hậu kì? Nói ra thì có kẻ nào tin? Chắc chắn là tên này phải có bí mật trên người! Càng nghĩ Kim Côn càng là nóng bỏng, càng muốn nhanh chóng giải quyết Thiên Mặc và Vương Lâm, lấy được bí mật thì Kim Côn hắn sẽ cường đại như thế nào? Nghĩ tới mà Kim Côn cũng há miệng cười ha hả.
- Kim Côn hòa thượng thúi ngươi lại là đánh lén, hèn hạ thì mãi vẫn hèn hạ!
Vương Lâm lúc này cầm bát giác thiết chùy hung hăng nói. Lời vừa dứt đại chùy đã mang theo kình lực đánh tới. Đối mặt với đại chùy của Vương Lâm, Kim Côn thế nhưng không dám xem thường, tên này có thể cầm cự với một đầu yêu thú cấp ba hậu kì viên mãn, chắc chắn không phải một tên đầu đường xó chợ, dù là kim đan tầng bảy lại có lẽ không quá yếu so với hắn, nãy giờ nghĩ tới bảo vật dĩ nhiên quên tên này. Bóng chùy vù vù đánh tới, kình lực phát ra xem ra rất mạnh, không khí dường như cũng bị bóng chùy này đập nát. Bạch côn trong tay đầu trọc hòa thượng cũng đồng thời được nâng lên, trường côn được Kim Côn quét một vòng, dĩ nhiên tạo ra một đường côn khí sắc bén cắt không khí bay tới. Côn khí đánh vào bóng chùy, cả hai cùng vỡ tan ra, ầm ầm điếc tai. Lực lượng phản phệ truyền tới, Vương Lâm cố bình ổn chân nguyên chạy loạn trong cơ thể, lần này giao thủ hắn đã rơi vào hạ phong. Ngược lại Kim Côn cũng chỉ là hơi tê tay một chút, hắn còn chưa kịp hồi thần thì đã nhìn thấy một đường đao màu trắng đánh tới, khí thế sắc bén phát ra từ đường đao này nghiền nát mọi thứ trên đường đi. Không cần đoán thì Kim Côn cũng biết đây là kiệt tác của Thiên Mặc, tên này có vài phần đảm lược, Kim Côn hắn dĩ nhiên có thể cảm nhận được kinh khủng sát khí từ đường đao kia đánh tới. Kim Côn phóng trường côn lên lắc lắc một chút, lập tức một đường côn ảnh bay ra, khí thế không kém chút nào so với đường đao của Thiên Mặc, thậm chí còn có chút nhỉnh hơn một chút, Kim Côn hắn tin tưởng đường côn ảnh của hắn có thể dễ dàng phá ta đường đao của Thiên Mặc, đả thương tên tiểu tử miệng lớn này. Nhưng ngay lập tức Kim Côn liền biến sắc, đường đao kia đang bay tới dĩ nhiên huyễn hóa ra hai đường, hai đường hóa bốn, bốn hóa mười sáu, chỉ một lúc đã hình thành sáu mươi tư đường đao ảnh, đã thế mỗi đường đều giữ nguyên khí thế như đường đao ban đầu. Sáu mươi tư đường đao ảnh phối hợp với nhau tạo thành một chùm đao ảnh, đường côn ảnh của Kim Côn vừa tiếp cận chùm đao ảnh này đã bị cắn nuốt hết không còn một mảnh. Phải! Đây là quyết thứ nhất trong cửu đao quyết của Thiên Mặc: Bách ảnh sát đao! Thiên Mặc hắn chính muốn đánh cược một phen, lần này xuất ra bách ảnh sát đao đối địch không giống như luyện tập, hắn phải thiêu đốt chân nguyên mới có thể nhanh chóng xuất ra được, nếu như lần này Kim Côn có thể thoát ra thì hắn coi như xong rồi. Chùm đao ảnh này sau khi cắn nuốt đường côn ảnh của Kim Côn chỉ bị chậm lại nửa hơi thở đã bão lốc đánh tới Kim Côn. Kim Côn nhìn chùm đao ảnh kinh khủng kia đánh tới liền kinh hoảng định phóng trường côn ra cản lại thì lại càng biến sắc mặt, hẵn dĩ nhiên không thể cử động. Cấm động phù! Kim Côn vừa nghĩ liền biết đây là cấm động phù, tên Vương Lâm này một bên nhân lúc hắn không để ý dĩ nhiên ra tay đánh lén, Kim Côn hắn chuyên đi đánh lén người khác, hôm nay lại bị người đánh lén.
Kim Côn thiêu đốt chân nguyên điên cuồng giãy giụa, muốn thoát khỏi khống chế của cấm động phù. Cảm thấy chân nguyên đã có thể thoát ra khống chế, Kim Côn vui mừng định lôi ra pháp bảo phòng thủ thì tuyệt vọng nhìn một chùm đao ảnh lớn trước mắt. Hắn có thể thoát ra là đúng bất quá đó là thời điểm một giây sau, một giây tuy ngắn nhưng đối với tu sĩ thì là đủ để làm nhiều chuyện rồi. Một khí tức tử vong bao trùm lên tâm thần Kim Côn, hắn không cam lòng a, hắn đường đường một cái kim đan cường giả, hôm nay lại bị hai kẻ tu vi thấp hơn giết chết. Kim Côn tuyệt vọng nhìn Thiên Mặc và Vương Lâm, hắn còn muốn nói gì đó bất quá không kịp rồi. " Rát phốc phốc phốc", chùm đao ảnh xoắn nát Kim Côn thành mảnh vụn, chưa hết, chùm đao ảnh này sau khi thuấn sát Kim Côn lại đem dư lực đánh ra một cái hố đất sâu. Một mồi lửa rơi xuống đốt Kim Côn bã vụn thành tro bụi, Kim Côn thần hồn câu diệt, một chiếc nhẫn rơi vào tay Thiên Mặc, lần này tuy có thể dễ dàng giết chết Kim Côn nhưng là còn nhờ may mắn một điểm, tên này quá khinh địch. Thiên Mặc hắn cũng phải tiêu hao chân nguyên cùng thần niệm rất lớn, Vương Lâm này tuy thật thà lại cũng là biết thời cơ, nếu như không có đúng lúc cấm động phù của tên này thì còn chưa chắc giết được hòa thượng kia. Trận chiến này cũng chỉ diễn ra chưa được hai phút, kẻ phải chết lại là Kim Côn, chính là Vương Lâm cũng có chút sửng sốt.
- Thiên Mặc huynh quả nhiên là mạnh mẽ, ta Vương Lâm lúc trước nhìn lầm!
Vương Lâm trợn mắt nhìn hố sâu kia một lúc rồi ôm quyền nói với Thiên Mặc. Hắn thật sự là rung động trước sự cường hãn của Thiên Mặc, nhìn tên này ít tuổi hơn hắn nhưng lại cường hãn không theo mức bình thường.
- Vương huynh quá lời rồi, cũng nhờ Vương huynh cầm chân hắn một lúc để cho ta xuất chiêu, lại nhờ tấm phù kia mới có thể thắng được. Ở đây có giới chỉ của tên hòa thượng mất dạy này, ta chia đôi chiến lợi phẩm sao?
Thiên Mặc vừa nói vừa xòe tay cầm ra chiếc nhẫn vừa lấy được. Vương Lâm thấy vậy liền khoát khoát tay nói, " Thiên huynh giữ lại chiếc nhẫn này sao? Ta tuy giúp nhưng cũng là có hạn, lại nói mạng của ta cũn nhờ Thiên huynh cứu. Ở đây có vài viên linh đan cấp ba hồi phục chân nguyên, Thiên huynh lấy dùng a! "
- Vậy được, ta sẽ thu nhẫn này lại, bất quá Vương huynh thu đan dược vào sao! Ta chính là nhanh chóng hồi phục lại thôi!
Thiên Mặc cất nhẫn, cũng không cần khách sáo làm gì, hắn cần nhất là tài nguyên tu luyện a. Còn đan dược thì không cần, thôn phệ quyết vừa vận chuyển thì chân nguyên cùng thần thức cũng nhanh chóng hồi phục thôi. Hắn cũng không thể mặt dày vừa lấy nhẫn vừa thu đan dược của người ta được.
- Thôi được! Chúng ta đi lấy thiên niên thọ quả a, trận pháp ẩn nấp đã bị phá, tin tưởng sẽ có người tới đây thôi.
Vương Lâm cất mấy viên đan dược trên tay nói.
- Được! À đúng rồi, ta có mấy điều muốn hỏi Vương huynh đây.