Thời điểm nhận ra được điều này, tôi luôn cảm thấy, bản thân mình đang tìm kiếm người nào đó trong một khoảng thời gian dài, thế nhưng, sự thật là một năm gần đây tôi mới bắt đầu có cảm giác như vậy...Phải nói rằng,
Không, chờ một chút.
Trước tiên, xin đừng phàn nàn một cách qua loa như thế chứ.
Từ nhỏ, tôi vẫn luôn mắc bệnh tật đau ốm, cuộc sống mỗi ngày đều ở trên giường, cho nên sự tồn tại của bản thân cũng không phải là điều cần thiết...Không, nhất định là từ trước đến giờ tôi luôn cố gắng không để ý đến chuyện này.
Muốn đeo giày thể thao, được chạy tự do ở trên đường.
Sau khi tan học, muốn được đi lượn đường, rồi cùng uống cốc trà sữa với bạn bè.
Thế nhưng, nguyện vọng này cũng không thể nào thực hiện.
Cho dù cầu nguyện thế nào cũng không được, vậy thì ngay từ đầu, không đi cầu nguyện có phải tốt hơn không. Nghĩ như vậy, tôi vẫn luôn tự khuyên nhủ bản thân rằng, đừng nên tìm hiểu sự tồn tại của mình nữa.
Cho nên, nói thật ra thì, hồi ức của tôi cũng chả có nhiều.
Chỉ có thể mơ hồ nhớ lại bản thân ở trong một căn phòng nhỏ, ngủ ở trên một chiếc giường nhỏ, ngoài hồi ức đó ra thì cũng gần như không còn những chuyện nào khác. Dù đã chủ động thử nhớ lại, nhưng chẳng hiểu sao mà đầu óc cứ đau nhức ——
Chỉ là, như vậy cũng tốt,
Như vậy là tốt rồi, tôi tự thuyết phục chính mình.
Thế nhưng một ngày nào đó, dù có ra sao đi nữa, tôi luôn có nguyện vọng mà mình muốn thực hiện.
Bên trong ngực, trái tim này, đang kêu gọi.
Hét lên, muốn đi gặp người nào đó.
Bây giờ làm gì mới được đây?
Tôi chưa từng có nguyện vọng gì, cũng chưa từng nghĩ qua mình sẽ thực hiện nguyện vọng,
Tôi, có thể làm được gì sao? Tôi có thể thực hiện được nguyện vọng sao?
—— lấy lại tinh thần, hai chân của tôi đã bước đi.
Hiện tại, hai chân của tôi đã có thể dẫm bước tiến lên trên mặt đường cứng chắc này, mười tám năm qua, cảm xúc vẫn luôn tích tụ trong lòng đang trở nên mạnh mẽ. Chỉ cần có những thứ này, tôi sẽ có sức mạnh vô địch.
『 cậu chính là thám tử lừng danh sao? 』
Cuối cùng mong muốn này cũng bị tôi nắm lấy, nhưng một chút hăng hái cũng không có, tham vọng cũng không có, giống như là từ bỏ rất nhiều thứ —— giống như, giống như quá khứ của tôi.
Thế là tôi không kìm được, vô tình lớn tiếng với cậu ấy, cũng không quan tâm đến việc cậu ấy đang nhìn bộ dạng khóc thút thít của tôi...Những điều này, những điều này chẳng qua là do tôi nhất thời bất cẩn thôi.
Thế nhưng, nếu nói là bất cẩn, thì trong lúc tôi bất cẩn như vậy, lại được cậu ấy cứu giúp.
『 cho dù trái tim này là ai, Natsunagi vẫn có cuộc đời của Natsunagi. 』
Từ chỗ cậu ấy, nhận được lời nói rất quý giá này.
Cho nên,
Hôm nay nhất định là khởi đầu mới, của cuộc đời tôi.