◆ Thần tượng siêu cấp đã nói như vậy
Vậy thì, về chuyện lần này,
Cuối cùng là nên bắt đầu nói từ nơi nào, từ chỗ nào mới được đây.
Cuối cùng thì nên bắt đầu nói từ góc nhìn của ai mới có thể dễ hiểu đây.
Thật đáng tiếc, tôi chỉ là một tên đệ tử, cũng có thể nói, là một trợ thủ…Và chắc chắn không phải là tiểu thuyết gia rồi. Bởi vậy, cho dù tôi có thể nói rõ nội dung chính của câu chuyện cho người khác, nhưng nếu phải làm một người kể lại câu chuyện một cách hoàn mĩ, còn rất xa tôi mới đủ tư cách.
Tất cả những lời nói dối, bí mật, ẩn tình…Rồi đủ các loại thông tin lung tung làm cho người ta phải rối mắt. Nếu phải sắp xếp lại quá trình phát triển của câu chuyện, thì chắc chắn, trong đó cũng đều là những phần tự mâu thuẫn với nhau.
“Không, tất cả những điều này đều là lỗi của em.”
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc,
Saikawa đã gọi tôi và Natsunagi đến phòng nghỉ của cô bé.
Sau đó, Saikawa ngồi ngay ngắn ở phía đối diện chúng tôi, rồi cúi đầu tự xét lại bản thân mình.
“Ngay từ đầu, đáng lẽ em nên nói cho mọi người biết thông tin đã bị che giấu, nhưng em lại tự ý đưa ra nhận định, cuối cùng thì mọi chuyện bây giờ lại thành ra thế này. Đã gây thêm rất nhiều rắc rối cho anh chị.”
Thật xin lỗi.
Nói như vậy, Saikawa cúi đầu thật sâu.
“…Eh, chị còn chưa hiểu được đây là tình huống gì đây…Em có thể nói rõ một chút được không?”
Đối với việc bản thân rõ ràng là thám tử mà vẫn còn không hiểu rõ được chân tướng của sự việc, có lẽ cô ấy cảm thấy có hơi xấu hổ vì điểm này, nên Natsunagi do dự giơ tay lên để đặt ra câu hỏi.
Thế nhưng, thật ra thì điểm này tôi cũng giống như cô ấy.
Chân tướng của sự việc lần này…Ngọn nguồn câu chuyện tạo thành tình huống hôm nay, thứ tôi biết dù sao cũng chỉ là dự đoán mà thôi. Tôi vẫn luôn chờ đợi người trong cuộc sẽ tự mình nói rõ mọi thứ.
“…Chị nói cũng đúng, em có trách nhiệm phải giải thích tất cả những chuyện này. Đã thế thì, dù câu chuyện này có thể sẽ hơi dài, nhưng xin mọi người hãy kiên nhẫn nghe em kể tiếp.”
Saikawa lại lần nữa gỡ xuống bịt mắt ở mắt trái.
Con mắt có đồng tử màu xanh làm đó, giống như đang chiếu rọi vạn vật của thế gian —— đúng như một viên sapphire mĩ lệ.
“Vậy thì, em nên bắt đầu giải thích từ đâu đây.”
“Không đúng, chắc chắn là mọi người cần em phải nói hết toàn bộ từ đầu đến cuối, nên em hiểu rồi.”
“Như vậy, việc đầu tiên em phải khẳng định, chuyện về con mắt trái này…Cũng có thể nói, đây chính là toàn bộ ngọn nguồn của câu chuyện”
“Mắt trái màu xanh lam của em, chính là quà mà cha mẹ tặng cho em, vào sinh nhật tám tuổi của em.”
“Em nghĩ, thám tử…trợ thủ cũng đã nhận ra rồi.”
“Không sai, đây là mắt giả, chứ không phải là loạn sắc tố mống mắt.”
“Lúc vừa mới ra đời, mắt trái của em đã không nhìn được gì, bởi vậy nên khi còn còn bé, em luôn cảm thấy tự ti, rồi trở thành một đứa trẻ luôn e dè và sợ hãi.”
“Vì lo lắng cho đứa con gái, nên cha mẹ đã cố gắng hết sức để giúp em lấy lại được sự tự tin, vì thế đã tặng cho em, con mắt giả sapphire xanh thẳm và sâu xa như biển cả này.”
“Ngay khi đó, em đã bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài xinh đẹp của nó —— dĩ nhiên là không đến mức mà em phải khoe khoang ra ở trước mặt người khác —— thế nhưng, chỉ cần có con mắt này, bản thân em luôn cảm nhận được sự tự tin.”
“Cũng chính vào lúc đó, em bắt đầu tham gia hoạt động idol.”
“Khi em trở nên vui tươi như vậy, cha và mẹ cũng đều cảm thấy hạnh phúc, mà em cũng cảm thấy rất vui vẻ giống như vậy, nên em mới quyết định bản thân phải càng cố gắng và luyện tập thêm mới được.”
“Ah….Có lẽ đây chính là cảm giác có thể sống tiếp…Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy điều này quá phóng đại, nhưng đúng thật là khi đó em đã nghĩ như vậy”
“Xin lỗi, hình như em hơi lạc đề.”
“Nói tóm lại, cứ như thế, mặc dù cuối cùng em đã trở thành một idol, nhưng em vẫn còn có một khoảng thời gian mà cuộc sống vô cùng thuận lợi, song, ngày vui ngắn chẳng tầy gang.”
“Vào ba năm trước, khi mà em mười hai tuổi, trong một tai nạn, cha mẹ đã rời khỏi
trần gian này.”
“Thứ mà hai người họ để lại, là dinh thự to lớn, cùng với di sản kếch xù mà em cũng không biết phải dùng ở nơi nào, cùng với … con mắt trái này.”
“Cho nên, chỉ có con mắt trái màu xanh lam này, là thứ mà em trân trọng nhất, cũng là bảo vật mà em muốn chôn giấu ở trong lòng.”
“Bởi vì thế, nên bình thường em luôn đeo bịt mắt ở mắt trái…Thế nhưng, khi ở trên sân khấu, dù chỉ là trong chốc lát thôi, em vẫn muốn để lộ con mắt này ra.”
“Không làm như vậy…nếu có một ngày nào đó cha mẹ từ trên thiên đường đi tới buổi hòa nhạc này, có khi họ sẽ không nhận ra được sự tồn tại của em.”
“Con mắt màu xanh thẳm như viên sapphire này của em, chính là thứ ràng buộc duy nhất về mối quan hệ giữa em và cha mẹ, nên đó cũng không phải thứ em muốn lộ ra để cho những người khác xem.”
“Cũng bởi vì như vậy, nên em mới không nói những chuyện liên quan đến mắt giả cho hai người biết.”
“Thế nhưng, em không ngờ rằng, tên tội phạm lại coi con mắt của em thành cái thứ gọi là『 viên sapphire của kì tích 』, việc này thật sự nằm ngoài dự liệu của em.”
“Mà vừa đúng là viên sapphire trong kho bảo vật của nhà Saikawa cũng có trị giá ba tỉ, cho nên em mới tưởng rằng, thứ mà đối phương đang nói tới chính là viên sapphire kia.”
“Nếu như từ ban đầu em chia sẻ toàn bộ chuyện này với hai người, thì cũng đã không phải để cho hai người phải khổ cực như vậy…Nghĩ tới đây thôi, em đã cảm thấy rất có lỗi.”
“Và hơn hết, em cảm ơn anh chị.”
“Em còn tưởng rằng hôm nay hai người sẽ đi đến nhà của em cơ, cho nên em có hơi kinh ngạc khi biết hai người đến đây…Nhưng mà, anh chị cũng thật sự lợi hại,”
“Phát hiện ra bí mật của em, nhận ra được mục đích thật sự của kẻ phạm tội, sau đấy lại còn chạy tới bên cạnh em,
“Hơn nữa, hai người còn đóng giả thành một phần của màn trình diễn ở trên sân khấu, vì không để cho khán giả cảm thất bất an mà phiền muộn.
“Ủy thác cho anh chị, thật sự là quá tốt.
“Thật sự, thật sự ——
“——rất cảm ơn anh chị.
Sau khi giải thích xong, Saikawa cúi đầu thật sâu với chúng tôi.
Hoàn toàn chính xác…Đúng như Saikawa đã nói, viên sapphire trị giá ba tỉ được nhắc đến trong thư báo trước, cũng không phải là chỉ viên sapphire bảo vật gia truyền ở trong nhà, mà chính là con mắt giả màu xanh của Saikawa.
Lúc Saikawa lộ ra con mắt tỏa ra màu xanh rực rỡ này, tên tội phạm mới nhân cơ hội nhất thời này, đánh lén từ phía xa.
Chỉ là cuối cùng, không có ai bị hại, sapphire cũng không có bị cướp mất, chuyện lần này…câu chuyện cứ thế mà chào đón kết thúc. Thật là đáng mừng.
“Không sao…Em ngẩng đầu lên đi.”
Nghe được lời nói của Natsunagi, Saikawa cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Trên gương mặt của cô bé, là sự cảm kích cùng với áy náy…Đồng thời, cô bé cũng lộ ra vẻ mặt an tâm, giống như gỡ được một tảng đá lớn ở trong lòng.
Sau khi giải hòa với Saikawa, bọn tôi nói chuyện với nhau thêm một lúc, rồi nhận một ít thù lao —— sau vụ này, tôi sẽ cùng đi mua áo tắm mới cho Natsunagi, rồi đến bờ biển, như giao ước trước đó
—— haaa, lần này lại giải quyết tốt đẹp được một chuyện.
Những phiền toái cứ xuất hiện không ngừng, những câu chuyện phát triển vượt qua cả dự liệu, dù tôi có hơi bị hù dọa, đồng thời cảm thấy có hơi mệt mỏi vì vụ lần này, song những điều đó không tính là vấn đế gì quá lớn cả. Dù sao cuộc sống trong ba năm với Siesta, sự nguy hiểm và mùi máu tanh là thứ gần như có ở hằng ngày.
Tóm lại, cứ thế mà trở về cuộc sống thường ngày đầy yên bình thôi.
Đầu tiên, có thể hỏi xem Natsunagi là nên đi bãi biển nào. Ngay trong quán cà phê đã từng gặp mặt kia luôn.
—— cứ như vậy, mọi chuyện kết thúc trong gió yên sóng lặng.
Nếu như trước đấy tôi nghe xong những chuyện mà cô bé đã kể lại, có lẽ sẽ rời khỏi nơi này giống như không còn việc gì nữa.
Nếu như là tôi ở một tuần trước, nếu như trước đấy tôi đã gặp mặt Natsunagi, mà cũng có thể nói là với trái tim đó, chắc chắn tôi đã sớm giả vờ như không biết thứ gì, rồi rời khỏi căn phòng nghỉ này rồi.
Bởi vì như vậy sẽ thoải mái hơn, không có những gánh nặng thừa thãi. Và như thế, tôi cũng có thể chào đón cuộc sống ngày thường đầy hòa bình.
Thế nhưng, cũng có thể nói rằng, thứ đáng tiếc ở đây là, tôi không có ý định mắt nhắm mắt mở nữa.
Quả thật là Saikawa đã thổ lộ bí mật mà cô bé đang giấu kín.
Nhưng, về lời nói dối đó, cô bé vẫn không nói chân tướng cho chúng tôi biết.
“Này, Saikawa.”
Nghe thấy tôi gọi, cô bé quay mặt nhìn về phía tôi.
“Sao vậy anh?”
Saikawa hơi nghiêng đầu, nhìn tôi bằng vẻ mặt đầy ngây thơ.
Cô bé là một idol —— cho dù là thay đổi thành vẻ mặt kiểu gì, cũng chỉ cần trong nháy mắt mà thôi.
Cho dù là tươi cười, hay là gào khóc, cô bé đều có thể làm dễ như trở bàn tay.
“Những thù lao này, thật sự đủ đền bù bọn anh, những người mà suýt chút nữa đã bị hại chết sao?”
Ngay sau đó, biểu lộ trên khuôn mặt của idol —— Saikawa Yui, toàn bộ biến mất.