… Buổi hôm nay, mẹ Enami-san khá yên lặng.
Tôi chắc chắn bà ấy ngay từ đầu đã không hề nhìn bọn tôi mà thay vào đó là toàn bộ khung cảnh phòng khách. Vẻ mặt đang mỉm cười thực chất là một chiếc mặt nạ. Mọi hoạt động của bọn tôi đều giống như luồng không khí đang tan biến trong tầm nhìn của bà ấy.
“Anou…”
Vì thấy tò mò nên tôi đã lại gần bắt chuyện, trong lúc bà ấy đang thay miếng dán hạ sốt.
“Ara? ... cháu là ..."
Có vẻ bà ấy đã quên tên của tôi rồi.
"Ookusu ạ. Cô thấy trong người ổn không ạ? Phòng có hơi lạnh chút ..."
"Ừ? Có vẻ vậy, nhưng ta không thấy phiền đâu."
Nói thật, tôi thấy không phiền mới là lạ. Bọn tôi đều phải mặc ấm trong khi dọn dẹp căn phòng khách, dẫu vậy, nhiệt độ vẫn quá lạnh. Nếu đang bị cảm, đáng lý ra phải thấy lạnh hơn.
"Cơn cảm lạnh chưa hết đâu cô nhỉ? Cô có đang uống thuốc gì không ạ?"
"Ta thực lòng không thích dùng thuốc. Risa đã có lần đưa ta tới bệnh viện, nhưng ta chỉ uống vào ngày đầu thôi. Đến giờ nó vẫn có hiệu quả."
"Nhỡ như chưa khỏi hẳn ..."
"Cháu đang lo lắng cho ta sao? Cảm ơn nhé. Tuy ta có thể bị cảm lạnh, nhưng không bị ốm. Cổ họng không đau và ta cũng chỉ thấy đầu có chút quay cuồng thôi."
Quả thật, tôi không thấy bà ấy ho hay là sụt sịt gì. Tuy hai má có đỏ bừng, nhưng đôi môi lại không hề nhợt nhạt.
"Cháu đã nghe từ bạn Risa rằng đã hơn một tuần nay cô vẫn chưa hạ sốt."
Bà ấy từ tốn gật đầu.
"Phải. Con người càng lớn tuổi, việc phục hồi thường xu hướng chậm đi hơn mà. Nếu như hồi xưa, có lẽ ta chỉ mất một ngày là khỏi."
Bà ấy liền mỉm cười. Nụ cười này, trước đây tôi cũng đã từng thấy nó trên gương mặt của Enami-san.
Việc mẹ Enami-san khó khỏi bệnh chủ yếu do yếu tố môi trường. Điển hình như thời tiết lạnh rét, hay vệ sinh không đảm bảo, và còn là tinh thần mất ổn định. Trước hết, thay vì nghĩ cách xử lý chúng, tôi cảm thấy cơ thể bà ấy đang dần gầy đi.
Bà ấy tiếp tục uống nước. Trên trán lại nhễ nhại mồ hôi.
“Ookusu-kun nhỉ?"
Bà ấy lên tiếng sau khi đặt chai nước xuống.
"Dạ, vâng."
"Tới đây nhiều quá có ngày sẽ bị cảm lạnh đấy."
"... Có nghĩa là cháu không nên tới đây nữa ạ?"
"Ta đâu có nói đến mức đấy. Nhưng giả như vậy, điều đó sẽ làm gia đình cháu thấy lo lắng. Sức khỏe của ta là vấn đề trong gia đình ta. Đây không phải là mối bận tâm của cháu."
“… Cháu hiểu ạ."
Enami-san hẳn cũng từng lo lắng về việc này.
“Risa chắc hẳn đã ép cháu quá nhỉ?"
"Chuyện này cháu không phủ nhận ..."
Nhìn chung, Enami-san không phải là người cởi mở trong việc bày tỏ những suy nghĩ và cảm xúc. Không ai có thể chạm được vào nơi sâu thẳm trong trái tim cô ấy, nơi đã cách biệt sau một tấm màn che.
"Dẫu vậy, người đã quyết định giúp đỡ là cháu ..."
"Bạn bè của Risa tốt bụng ghê."
Sau tôi, hai cô gái vẫn lặng lẽ dọn dẹp. Nhưng tôi tin chắc họ có thể lén nghe được cuộc trò chuyện này trong khi tay vẫn đang làm.
“… Mới nãy cô vừa nhìn gì vậy ạ?"
“Eh?”
"Khi bọn cháu đang dọn dẹp, cháu cảm thấy cô đang vô thức nhìn một điều gì đó ..."
“… Ta hoàn toàn không hiếu ý cháu."
Giọng bà ấy có chút ấp úng. Dù cảm thấy bản thân không nên đào sâu quá nhiều vào vấn đề này, nhưng rồi tôi đã nghĩ đây là cơ hội duy nhất mình có thể tìm hiểu được.
"Hôm nay cô đã không ngủ và luôn hướng ánh mắt về phía bọn cháu."
"Có phải thế không, bản thân ta cũng không chắc lắm."
Bà ấy đã tránh nhìn tôi.
“… sau đó cô đã làm vậy trong tầm khoảng, gì nhỉ, một giờ đồng hồ?"
"À ..."
Chính vào giây phút đó.
Tôi cảm thấy bên trong con người này như đã đóng băng. Nó giống hệt lần trước, lúc Enami-san đã làm bà ấy nổi giận. Quả đúng như dự đoán, tôi không thể theo đuổi vấn đề này thêm được nữa. Đành chịu vậy.
"Thì, cháu đã nghĩ như vậy."
Dần dần, bánh răng lại chạy lại. Đôi mắt đó, vừa nãy còn không chớp dù chỉ một chút, giờ hàng mi đã chậm rãi di chuyển.
"Ta đoán vậy."
Bà ấy trả lời ngắn gọn như muốn dừng cuộc trò chuyện ở đây.
Tôi chỉ là một người xa lạ. Không cần thiết phải cố đào sâu hơn. Tuy vậy, tôi thấy mình vẫn phải tìm ra được nguyên nhân để giải quyết triệt để vấn đề.
Cuộc trò chuyện ngắn kết thúc và tôi lại lặng lẽ nhặt rác.
Rác vẫn còn nhiều lắm. Nhưng nhờ sự nỗ lực của bản thân mà quanh bàn ăn đã sạch sẽ hơn hẳn. Việc cần phải làm giờ đây là dọn dẹp tiếp đến nhà bếp, và mọi thứ sẽ trở lên tốt hơn.
Có lẽ sẽ mất độ hai hoặc ba ngày nữa mới xong. Tuy không biết mình có thể nấu ăn được không, nhưng tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng.
Khi nhìn lên phía mẹ Enami-san, tôi thấy bà ấy đang nằm trong futon và không còn nhìn bọn tôi nữa.
Chắc bà ấy đang lo lắng về những điều tôi đã nói ban nãy.
Chỉ riêng hôm nay, trong góc phòng khách đã chất đống tổng cộng hơn mười chiếc túi rác. Chắc chắn đến khi dọn dẹp tất cả xong xuôi, lượng túi rác có lẽ sẽ còn lớn hơn gấp đôi.
Bọn tôi sau đó đã phân loại tối thiểu rồi kết thúc buổi dọn dẹp.