Khi cả hai đã ra khỏi cổng trường và đang đi bộ xuống chân đồi.
Thì những cơn gió thổi tới ngày càng mạnh hơn. Nếu chẳng may sơ ý, chiếc ô có thể bị tốc ngược ngay. Tuy tôi đã chỉnh ô phù hợp với hướng gió, có điều vậy vẫn không thể ngăn được mưa và thành ra người tôi đang bị ướt một chút.
"Dữ dội thật ... "
Dù thấy có lỗi với Noguchi-san, nhưng may là bọn tôi được về sớm. Xét theo những đám mây đen trên bầu trời, có thể thấy cơn mưa chưa thể ngớt được trong vài giờ nữa và thực tế thậm chí khả năng còn mưa to hơn.
"Ừ."
Fujisaki bỗng kìm gấu váy xuống bằng cả hai tay.
Tiếng sấm lại rền vang. Mưa rơi lại càng lúc càng nặng hạt.
Nếu không có ô, thật chẳng thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Thật mừng khi lúc đó tôi đã không bỏ mặc Fujisaki ở lại.
" ... Đừng lo. Tớ chưa thấy gì đâu."
”Ookusu-kun…”
Fujisaki quay sang lườm tôi. Nhưng sự thật là vậy mà, tôi có thấy gì đâu. Dù cho, gần như đã có thể.
Trước hết, vì muốn cả hai nhanh chóng được nghỉ ngơi, nên tôi đã khẩn trương đưa Fujisaki tới nhà ga. Khi đến đó rồi, tôi liền gấp ô lại, và thở phào nhẹ nhõm.
Sau cùng, tóc tai lẫn quần dài đều ướt rượt, còn dưới chân thì cứ nhớt nhát khó chịu do chẳng thể tránh mấy vũng nước đọng ở trên đường.
Fujisaki đứng ở bên cạnh cũng chẳng là bao.
Từng sợi tóc mái ướt nhẹp đang bết dính vào trán. Từ đó, những giọt nước lăn dài xuống gương mặt của cô ấy đã khiến cho tôi thấy một hình ảnh Fujisaki trông gợi cảm hơn bình thường.
"Cậu có muốn đi mua ô không?"
"Tớ có."
Fujisaki liền đáp lại.
Vì vậy, bọn tôi đã vào một cửa hàng tiện lợi nằm trong nhà ga. Tranh thủ lúc chờ Fujisaki mua ô, tôi đã đi mua một thứ, và đưa nó cho cô ấy khi cả hai ra ngoài.
"Đây."
Đó là một lon cacao nóng. Do không biết cô ấy thích gì nên tôi đã chọn một thứ có vẻ an toàn.
"Ơ?"
"Trời hơi lạnh nhỉ? Uống đi. Tớ mời."
"Tớ lấy được sao?"
"Tớ có mua một lon cùng loại rồi. Dù sao thì một mình tớ cũng đâu thể uống hết được."
Fujisaki liền nắm chặt nó trong hai lòng bàn tay. Hơi ấm từ lon nước chắc hẳn đang truyền sang cơ thể lạnh rét của cô ấy.
Sau khi bật nắp và uống, hương vị thanh ngọt của cacao đang dần lan tỏa xuống cổ họng tôi. Giờ nghĩ lại, tôi bỗng nhận ra đã lâu lắm rồi mình mới lại uống thứ đồ này. Bình thường khi đi mua đồ uống, tôi hay nghiêng về trà hoặc đồ uống thể thao hơn.
"Ngon quá ..."
Có vẻ tôi đã chọn đúng. Vì cô ấy, Fujisaki đang mỉm cười.
Dòng người trong ga di chuyển hối hả. Chuyến tàu tiếp theo dường như sẽ phải xuất phát trễ giờ một chút do ảnh hưởng từ gió mạnh. Sự cố này đang được phát thông báo toàn nhà ga.
"Cậu về hướng nào thế, Ookusu-kun?"
"Hướng Tokyo."
"A, tớ là hướng khác."
Trao đổi xong, tôi tiếp tục nhấm nháp lon cacao đang cầm. Tuy nhiên, vì nó vẫn còn nóng nên không thể uống trực tiếp luôn được.
Tôi đang băn khoăn không chắc mình nên bắt đầu chủ đề thế nào.
Dù vừa nãy Fujisaki đã đề cập một chút, nhưng tôi không biết mình nên hỏi bao nhiêu cho đủ.
Mà giờ cũng chẳng còn thời gian để lưỡng lự. Vì nếu bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ tôi sẽ phải chờ đến tận tuần sau mất.
“Fujisaki này, sao giờ cậu không kể cho tớ nghe đầu đuôi mọi chuyện luôn nhỉ?"
Fujisaki quay sang nhìn tôi trong khi hai tay vẫn đang nắm chặt lon nước.
"Tất cả ...?"
"Về chuyện bắt nạt. Tất nhiên, cậu không cần phải kể những gì bản thân không muốn. Tớ đã nói bọn mình sẽ bắt tên thủ phạm đúng không. Chính vì vậy, tớ cần một vài manh mối để làm được điều đó."
"... Ý cậu là toàn bộ những gì đã xảy ra?"
"Ừ. Không những vậy, cậu hãy kể cả lúc được tỏ tình nữa."
Trong câu chuyện này có một uẩn khúc gì đó.
Việc bắt nạt đã diễn ra quá lâu. Dù thực tế Fujisaki không cố gắng bắt thủ phạm, nhưng tôi cảm thấy lý do không chỉ mỗi lòng tốt như vậy.
"Sao vậy ...? Toàn bộ sự việc đều như những lời bàn tán hết rồi mà."
"Thật à? Tớ thì lại không nghĩ như vậy."
Fujisaki đỏ mặt vì ngạc nhiên.
Câu chuyện mà tôi đã nghe được rất đơn giản. Tình tiết chỉ đơn thuần là Ando gọi Fujisaki tới sân thượng để tỏ tình, và khi bị từ chối thì cậu ta nhẹ nhàng rút lui.
Có vậy thôi.
Một câu chuyện quá đỗi bình thường có gì đâu để mà bàn tán. Thế nhưng, nếu không chỉ về lời tỏ tình bị từ chối mà còn là về tình huống lúc đó thì sao.
Giống như thể cậu ta đang dẫn dụ chúng tôi nghĩ rằng đó là một sự kiện tỏ tình bình thường ...
"Fujisaki này ... Thật ra thì có lẽ cậu đã thấy sợ nhỉ? Tớ nghĩ cậu đang cố gắng tránh làm bất kỳ việc gì có thể khiêu khích tên thủ phạm."
Tôi không có đủ bằng chứng để khẳng định. Tất cả đều chỉ là suy đoán. Thế nhưng, phản ứng phía đối diện của Fujisaki đã xác nhận điều đó là sự thật.
“… Cậu đỉnh thế, Ookusu-kun.”
Lon cacao của tôi đã trống rỗng từ lúc nào chẳng hay.
"Vậy đúng là che mắt rồi."
"... Ừ."
Sau đó, Fujisaki đã kể cho tôi nghe rất nhiều thứ. Như đã có chuyện gì xảy ra vào lúc tỏ tình và các trò bắt nạt nào diễn ra sau đó.
Tôi bắt đầu giận điên lên.
Khi nghĩ tới cảnh Fujisaki vừa nãy phải đứng lạc lõng nhìn trời mưa ở tiền sảnh mà không có lấy một ai bên cạnh giúp đỡ.
Tình cảnh hiện giờ cũng chẳng khác lúc đó là bao.
Vì Fujisaki vẫn chưa được cứu giúp. Như khi đó, cô ấy sẽ chọn cách chạy thẳng vào cơn mưa, mặc cho người có đang bị ướt đến thế nào.Vậy nên tôi phải ngăn cô ấy lại. Tôi phải cứu cô ấy.
Tôi liền đáp lại.
"Để việc này lại cho tớ nhé?"
Sau khi ném lon cacao rỗng vào thùng rác thì khi quay lại tôi đã thấy một Fujisaki đang bối rối.
"Cậu sợ mình sẽ lại phải trải qua cảm giác sợ hãi đó đúng không? Vậy, nếu tớ đối mặt với thủ phạm, chẳng phải đó sẽ không còn là vấn đề nữa sao. Tớ nói đúng chứ?"
"Thì đúng, nhưng ..."
Fujisaki tỏ ra do dự. Có lẽ là về vấn đề liên lụy đến tôi có ổn không...
Nhưng tôi đã tự tin nói rằng.
"Không sao. Tớ có ý này."
Nghe xong, dù có do dự một lúc, nhưng sau đó Fujisaki đã khẽ gật đầu.
"Tớ hiểu rồi."
Thông tin giờ đã có đầy đủ.
Cho Ando thấy "Công lý" là việc cuối cùng phải làm.