Suốt cả buổi dọn dẹp, ba đứa chỉ có thể làm được độc một việc duy nhất, đó là sàn lọc các món đồ ở trong những túi rác. Do có quá nhiều thứ bị bỏ vào, nên sau khi phân loại xong, chúng tôi đã phải gọi bên dịch vụ thu gom tới trước căn chung cư rồi bàn giao cho họ.
Mỗi việc đó thôi cũng đã khó khăn rồi. Xét cho cùng, trong phòng khách chỗ nào mà chẳng có rác. Thế nên, việc lên xuống mất rất nhiều thời gian.
Khoảng 6 giờ tối, tôi về nhà trong tình trạng kiệt sức.
Do cả ngày đã phải tiếp xúc với rác nên trước tiên tôi sẽ đi tắm, rồi sau đó mới chuẩn bị bữa tối.
Trong lúc rửa bát sau bữa ăn, em gái tôi bỗng lên tiếng.
“Ông anh trai chết tiệt kia.”
Bằng một âm giọng trầm đặc hơn thường ngày.
Tôi gạt tắt vòi nước rồi nhìn con bé.
“Sao thế?”
Buổi phụ đạo của Sayaka có vẻ đã diễn ra trong khoảng hai tiếng. Bởi nó cũng chỉ về nhà trước tôi có chút.
“Dù em đã từng hỏi rồi, nhưng anh đang hẹn hò với chị gái xinh đẹp kia à?”
“Hả?”
Dù chẳng hiểu vì gì, nhưng tôi vẫn trả lời rằng không đời nào có chuyện đó.
Vậy nhưng, sau khi nghe xong, Sayaka lại xị mặt.
“Ồ, không hử. Nghĩa là dù có dăm ba bữa cùng về nhà, thì đó chẳng phải là hẹn hò á?”
“Đúng vậy.”
“Nghe bảo chị gái xinh đẹp kia chẳng hề nói chuyện với ai, ấy thế lại hay bắt chuyện với anh. Vậy mà anh thì lại nói rằng mình không có hẹn hò với cô ấy.”
“……”
“Đến chiều nay, vì một lý do nào đó, xem chừng hai người đã đi mua sắm cùng nhau, tuy nhiên, vậy vẫn chẳng phải là hẹn hò."
“ ….. Khoan, sao mày biết?”
Tôi chắc chắn mình vẫn chưa nói cho Sayaka hay bất cứ ai biết. Song, cũng đã sớm nhận ra.
Hôm qua, trên đường từ trung tâm gia dụng đến nhà Enami-san, chúng tôi có đi qua trường.
“Mày thấy à ….?”
“Vâng, tận mắt.”
Trong tôi lạnh toát. Vì đã chẳng nghĩ đến khả năng ấy.
Tất nhiên, đó chẳng điều gì xấu xa, nhưng họ sẽ nghĩ gì khi trông thấy?
Thay vì tự tay giúp em gái mình, tôi lại nhờ người khác làm thay để đi lo chuyện của một cô gái khác. Và còn chẳng nói gì với họ. Hành động đó bất luận có nhìn nhận thế nào cũng chẳng khác gì một ấn tượng xấu.
“….. Này, mỗi mày thấy thôi à?”
Sayaka liền lắc đầu.
“Tất nhiên là không. Có cả Fujisaki-san nữa.”
Đây là điều tệ nhất. Bởi tôi đã ưu tiên chuyện của Enami-san và đẩy em gái mình cho Fujisaki chăm sóc. Tôi tin chắc Fujisaki sẽ không thấy thoải mái với hành động đó.
Tin đồn có lẽ sẽ sớm bị đồn thổi, và rồi thế nào cũng sẽ đến tai Fujisaki. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì đáng lẽ phải nói chuyện này ra sớm hơn. Đây thật là một hành động thô lỗ.
“Anh xin lỗi …..”
Nên Sayaka tức giận là đương nhiên.
“Em hỏi lại lần nữa. Anh có hẹn hò với chị gái xinh đẹp kia không?”
"Không."
Tôi liền kể cho Sayaka nghe rằng mình chỉ đang giúp đỡ Enami-san, và ban đầu đã dự tính sẽ theo dõi chuyện học hành của con bé ngay sau khi hoàn thành xong việc đó trong tầm khoảng 1 tuần, để không bị coi kiếm cớ thoái thác.
Nhưng có thuyết phục được không thì lại là một chuyện khác.
“Em hỏi một câu nữa nhé?"
Ánh mắt khó hiểu đó vẫn đang nhìn thấu tôi.
“Vậy mối quan hệ giữa anh và chị Fujisaki-san là gì?”
"Là……."
Vì trong đầu vẫn chưa có được một câu trả lời thỏa đáng nên tôi đã ngập ngừng đôi chút. Cả phòng giờ đây chỉ còn tiếng nước chảy nhỏ giọt xuống bồn rửa bát.
“Bạn thân khác giới ….”[note47346]
Đó là câu trả lời mà tôi đã có được. Chẳng còn từ nào đúng hơn nữa.
Sayaka vừa nhìn tôi vừa cáu kỉnh bóp hai cẳng tay.
“Fujisaki-san không chỉ dễ thương, chu đáo, mà còn thực sự là người tốt. Em có thể chắc chắn chị ấy đang để ý anh. Phản bội một người như vậy là tồi tệ nhất đấy."
“Ừ. Nhưng anh đâu có phản bội cậu ấy. ….”
“Im ngay.”
Tôi cứng họng. Có thể thấy con bé đang rất khó chịu.
"Hôm nay, sau khi được Fujisaki-san dạy học cho, em thấy mình đã thực sự thích chị ấy. Bởi dù em có tiếp thu chậm, nhưng chị ấy vẫn nhẹ nhàng không lấy chút bực bội. Chưa kể, đúng ra bản thân phải nổi giận, vậy mà chị ấy lại chỉ nói rằng 'Cậu ấy hẳn phải có hoàn cảnh riêng'. Quả thật là người tốt."
“….. Ồ, vậy cậu ấy không có giận anh.”
“Ngưng ra vẻ đi.”
"Rồi."
“Một câu nữa. Thế ngày mai ông anh chết tiệt này phải làm gì?”
Đúng như dự đoán, ngay cả tôi, cũng hiểu được điều con bé muốn nói và đã lập tức đáp lại:
"Đầu tiên là xin lỗi Fujisaki rồi sau đó giải thích mọi chuyện một lần nữa."
"Tốt."
Chẳng thể nào nói 'không ngờ cậu lại thấy' được. Thế nên, chỉ còn cách nói một lời xin lỗi chân thành mà thôi.
Dù cho cô ấy đã nói mình không để tâm, nhưng chủ thể lại là Fujisaki nên không thể nghe theo được. Tôi nghĩ mình vẫn phải xin lỗi cô ấy theo một cách nào đó.
"Tiện thể, chuyện của anh là gì vậy?"
Câu hỏi của Sayaka đã cắt ngang mạch suy nghĩ.
Thay vào đó, nó khiến tôi nhớ lại hôm nay đã chứng kiến những gì. Đầu tiên là thấy một căn phòng bẩn kinh khủng và tiếp đến là gặp mẹ của Enami-san. Chỉ chừng đó, tôi như đã thấy được một phần của thứ mà cô ấy đang gánh vác.
Có thể nói, đó không phải là chuyện có thể chia sẻ cho bất kỳ ai.
Kể cả là điều gì đó bất kỳ vì nó có thể sinh ra một lời bóng gió.
Nếu không, Enami-san sẽ không còn đặt niềm tin vào tôi nữa.
“Anh xin lỗi, nhưng đó là chuyện riêng tư, không thể kể được.”
Tôi chỉ có thể nói và làm vậy thôi.
"Phải rồi."
Sayaka lại xị mặt.
"Vậy thôi. Chúc anh mai gặp may mắn."
"Aa."
Vừa nhìn bóng lưng Sayaka dần rời xa, tôi vừa thầm xin lỗi. Dẫu biết rằng mình nên theo dõi việc học của con bé. Nhưng khi đã nhận lời giúp đỡ rồi, tôi cũng muốn bản thân mình phải làm tròn trách nhiệm.
Sau khi gạt mở vòi nước cho nó chảy, tôi đã cầm miếng bọt biển để trở lại công việc rửa bát.
Dòng nước xả vào tay lạnh hơn hẳn bình thường.