Tanin wo Yosetsukenai Buaisouna Joshi ni Sekkyou shitara, Mechakucha Natsukareta

chương 06: yêu cầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng hôm sau.

"Fujisaki."

Tôi đã gọi Fujisaki sau khi thấy cô ấy đứng nói chuyện cùng với một bạn nữ. Nghe thấy tiếng gọi, Fujisaki liền dừng trò chuyện và quay sang nhìn tôi trong khi nghịch tóc mái.

“Sao thế, Ookusu-kun?”

“Chuyện đơn giản thôi. Đó là về câu trả lời cho yêu cầu bữa trước.”

Dù thậm chí còn chưa vào tiết 1 nhưng tôi nghĩ mình nên sớm cho cô ấy biết.

“Ah, nhanh vậy. Cảm ơn cậu.”

“Không cần phải cảm ơn đâu. Tớ là người bắt cậu phải làm gì đó mà.”

Bạn nữ mới lúc nãy đứng nói chuyện cùng Fujisaki bỗng ngơ ngác hỏi: ‘Gì thế? Mấy cậu đang nói về chuyện gì vậy?’

Sau khi được chúng tôi giải thích ngắn gọn, cô ấy đã khẽ mỉm cười.

“Chúc may mắn nhé, Shiori.”

Sau đó, cô ấy liền rời đi. Chắc do bản thân đang nghĩ mình là người xen ngang. Đợi đến lúc cô bạn rời khỏi lớp, Fujisaki mới lo lắng hỏi tôi.

“Vậy, cậu muốn tớ làm gì thế?”

“À, chuyện là thế này.”

Tôi kể cho cô ấy nghe về điều mình đang nghĩ.

“Tớ muốn nhờ cậu để mắt tới việc học của Sayaka.”

“Hể?”

Fujisaki tỏ ra bối rối, có lẽ vì đó không phải là điều cô ấy mong chờ.

Nhớ lại hôm qua. Sau khi tạm biệt Enami-san và Nishikawa, tôi đã về nhà nấu cơm, giặt giũ, đi tắm rồi cuối cùng là nằm mệt lử trên ghế sofa.

(Ông anh trai chết tiệt kia.)

Lúc đó, Sayaka đã tới chỗ tôi cùng với một quyển sách tham khảo trên tay. Con bé có lẽ đang ôn thi cuối kỳ dù cho còn tận một tháng nữa mới bắt đầu. Vì thế, tôi đã nhoài người dậy với chút ấn tượng.

(Sao thế?)

(Có câu em không hiểu.)

Con bé liền chỉ tay vào phần hướng dẫn trong trang sách. Tôi nhận lấy và nhìn xuống. Thấy rồi. Chỗ đó phức tạp thật.

Nhưng dù được hướng dẫn, nó vẫn mất khá nhiều thời gian mới hiểu. Vì vậy, tôi không còn cách nào khác là phải theo con bé vào trong phòng để kèm cặp. Có vẻ bài học của Sayaka đang khó hơn từng ngày và con bé đã không thể theo kịp chúng.

Chuyện này có vẻ tệ rồi đây.

Khi ngẫm nghĩ như vậy, tôi chợt nhớ đến những điều Fujisaki từng nói.

Hay là nhờ cô ấy dạy kèm Sayaka nhỉ?

Tôi đã nghĩ như vậy đó.

“Cậu có thể từ chối nếu không thể. Em gái tớ dạo gần đây gặp đôi chút khó khăn trong khi học. Và dĩ nhiên, nó không muốn nhận quá nhiều điểm kém vì cũng là người biết để tâm đến suy nghĩ của người khác.”

“Chuyện là vậy à. Em gái cậu … “

Fujisaki và Sayaka hoàn toàn không quen biết gì nhau. Chưa kể đó còn là một yêu cầu khó nhằn, nên tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối.

Thế nhưng, Fujisaki lại gật đầu rụp một cái.

“Được thôi.”

Tôi bỗng bối rối. Dù biết Fujisaki đã từng nói có thể yêu cầu cô ấy làm mọi điều bản thân muốn, nhưng thực sự tôi không mong sẽ nhận được lời đồng ý.

“Cậu chắc chứ? Bởi sẽ có thể mất nhiều thời gian đấy.”

Là thành viên trong câu lạc bộ cầu lông. Fujisaki hẳn phải đi sinh hoạt tuần 4 lần. Thế nên, yêu cầu này sẽ lấy mất khoảng thời gian rảnh rỗi quý báu của cô ấy vào những ngày nghỉ. Thông thường mà nói, tôi đáng lẽ phải đi thuê người mới đúng.

“Không sao đâu. Vì ngoài giờ sinh hoạt câu lạc bộ ra tớ cũng khá rảnh rỗi mà. Chỉ có mấy khi đi hát karaoke với bạn bè thôi. Nếu là vì Ookusu thì không sao hết.”

"Cảm ơn cậu."

Tuy nhiên, tôi cũng không thể nhờ Fujisaki mãi. Vì cô ấy cũng còn có việc học của bạn thân. Một thứ không thể cản trở được.

“Tạm thời, sẽ thật tuyệt nếu cậu có thể giúp tớ trong một hoặc hai tuần. Dôi ra cũng được.”

“Ừ, tớ hiểu rồi. Thế bắt đầu lúc nào đây?”

“Chuyện đó tớ không quan tâm. Cứ càng sớm càng tốt."

“….. Hôm nay bắt đầu luôn cũng được. Do tớ không có bất kỳ lịch sinh hoạt câu lạc bộ nào cả.”

“Ồ. Thật sao?”

Nếu vậy thì để họ gặp nhau luôn thôi. Với suy nghĩ đó, tôi rút điện thoại ra, vào Line và nhắn tin cho em gái mình.

Thông báo đã đọc ngay lập tức hiện lên và tin nhắn hồi âm cũng nhanh chóng nhận được gửi tới. Có vẻ con bé giờ đang dùng điện thoại.

[OK.]

Thấy tôi cất điện thoại vào lại túi, Fujisaki liền hỏi:

“Chuyện sao rồi?”

“Bắt đầu ngay thôi. Trưa nay cậu rảnh chứ? Bọn mình sẽ cùng ăn trưa với Sayaka. Một cuộc gặp mặt trực tiếp.”

Thật khó có thể tưởng tượng họ thực sự sẽ nghĩ gì về nhau. Sayaka nhìn ngoài trông giống gái ngoan, nhưng thực chất, thì lại là otaku. Sẽ rất thú vị khi quan sát con bé có hợp cạ với một Fujisaki nghiêm túc hay không.

“Vậy sao. Tớ thì không có vấn đề gì đâu.”

“Đã hiểu.”

Điện thoại một lần nữa được dùng đến. Ngay lúc này, chúng tôi đã quyết định sẽ gặp nhau trước một máy bán hàng tự động gần nhà ăn, rồi sau đó mới vào trong. Ở đó cả ba có thể ăn bất kỳ thứ gì mình muốn.

“Vậy gặp sau nhé.”

Rồi tôi rời đi trước.

Sau khi về chỗ ngồi chờ tiết một bắt đầu, điện thoại tôi lại rung lên.

“Vậy, người đó thế nào?”

Sayaka theo một cách nào đó lại nhút nhát đến bất ngờ. Con bé chắc hẳn đang lo lắng về lần đầu gặp ai đó.

[Senpai tốt bụng đó tên là Fujisaki. Anh nghĩ mày sẽ thích tiền bối này.]

Trước giờ, tôi vẫn chưa thấy Fujisaki bị người nào ghét cả. Với khía cạnh đó, tôi hoàn toàn có thể yên tâm.

[Dù gì cũng được người ta đồng ý giúp đỡ. Nhưng em không thích bị tán tỉnh đâu.]

[Không cần phải lo. Đó là gái.]

Một nhãn dán tròn mắt kinh ngạc được gửi tới. Nó khiến cho tôi phải tự hỏi điều này bất ngờ đến vậy à.

Truyện Chữ Hay