Tanin wo Yosetsukenai Buaisouna Joshi ni Sekkyou shitara, Mechakucha Natsukareta

chương 56: trên đường về nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi học hôm nay vẫn diễn ra như bình thường.

Tôi đến trường rồi học trọn vẹn buổi sáng. Sau khi kết thúc giờ sinh hoạt câu lạc bộ khoa học vào buổi chiều thì cùng thằng Saito và Shindo ra sân để tới cổng trường.

Khi tới đó, chúng tôi đều nhìn thấy một người như bao ngày.

“Cuối cùng cậu cũng đến.”

Người đó dĩ nhiên là Enami-san. Dạo gần đây, các cuộc chặn lại đã xảy ra ít hơn. Bởi cô ấy thường bỏ về trước, đặc biệt là vào mấy hôm tôi sinh hoạt câu lạc bộ,.

Nên tôi nghĩ lần này có hơi bất thường.

Như thường lệ, thằng Saito và Shindo bỏ mặc tôi và về trước.

Do đó, chỉ còn lại mỗi mình tôi và Enami-san.

Mà tôi cũng chẳng muốn cự tuyệt nữa. Nó đang trở thành một thói quen luôn rồi. Tuy có nói là về cùng nhau, song thực chất cũng chỉ là cùng đường đi bộ một đoạn tới ngã ba vậy thôi. Thành ra chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Dù vậy, tôi vẫn nói:

“Tại sao cậu lại ở đây ….?”

Enami-san thẳng thừng đáp lại.

“Đừng bận tâm đến mấy chuyện đó. Về nhà thôi.”

Tôi khẽ gật đầu rồi đi theo.

Mấy hôm trước, tôi đã hỏi Enami-san về kết quả giữa kỳ. Có vẻ cô ấy đã không còn bị điểm liệt tất cả các môn đúng như những gì đã hứa. Trái lại, tôi còn nghe nói Enami-san đã đạt được hơn 50 điểm toán, môn mà tôi đã chú tâm dạy cô ấy. Chắc chắn các giáo viên sẽ rất sửng sốt. Nghĩ đến cảnh đó khiến tôi không nhịn được cười.

Enami-san để cặp của mình ra sau lưng nên lúc này nó đang cùng đung đưa với mái tóc nâu. Khi ra khỏi cổng trường, chúng tôi liền rẽ trái để xuống dưới đồi và có thể nhìn thấy một mặt trời màu hồng đào đang lặn xuống gần chân trời.

“Cậu là thành viên của câu lạc bộ khoa học nhỉ? Các cậu làm gì đến muộn vậy? Thí nghiệm à?”

Cô ấy đang đi ở phía trước, bỗng nhiên quay mặt lại hỏi.

Tôi liền lắc đầu đáp lại.

“Từ trước tới giờ, bọn tớ chưa từng làm mấy chuyện như thế.”

“Nhưng chẳng phải các cậu sinh hoạt ở phòng thí nghiệm số 1 còn gì?”

“─ À …. thì. Đúng rồi, đó là phòng của câu lạc bộ.”

Nhưng đâu có nghĩa là một câu lạc bộ khoa học sẽ làm khoa học. Hầu hết hoạt động ở đây đều toàn là chơi game, và một số thành viên còn mang cả máy tính riêng của mình đến để chơi game gal.

Dù vậy, tôi không thể nói chuyện đó ra được.

“Hmmm. E là lần sau tôi sẽ tới quan sát.”

“Đừng làm thế!”

Cô ấy liền bật cười khi thấy tôi hốt hoảng hét lên.

“Gì mà nghiêm trọng thế. Mặt mày đỏ hết lên cả rồi.”

“Thôi ngay!”

Những cuộc đối thoại như vậy luôn diễn ra mỗi ngày.

Đến giờ, tôi vẫn không biết chính xác lý do muốn về nhà cùng nhau của cô ấy, cơ mà lại dần dà đang coi chuyện hai đứa đi bên nhau như giờ là điều hiển nhiên.

Enami-san là một người kỳ lạ.

Bởi như lúc này đây, biểu cảm mà cô ấy đang mang có cả lạnh lùng lẫn vui vẻ.

Enami-san đang đi phía trước tôi, bỗng nhiên quay đầu lại và nói.

“Cậu làm gì thế? Đi nhanh lên xem nào.”

Tôi liền gật đầu và chạy xuống dốc.

Nhưng một cơn đau chân điếng người đã khiến tôi ngay lập tức phải dừng lại. Sau đó thì quỵ xuống ôm lấy chân phải.

“Cho tôi xin lỗi, có vẻ nó vẫn chưa lành lại nhỉ?”

Tôi giơ tay ra dấu dừng lại khi thấy Enami-san lại gần.

“Không sao. Tớ vẫn ổn, chỉ hơi tê chút thôi.”

Rồi nhanh chóng đứng dậy. Thực sự thì chẳng có gì nghiêm trọng cả. Tôi ráng chạy, nhưng với đường đồi dốc thì những bước chân đó lại khá kỳ quặc.

"Fufu."

Enami-san bỗng bật cười vì một lý do nào đó. Thấy thế, tôi liền hỏi cô ấy “Có chuyện gì sao?”

"Không có gì đâu."

Gì chứ? Tôi khá chắc là có gì đó. Và vì tò mò, tôi đã nhìn xuống dưới người rồi nhận ra phần khóa quần hơi hé mở. Ban nãy trước khi về, tôi có đi vệ sinh nên chắc hẳn sau đó đã sơ suất chưa kéo lên hết.

“Chết tiệt….”

Tôi nhanh chóng kéo khóa lên. Nếu cô ấy nhắc ngay cho tôi thì tốt biết mấy, nhưng người đó quả thật xấu tính mà.

"Này."

Enami-san liền bắt chuyện khi thấy tôi chạy tới.

“Mấy bọn làm cậu bị thương thì sau đó ra sao?”

"Ah."

Tôi nhớ lại những gì đã xảy ra sau đó.

***

Bọn du côn có vẻ đã thôi không còn muốn trả thù tôi nữa. Đó là nhận định sau một lần tới gặp Yamazaki và cập nhật tình hình. Lúc ấy cậu ta đã kể.

(Tên đó bảo sẽ không thèm dính dáng đến một thằng ranh con như mày nữa.)

Nghe xong, tôi liền đáp lại ‘Tao hiểu rồi’ và khẽ vỗ ngực.

Coi bộ chuyện này đã được giải quyết. Suy cho cùng, điều mà tên đó quan tâm là thể xác. Nên sẽ không còn cần phải bận tâm gì nữa khi đã được đánh tôi rồi.

(Nhìn mày có vẻ bị đánh khá nặng.)

Yamazaki sau khi nhìn tôi đã nhận xét.

Tôi gật đầu.

(Tao đã không còn là người như vậy rồi. Thế nên sẽ không còn vì sự kiêu hãnh của bản thân mà phạm phải sai lầm nữa.)

(Tao thấy rồi.)

Dù vậy, tôi vẫn dặn Sayaka là đừng có về nhà một mình trong một thời gian. May mắn thay, con bé cũng có một đứa bạn về cùng ga nên hai đứa dạo gần đây hay đi chung với nhau.

(Tao biết mày đang cố gắng hết sức. Nhưng đừng gây thêm rắc rối cho tao nữa nhé.)

Tôi liền thành tâm xin lỗi.

(Cho tao xin lỗi cũng như cảm ơn mày vì sự giúp đỡ lần này.)

Yamazaki ngay lập tức bật cười.

(Mày làm như tao vĩ đại lắm không bằng. Cứ giữ đúng lời hứa là được.)

(Tao biết rồi.)

Và đã lặp lại.

(Tao sẽ không bao giờ đánh mất những người yêu quý thêm một lần nào nữa.)

(Tốt.)

***

“Không có vấn đề gì đâu. Mọi chuyện ổn thỏa cả rồi.”

“Hmmm. Mong là vậy.”

Tôi đã về đúng nơi của mình. Một nơi không còn bạo lực và không còn kích động. Chính vì thế sẽ nhất quyết giữ trọn lời thề bảo vệ nơi yên ả này.

Khi đó, lời nói của Enami-san lại hiện lên trong tâm trí tôi.

(Nhưng không chỉ thế. Tôi còn tự hỏi liệu tương lai của mình sẽ có thêm những điều quan trọng như vậy trong cuộc sống không.)

Và không hiểu sao, tôi đã nghĩ.

Liệu những điều quý giá đối với mình có còn tăng lên nữa không.

Tôi không biết tại sao mình lại đột nhiên nghĩ vậy. Chỉ là lần nữa cảm nhận được sự nặng nề của câu nói ‘không bao giờ đánh mất một người yêu quý nào nữa.’

“……”

Enami-san đang lặng lẽ nhìn tôi.

Nhưng vì không thể đọc được cảm xúc trong ánh mắt ấy. Nên tôi đã hỏi ‘Có chuyện gì sao?’ rồi thấy cô ấy tiếp tục bật cười.

“Cậu kéo khóa rồi nhỉ?”

“……”

“Cậu không vui vì đã nhận ra sao.”

Tôi liền thở dài. Và tự hỏi không biết tại sao Enami-san lại thích trêu chọc mình như trẻ con vậy.

Tôi bỏ đi trước và mặc kệ cô ấy.

“Ồ, đang dỗi đấy à?”

“Không, đâu có.”

“Cậu đang giận.”

“Không, không hề.”

Hai đứa cứ tiếp tục trò chuyện như thế trong khi thong thả cùng nhau về nhà.Vì đây là lần đầu tiên lên màu và còn phải lên màu bằng paint do chưa biết dùng pts nên mong các bác có gì thông cảm cho em nhé.------------------------------------ĐẾN ĐÂY LÀ HẾT VOL 1 NHÉ----------------------------------

Truyện Chữ Hay