"Thứ lỗi cho ta. Ta nghĩ con bé đang ngại. Nó là một đứa không thật lòng, nhưng hãy thân với con bé nhé."
"Vâng. Mà, cháu không nghĩ cậu ấy đang xấu hổ ..."
"Cháu chắc chứ? Vậy, được thôi."
Nếu không nối tiếp bất cứ điều gì, tôi chẳng thể biết người này sẽ nói gì sau đó.
Bà ấy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và liền lùi về cuối phòng. Ngược lại, tôi cảm thấy cơ thể mình như bị rút cạn sức lực vậy.
Để hiểu tâm trí của ai đó quả không dễ. Một lần nữa tôi lại thấm thía điều này.
“… bọn mình làm gì đây?"
Dù hỏi vậy, nhưng tôi biết là không có đường lui.
Tôi đã nói với mẹ của Enami-san rằng sẽ nấu cơm cho bà ấy. Giờ mà chẳng làm gì lại đi về thì thật bất thường.
“… Cậu thấy ổn với bây giờ chứ?"
"Có ổn hay không không quan trọng. Dù sao thì đó là lý do tớ ở đây. Tớ thực sự chẳng để tâm mấy đến vấn đề kia đâu."
"Cậu quả táo bạo không ngờ."
Enami-san đi nhanh vào bếp. Bây giờ đã hơn 5 giờ chiều. Đang gần đến ngày đông chí nên ngoài trời đã khá tối. Mặt khác, ánh đèn ở phòng khách được để lờ mờ, còn trong bếp là dịu nhẹ.
Tôi đã theo sự chỉ dẫn của Enami-san.
Trong bếp, tôi tìm thấy mọi dụng cụ nấu ăn mà cô ấy từng kể trước đó. Từ chảo rán, nồi, dao, thớt, gia vị, ....
Theo như tôi thấy, chẳng thiếu thứ gì cả. Với chúng, bọn tôi có thể bắt đầu ngay vào nấu ăn.
Enami-san đeo một chiếc tạp dề đơn giản rồi buộc dây qua eo. Sau đó, cô ấy chẳng nói chẳng rằng chìa ra một cái khác, và tôi hiểu ý cầm lấy đeo vào. Không biết có phải vì nghĩ tôi sẽ đến mà cô ấy đã mua hai chiếc tạp dề không đây.
"Tớ biết làm mấy món cơ bản. Nhưng cậu có muốn món nào khác không?"
“… Nói thật, tôi chưa nghĩ xa đến thế. Tuy đã chuẩn bị các thứ có thể cần đến, nhưng tôi không biết chúng có đủ dùng không ..."
Cô ấy liền mở tủ lạnh cho tôi xem đồ trong đó.
Dù trông không còn mới nhưng sạch sẽ và sáng bóng. Trong tủ lạnh không quá nhiều thứ, chắc do cô ấy lần đầu sử dụng đến. Dẫu vậy, rau củ trong ngăn chứa riêng vẫn đa dạng các loại.
"Cậu cũng sẽ ăn chứ? Enami-san?"
"Kế hoạch là vậy."
"Hiểu rồi."
Tất nhiên, món chính sẽ dành cho mẹ của Enami-san. Thế nhưng, lần này sẽ thật mất mặt nếu chỉ nấu cho một người. Món chính sắp làm sẽ không phải thứ mà Enami-san thường hay ăn. Vì vậy, tôi cũng cần phải chuẩn bị thêm một món phổ thông.
"Hiểu rồi. Tớ đã nắm rõ mọi thứ, cùng làm vài món có thể hữu dụng trong tương lai đi. Như vậy sẽ tốt cho cậu hơn."
"Gì cũng được."
Vì chưa rõ kỹ năng nấu nướng của Enami-san, có lẽ sẽ an toàn hơn khi biến tấu thực đơn thành đơn giản nhất có thể.
Tôi nhanh chóng rửa hai tay. Đúng như đã nghĩ, Enami-san có vẻ nắm rõ vài điều cơ bản. Cô ấy đã rửa thớt, nồi, và dao mà không cần phải nhắc.
Bắt đầu với thứ phải làm trước tiên.
"Cậu có gạo chứ?"
"Đây."
Cô ấy đứa tôi một gói gạo, và là loại có thể nấu bằng nồi cơm.
Tôi cho trước hai phần vào nồi. Để mẹ cô ấy ăn từng đó là hơi nhiều, nhưng nếu có thừa thì cũng không bị nhiều quá.
Sau đó tôi lấy một ít hành lá từ ngăn chứa rau củ.
Rồi mang đi rửa sạch và để lên thớt.
"Cậu lấy dao thái đi."
Tôi để Enami-san làm người tiên phong.
Cắt hành không khó, miễn là cắt chúng thành vòng là ta sẽ có thành quả.
“…”
Lấy một hơi thật sâu xong, Enami-san liền cầm dao. Có vẻ do bỡ ngỡ nên cô ấy đã đứng nhìn chằm chằm từ lưỡi đến mũi dao. Một lúc sau, cô ấy cố định hành lá bằng tay trái và từ từ hạ tay phải cầm dao.
Cạch.
Enami-san cắt bỏ phần rễ. Quả như mong đợi, cô ấy biết mình không ăn phần đó nên đã gạt chúng ra mép thớt.
Cạch. Cạnh. Cạnh.
Cô ấy cẩn trọng từng nhát một. Nhìn qua thì chắc chắn hành lá đã được cắt đúng cỡ. Có thể thấy Enami-san tuân theo quy tắc "Tay trái là chân mèo" mà bọn tôi đều được dạy ở tiểu học, con dao của cô ấy di chuyển tới lui liên tục.[note59028]
Đây là một sự khác biệt lớn với nhà tôi.
Tiện đây, bố tôi dùng dao cực kỳ tệ, dù đưa dao lên xuống rất nhiều nhưng ông ấy chẳng thể cắt được chút rau củ nào. Sayaka thì khá hơn nhưng do không chú ý tay ở sát lưỡi dao nên thường gặp nguy hiểm.
Đối chiếu như vậy có thể nhận định rằng cô ấy đang làm đủ tốt.
Sau vài lần thái, Enami-san đã quay lại hỏi tôi.
"Cậu cần nhiều không?"
Tôi thoáng liếc về Enami-san.
"Tầm gấp đôi chỗ đó."
“Okay.”
Tiếng vang đã ổn định và đều đặn. Có thể thấy được sự nghiêm túc của Enami-san từ đây.
"Thế này đủ chưa?"
"Vậy được rồi."
Tôi gom tất cả chỗ hành đó cho vào bát, rồi rửa cái thớt và đặt nó lên lại bệ.
Vừa hay có tiếng nồi cơm kêu, tôi xúc cơm ra bát và để về một bên bếp.
"Phew, tôi mệt quá."
"Thế nhanh quá á!?"
"Tôi chưa từng dùng dao nên chỉ cầm chúng là đã kiệt quệ tinh thần rồi."
“Hmm. Mà, lần đầu là thế đó."
Tôi không định cầu kỳ quá nên với món đầu chuẩn bị vậy là đủ.
Tiếp đó, tôi chuẩn bị các loại rau khác.
Từ bắp cải, cà rốt, hành tây ... những loại rau củ phổ biến luôn sử dụng trong nấu ăn thường thức. Khi đang ở đây, tôi muốn dạy cho cô ấy cách thái những loại này.