Đang đi, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng leng ka leng keng, theo gió mà đến, khẽ đu bay xa, Lăng Thanh vô ý thức nhìn quanh bốn phía đi tìm nơi phát ra thanh âm, nhưng cái gì cũng không thấy, ngược lại bởi vậy không thể chú ý Yên Vân Liệt đi ở phía trước đã dừng bước, chờ khi thu hồi ánh mắt đã không còn kịp nữa, thế là một đầu đụng phải.
Yên Vân Liệt cười xoa đầu hắn, “Lúc vừa mới thấy ngươi, cảm thấy ngươi rất đứng đắn, mỗi tiếng nói cử chỉ quy củ mà cứng nhắc, lại lộ ra ôn nhã cùng trầm ổn, thời gian lâu mới phát hiện, thực ra ngươi căn bản lúc nào cũng liều liều lĩnh lĩnh, sau khi bị chọc giận giống như là mèo bị giẫm phải đuôi, tính tình không tốt còn ưa đánh, té ra đứng đắn này cứng nhắc này tao nhã này, đều là giả vờ.”
Lăng Thanh hung hăng trừng hắn một cái, tay bị Yên Vân Liệt nắm không có biện pháp một chưởng quăng ra, không thể làm gì khác hơn là nhấc chân chuẩn bị cho hắn một cước. Ai ngờ Yên Vân Liệt giống như sớm đã xem thấu, lách mình một cái, sau đó cười ha hả, kéo Lăng Thanh một cước đạp vào khoảng không lảo đảo mấy bước đẩy một cánh đại môn ra.
Đại môn hơi có chút nặng từ từ mở, nương theo thanh âm kẽo kẹt của bàn lề, đầu tiên là để lọt một luồng tia sáng rộng bằng ngón tay, sau đó tia sáng càng ngày càng mở rộng, cho đến khi rọi sáng gian phòng.
Trong phòng là ba khai gian bảy lẫm (), trên tường treo mấy bức thư pháp bút lực cứng cáp, rồng bay phượng múa, trên mặt đất trải thảm lông lạc đà Tây Vực, rộng rãi, hẳn là một gian phòng luyện công, mà khiến Lăng Thanh cảm thấy hứng thú thì lại là các loại kiếm treo trên tường.
Người tập kiếm, cảm giác linh mẫn với danh kiếm. Lăng Thanh đi vào, liền có thể cảm thấy dao động mơ hồ của danh khí thượng cổ đã trải qua trăm năm.
Yên Vân Liệt liền đứng ở cửa, chắp tay sau lưng, nhìn Lăng Thanh khóe miệng hơi lộ ra mừng rỡ dừng trước mỗi thanh kiếm, thỉnh thoảng đưa tay sờ sờ, không nói gì nhưng tựa như đang giao lưu, nghĩ thầm mình đoán quả nhiên không sai, Tần Lâm thiên về sử dụng kiếm, vả lại kiếm nghệ không tầm thường.
Chỉ là không biết vì sao nhất định không muốn cho mình xem dưới thanh quấn bằng miếng vải đen kia của hắn đến tột cùng là kiếm gì, cũng chưa từng thấy hắn dùng kiếm trước mặt mình.
Lúc này Lăng Thanh đang đứng trước một thanh trường kiếm cả vật thể lộ ra hương vị cổ kính, chuôi kiếm và vỏ kiếm chọn dùng gỗ trắc thượng đẳng tinh chế mà thành, cũng có trang trí ngọc thạch.
“Phi Cảnh?” Lăng Thanh thở dài một tiếng, không tự chủ đưa tay ra lấy kiếm từ trên tường xuống.
Ngụy thái tử Phi tạo ra ba Bách Tích bảo kiếm, kiếm dài bốn thước hai tấc, nặng một cân mười lăm lạng, tôi trong nước sông Chương, mài bằng đá núi Chư, trang trí bằng văn ngọc, bọc ngoài bằng sừng tê giác, sáng tựa sao băng, tên là Phi Cảnh. (“Điển luận”)
Không nghĩ tới có thể nhìn thấy ở chỗ này. Lăng Thanh cầm kiếm chậm rãi rút ra, sống kiếm cao ngất, thân kiếm sáng ngời như gương, hàn khí bức người, là mộc mạc cùng nặng nề hoàn toàn bất đồng với Quy Mộng.
Lăng Thanh cầm kiếm đang muốn múa ra, lại bị Yên Vân Liệt một tay chế trụ, đưa lại một thanh kiếm cho hắn, “Bản tọa thật ra nghĩ thanh kiếm này thích hợp với ngươi hơn.”
Lăng Thanh nhìn chăm chú về phía kiếm trong tay hắn, kiếm kia cả vật thể thuần trắng, mơ hồ lộ ra ánh sáng xanh, không có vỏ kiếm, không có mũi kiếm, rộng cỡ hai ngón tay, dài ba thước, cũng là thanh kiếm ngọc.
“Ta xem võ công của ngươi chiêu thức nhẹ nhàng linh hoạt phiêu dật phóng khoáng, thanh kiếm dùng miếng vải đen quấn tùy thân này dù chưa từng thấy, nhưng thoạt nhìn cũng không giống như kiếm nặng nề to lớn gì, vẫn là không cần miễn cưỡng.” Nói xong gỡ Phi Cảnh từ trong tay hắn xuống, một tiếng keng lắp vào bao.
Lăng Thanh nhìn kiếm ngọc bị đưa tới trong tay, cái lạnh thấm của chất ngọc xuyên qua lòng bàn tay, nhưng hắn hiển nhiên vì câu “Không cần miễn cưỡng” kia của Yên Vân Liệt mà thở một hơi, Vãn Nguyệt kiếm pháp vốn là lấy ở nhẹ nhàng, trước đây nói hắn chém loạn giết loạn ngang với “phách nguyệt”, bây giờ ngược lại nói hắn không thích hợp dùng kiếm nặng.
Yên Vân Liệt thấy ý cười trên mặt Lăng Thanh thu lại, cho rằng hắn là không vừa ý với thanh kiếm ngọc trong tay này, bèn nói: “Thật ra thì bản tọa ngược lại cảm thấy có thanh kiếm phi thường hợp ngươi, chỉ tiếc đã danh kiếm hữu chủ.”
Lăng Thanh không khỏi có chút hứng thú, hỏi hắn, “Kiếm gì?”
“Quy, Mộng.”
Hai chữ làm Lăng Thanh hoảng sợ, thân thể cũng theo đó không khỏi run rẩy, nghiêng đầu, nhưng thấy biểu hiện trên mặt Yên Vân Liệt không khác, có lẽ là mình đa tâm, liền lấy lại bình tĩnh làm bộ cái gì cũng không thèm để ý.
“Quy Mộng kiếm nhỏ như ngón tay, mỏng như cánh ve, thích hợp với chiêu thức võ công như vậy của ngươi nhất, chỉ tiếc chính là vật của Vãn Nguyệt sơn trang, bằng không bản tọa nhất định tìm tặng ngươi, nghĩ ngươi tao nhã thanh cao, sử dụng ắt hẳn thuận lợi.”
Lăng Thanh gục đầu xuống âm thầm cười, xem như đại giáo chủ này bây giờ còn có chút ánh mắt, nhưng đồng thời đáy lòng lại có mấy phần buồn bã… Hắn thật là, ngay cả Quy Mộng kiếm hiện tại ở trên tay người nào của Vãn Nguyệt sơn trang cũng nhớ không được…
Lăng Thanh đặt kiếm ngọc ngang trước mặt mình, ngón tay chậm rãi quét qua thân kiếm, “Yên giáo chủ có biết, Quy Mộng kiếm kì thực là một thanh kiếm không thể giết người…”
Năm đó khi phụ thân giao kiếm cho hắn đã nói với hắn: “Lăng Thanh, con phải nhớ kỹ, Quy Mộng lưỡi hẹp kiếm mỏng, là một thanh kiếm không thể giết người. Mà đạo võ học là vì trừng ác dương thiện, có muốn đoạt tính mạng người hay không, nằm ở con, mà không phải là kiếm.”
“Người kiếm thuật cao siêu, dù cho dùng kiếm gỗ cũng có thể lực chiến quần hùng.” Yên Vân Liệt cười xoay người lại, “Giấu kiếm vô hình, khi kiếm nghệ cực hạn, không kiếm thắng có kiếm.” Nói xong, bàn tay khẽ lật một cái, bỗng nhiên sinh ra một đạo khí vô hình, chính là chiêu lấy sức rượu theo gió mà múa dưới đền thờ đêm trăng ấy.
Lăng Thanh chặn ngang kiếm, khí mà chưởng phong của Yên Vân Liệt quét ra nhất thời bị chém thành hai luồng, sắc bén xẹt qua sườn Lăng Thanh.
Hai người tựa hồ đều hưng trí, khóe miệng Lăng Thanh nhếch lên nói tiếng: “Đa tạ!” Liền giơ cao kiếm ngọc cổ tay lật lên, một làn gió thu phất lá làm cho Yên Vân Liệt lui hai bước về phía sau.
Yên Vân Liệt vừa mới đứng vững, Lăng Thanh nhẹ nhàng xoay người, toàn bộ thân thể cơ hồ cong về phía sau thành hình cây cung, lại là một chiêu đảo ngược lại, kiếm ngọc cơ hồ xẹt qua mặt Yên Vân Liệt.
Yên Vân Liệt bị bức lui đến chân tường, rõ ràng cảm giác được ý khiêu khích trong chiêu thức của đối phương, giống như buổi tối ánh trăng trêu người kia, dưới miếu thờ, hương hoa đêm, hai người tranh đoạt một vò nữ nhi hồng mười tám năm, thân ảnh tuấn tú của thanh niên như mộng như ảo, không nghiêng không ngả gõ vào trung tâm trầm lặng như nước hiếm có người bước vào kia.
Thế là trên bàn tay rót thêm mấy phần nội lực, nhưng lúc ra chiêu vẫn là cực kỳ bảo lưu.
Đây là lần đầu tiên Yên Vân Liệt thấy Lăng Thanh dùng kiếm, trường sam lụa bạch theo di chuyển phấp phới, tóc đen cùng múa cùng múa, thân thủ uyển chuyển, kiếm thế tiêu sái, như ngắm hoa, như nâng trăng, mỗi một chiêu đều tựa nước chảy mây trôi, mà làm cho người khác cảm động nhất lại là tự tin cùng ngạo nghễ không ngừng lộ ra từ trên thân người nọ, càng làm cho Yên Vân Liệt cảm thấy đối chiêu với hắn là chuyện cực kỳ vui tai vui mắt.
Ước chừng hơn mấy chục chiêu sau, Lăng Thanh thượng bộ thất tinh () xoay nhanh lại đâm xiên một kiếm chém qua, không trình tự gì có thể nói.
Yên Vân Liệt liền biết hắn là không nhẫn nhịn nữa, kiếm thế vốn trôi chảy mềm mại cũng không còn, người nọ bắt đầu cầm kiếm ngọc chém như đao giết heo, nghĩ tiếp tục như vậy cũng là không có gì đáng ngại, chỉ là nếu chém hỏng đám tranh chữ trên tường kia, chính mình vẫn là sẽ không nỡ.
Tay Yên Vân Liệt thành ưng trảo hướng về phía kiếm Lăng Thanh đang chỉ đến, lúc sắp đâm lên, ngón tay đột nhiên duỗi thẳng hướng phía bên cạnh, xẹt qua thân kiếm, ngón trỏ cùng ngón giữa cũng duỗi điểm một cái trên vai Lăng Thanh.
Tỷ võ luận bàn, điểm đáo vi chỉ (). Thế nhưng Lăng Thanh căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, xoay người lại chính là một kiếm đánh ngang ra, Yên Vân Liệt dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy kiếm hắn đâm tới, cổ tay Lăng Thanh xoay một cái, thân kiếm được rót vào nội lực lại đánh văng Yên Vân Liệt ra, hiển nhiên là bộ dáng không chịu bỏ qua.
Chỉ nói hắn rất không chịu thua, Yên Vân Liệt cũng chỉ nghiêm túc muốn mau sớm kết thúc. Xoay người, lật chưởng, thấy rõ khe hở trong chiêu thức của Lăng Thanh một chưởng đánh ra.
Lăng Thanh là không nghĩ tới Yên Vân Liệt mới vừa rồi còn cơ hồ là nô đùa sau một khắc lại nghiêm túc ra chiêu, đợi khi cảm giác được một cỗ khí lạnh thấu xương trong chiêu thức của đối phương kia, đã không kịp phản ứng nữa, cứng rắn trúng một chưởng này, bị nội lực đánh bay xa mấy trượng.
“Tần Lâm?” Yên Vân Liệt đồng thời kinh ngạc, đã nhấc thân xông đến, vốn muốn để hắn ngừng tay, ai ngờ gia hỏa này lại ngốc đến tự mình đi chắn một chưởng. Tình hình dưới vách núi hôm đó nhanh chóng xẹt qua trong đầu Yên Vân Liệt, nhất thời tim như đao đâm, chỉ sợ hắn lại lần nữa bị thương.
“Bịch!” Vật nặng rơi xuống đất, Yên Vân Liệt ôm Lăng Thanh cùng nhau ngã trên mặt đất.
“Có bị thương không?” Yên đại giáo chủ một lòng toàn bộ dừng ở trên người đối phương, lại không nghĩ rằng đối phương sau khi ngẩn người ngược lại quan tâm đến hắn.
“Hình tượng của anh minh thần võ của Yên giáo chủ sợ rằng lại sắp…”
“Ta đoán ngươi là lão thiên gia đặc biệt phái tới xem bản tọa xấu mặt!” Yên Vân Liệt hung ác nói, cúi đầu muốn đi hôn hắn, bị Lăng Thanh quay đầu đi né khỏi.
Yên Vân Liệt cắn răng, từ dưới thân hắn rút ra một tay nắm cằm hắn, yên lặng nhìn hắn, “Vì sao luôn muốn trốn? Là bản tọa làm không đúng chỗ nào? Hay là bản tọa không hợp tâm ý của ngươi ở đâu?” Nhưng là mình lại rất vừa ý hắn nhé, vừa ý đến cũng có chút không buông được tay.
Lăng Thanh dưới cái nhìn chăm chăm của y chỉ cảm thấy giống như trần trụi không chỗ nào che giấu. Hắn là đang sợ, hắn cũng rất muốn muốn trốn, bởi vì tự biết nhận không nổi cảm tình của Yên Vân Liệt, cũng không dám suy nghĩ một ngày kia khi chân tướng rõ ràng, lúc Yên Vân Liệt nhìn thấy dung nhan dưới mặt nạ hắn, sẽ có phản ứng và biểu tình thế nào.
“Yên…”
Lời nói phía sau còn chưa ra khỏi miệng, Yên Vân Liệt dùng ngón trỏ điểm lên môi mình làm một cái động tác chớ có lên tiếng, “Xuỵt…” Sau đó mị một đôi mắt đen sâu, cúi đầu phủ lên môi hắn.
Lăng Thanh chần chừ một chút, nhưng không lại cự tuyệt nữa, mà là hé miệng vươn đầu lưỡi triển khai một hồi truy đuổi với Yên Vân Liệt, lục soát qua mỗi một tấc mỗi một góc, uống ngọt ngào trong miệng lẫn nhau, cuối cùng dây dưa cùng một chỗ.
Tay Yên Vân Liệt không an phận sờ soạng trên người hắn, vạt áo bị kéo, y sam bị cởi đến chỗ khuỷu tay, nơi lõa lồ cùng với thảm lông lạc đà trên mặt đất khẽ ma sát, cọ ra nhiều điểm hỏa tinh.
Yên Vân Liệt rút đai lưng của hắn ra, tay đang muốn luồn vào quần của hắn, Lăng Thanh đột nhiên đưa tay qua nắm hắn không buông.
“Sao vậy?” Yên Vân Liệt không hiểu.
Ngực Lăng Thanh bị nhiễm một tầng phấn đào, màu sắc mê người kia đang thuận theo cổ của hắn chậm rãi lan ra, ánh mắt ướt nước nhìn Yên Vân Liệt, tay nắm lấy hắn hơi hơi run rẩy, không biết là vì dùng khí lực hay là duyên cớ khác.
Lăng Thanh cứ như vậy nhìn hắn, chỉ chốc lát sau mới nhút nhát mở miệng, “Vì sao phải làm loại chuyện này?” Khẩu khí mềm mại có chút bất lực này ngược lại ngoài dự đoán của người khác, không giống tác phong nhất quán của hắn.
Yên Vân Liệt có chút buồn cười, “Vì sao?” Sau đó nheo mắt lại nhìn hắn, khóe môi gợi lên một mạt cười hài hước, giãy tay hắn ra, có chút cố chấp hơi nâng hông của hắn lên, dưới cái nhìn chăm chăm kinh ngạc của hắn cởi quần của hắn xuống.
“Đương nhiên là bởi vì lưỡng tình tương duyệt mới có thể làm loại chuyện này… Tần Lâm chẳng lẽ không thích bản tọa?”
Lăng Thanh lại là sửng sốt.
Thích…
Câu hỏi dưới Thập Quân sơn đã bị hỏi, nghi vấn quá khứ quãng thời gian này tận lực bị chính mình quên đi, giờ này lại mở ra trước mặt hắn.
Mình… thích Yên Vân Liệt?
Không có cách nào lại trốn tránh lần nữa, mà tình thế lúc này đang tựa như tên đã trên dây, sợ rằng một câu nói một động tác sẽ càng không thể vãn hồi, thế nhưng Lăng Thanh lại không có cách nào lập tức đưa ra trả lời.
Không phải là không thích… Nếu như không thích người trước mắt này, dưới Thập Quân sơn mình sẽ không nửa đẩy nửa thành toàn nụ hôn ấy; nếu là không thích, mình cũng sẽ không rối rắm Yên Vân Liệt có coi mình như thị sủng hay không.
Thế nhưng Lăng Thanh vẫn là tránh không khỏi khiếp sợ, vốn cho rằng mình là nguyện ý cùng Yên Vân Liệt trở thành tri kỷ bằng hữu, thế nhưng sao có thể là thích… ?
Đó hẳn nên là tình cảm sinh ra với một nữ tử ngưỡng mộ trong lòng nào đó, nhưng nảy mầm mọc rễ với một nam tử, thậm chí sau khi mở ra một mảnh rừng rậm xanh tươi, vẫn cho là mình đối với hắn chỉ là ôm tình bạn làm như tri kỉ.
Kì thực là bởi vì thích…
Người nằm ngang trên thảm lông lạc đà y sam xộc xệch, trên người là trắng nõn trơn bóng giống như nước, đầu ngực tô vẽ hai điểm đỏ tươi, vai rộng eo hẹp đường cong lưu sướng, sờ là dẻo dai chặt chẽ.
Xuống chút nữa, hai cái đùi thon dài thẳng tắp, giữa hai chân một đám lông thưa thớt đen bóng, dục vọng hình dạng đẹp mắt đang nằm ngủ ở giữa, cả người xem ra mát lạnh như nước, nhưng lại sáng quắc sinh mị… Chỉ là cặp mắt kia, xem ra có chút thất thần, tựa hồ mạch suy nghĩ đã bay xa.
Yên Vân Liệt lần đầu tiên thấy người tại cửa ải này còn có thể phát ngốc, không khỏi nghĩ có phải thực sự là mình tự mình đa tình hay không, trên thực tế người ta căn bản không có ý tứ với mình.
Nếu là người khác, y sẽ buông tay, thế nhưng hắn, bản thân tuyệt không cho phép chính mình buông tha!
Cúi người ngậm một bên nổi lên trên bộ ngực hắn, đầu lưỡi quấn lấy, lại dùng hàm răng khẽ kéo, dẫn tới hắn một trận rùng mình, cuối cùng cũng làm hắn phục hồi tinh thần lại. Liền thấy khoảnh khắc hắn hoàn hồn, tựa hồ ý thức được tình thế phát triển đã đến loại hoàn cảnh này, khuôn mặt lộ ra ngoài mặt nạ từ từ, đỏ lên giống như trứng tôm đã chín.
Yên Vân Liệt cảm thấy bộ dáng kia của hắn rất thú vị, bèn cười dùng tay nắm lấy phân thân của hắn cọ hai cái, liền thấy nó run rẩy dựng đứng lên, trên đỉnh chảy xuống trọc lệ, rồi sau đó dùng ngón tay dính dịch của hắn dò đến phía sau hắn.
“Đừng!” Lăng Thanh đưa tay khước từ, thân thể cứng ngắc căng ra.
Yên Vân Liệt ngẩng đầu dán lên trên môi Lăng Thanh hôn hôn, “Ngoan, bản tọa sẽ làm cho ngươi thấy thoải mái.” Ngôn ngữ ôn nhu, thế nhưng tương phản với nó, là không cho chống cự cường ngạnh trên tay, đè giãy giụa cùng phản kháng còn sót lại của Lăng Thanh xuống, kiên trì mà cẩn thận khai phá nơi chưa từng bị người xâm phạm kia.
Ngón tay dài nhỏ chui vào nơi nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, hai tay bị đè xuống, Lăng Thanh chỉ có thể cắn răng tận lực quên cái loại cảm giác khó chịu này. Thế nhưng nghĩ đến chuyện phát triển đến đây, có chút thứ ái muội không rõ sẽ bị làm rõ, trong lòng Lăng Thanh bỗng nhiên sinh một loại tuyệt vọng, một trận ghen tuông nảy lên chóp mũi, khoảnh khắc ướt hốc mắt, ngay cả thân thể cũng không khỏi run lên.
Hắn đang sợ hãi, đang hoảng hốt, đáp án sắp được chứng thực kia làm cho hắn bất lực mà mờ mịt.
Vì sao lại như thế này?
Dính thể dịch của hắn tăng thêm ngón tay, Yên Vân Liệt quan sát phản ứng của đối phương.
Màn dạo đầu này có lẽ là màn dài dặc và dư thừa nhất của Yên Vân Liệt từ lúc sinh ra, dĩ vãng có rất nhiều người tự đưa cho y chọn, mà y cũng từ trước đến nay chỉ lo cho thỏa mãn của mình.
Y thích mỹ nhân bộ dạng đẹp, bất luận nam nữ, thích xem bộ dáng bọn họ nằm dưới thân mình rơi lệ cầu xin tha thứ, cũng thích đi sủng bọn họ, đi thương yêu bọn họ… Thế nhưng đối với người trước mắt này, lại sinh ý nghĩ khác với mọi khi.
Y đến bây giờ cũng còn chưa biết hắn trông thế nào, nhưng bị hấp dẫn bởi tính cách của hắn, y cũng muốn yêu hắn sủng hắn nhưng lại không chỉ có như thế, y biết hắn sẽ không phụ thuộc vào mình, càng không thể làm nũng cầu sủng, Tần Lâm và những thị sủng của hắn trước kia đều khác nhau… Yên Vân Liệt kết luận như vậy trong lòng.
Mà trên tình sự, y cũng là lần đầu tiên khát vọng ngươi tình ta nguyện giữa hai bên, muốn đi lấy lòng và thỏa mãn hắn, muốn hắn cũng có thể đạt được vui sướng trong đó…
“Tần Lâm…” Yên Vân Liệt rút ngón tay ra, nâng hông hắn lên, đem sưng lên của mình để tại nơi hơi khép mở kia, “Tần Lâm, cùng một chỗ với bản tọa có được hay không?”
Mỗi một ngày, mỗi một đêm, lâu dài lâu dài, cả đời, có lẽ… nhất sinh nhất thế.
Thích hắn, rất thích rất thích, ngay cả vẫn là một người mê dạng, thế nhưng ngăn không được, cái loại cảm giác ngọt ngào này cuồn cuộn không ngừng mà bừng lên trong lòng, thấm vào mỗi sợi tơ, lớn tiếng kêu gào trong huyết mạch đang lao nhanh.
Thích, rất thích, phi thường phi thường thích, thích đến muốn khóa hắn bên người, không cho người thấy một mặt không được tự nhiên lại vô cùng đáng yêu của hắn, thích đến muốn luôn luôn nắm tay hắn đi qua mỗi một con đường sau này, du lịch mỗi một nơi phong cảnh sau này, đợi đến khi xem hết tang thương của đời người, sau đó cùng nhau đến khi địa lão thiên hoang.
Vật thể cứng nóng để lên nơi kia, Lăng Thanh đột nhiên giãy khỏi áp chế của hắn đứng dậy muốn rời khỏi, bị Yên Vân Liệt bắt được mắt cá chân kéo về lại đặt dưới thân.
“Đừng trốn… Tần Lâm, bản tọa không cho ngươi lại trốn tránh nữa…” Yên Vân Liệt thấp giọng lẩm bẩm, đè thân xuống.
Lăng Thanh mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập hơi nước, vật thể lửa nóng thô cứng dưới thân chậm rãi tiến vào, từng chút đẩy mở dũng đạo, kích thích giác quan cảm thụ rõ ràng. Đau đớn dường như muốn xé rách chính mình, làm cho hắn có một loại ảo giác trời long đất lở.
“Đừng… Yên Vân Liệt, đừng…” Lăng Thanh run đôi môi, thanh âm phát ra cũng run rẩy, “Vì sao phải làm như vậy?”
Cái chêm thịt nóng như lửa chôn sâu vào trong cơ thể, cảm giác mình dường như sắp thiêu cháy từ trong thân thể, mà căn nguyên tuyệt vọng kia… hắn đã hiểu được.
Là thích y…
Trong nháy mắt bị tiến vào hắn cũng không có cảm giác chán ghét, dưới đau đớn cường liệt, lại là hy vọng hai bên có thể càng thêm gần kề, để cho mình càng thêm cảm thụ đối phương…
Thích, rất thích…
Yên Vân Liệt sợ hắn đau đến lợi hại, đợi đến khi hoàn toàn tiến vào liền cố nén xúc động trừu tống, chôn trong chặt khít ẩm nóng của hắn đứng im bất động, không có tiêu hồn thực cốt, lại càng giống như là chịu hình. Yên Vân Liệt nhẫn đến trên trán thấm ra một tầng mồ hôi, ướt tóc mai, ở đầu tóc ngưng tụ thành từng viên bọt nước. Y cúi người, ngón tay đẩy tóc mái của hắn ra.
“Vì sao phải làm như vậy? Ngươi muốn bản tọa nói đến rõ ràng như vậy sao?” Dưới thắt lưng ôn nhu hoạt động, chậm ra chậm vào, dần dần truyền đến tiếng nước ẩm ướt, kiều diễm mà mỹ, thanh âm của Yên Vân Liệt càng phát ra thấp trầm hoặc người, “Được rồi, bản tọa chỉ lặp lại một lần… Tần Lâm, ta thích ngươi, ở lại bên cạnh bản tọa có được hay không?”
Ánh mắt Lăng Thanh mở lớn hơn nữa, tràn đầy không dám tin tưởng. Va chạm dưới thân mặc dù đã chậm nhưng lại hữu lực, từng chút tựa như đang chứng minh từng chữ theo như lời người nọ nói là thật.
Lăng Thanh cảm giác mình hỗn loạn, đưa tay che trên mặt, chạm đến là mặt nạ hơi có vẻ lạnh giá kia, dưới mặt nạ chính là nửa gương mặt y chưa từng nhìn thấy, “Thế nhưng, ta…”
Yên Vân Liệt không biết hắn đang sợ cái gì, chỉ biết là dưới mặt nạ kia là bí mật hắn sắp chết cũng không quên bảo vệ, nhưng rốt cuộc thế nào, y không có ý định tìm tòi tra cứu. Cầm tay che trên mặt của hắn, kéo, sau đó ôm hắn vào trong lòng mình, mặt đối mặt, bức hắn chống lại ánh mắt của mình.
“Ngươi nếu như không muốn, bản tọa tuyệt đối không lại bức ngươi.” Nói xong từ bên người lấy ra đai lưng đã bị ném xuống đất, bịt chặt lên mắt.
Trong một mảnh bóng tối, y càng thêm khẳng định tâm ý của mình, đối với Tần Lâm, tình cảm của y đối với hắn hơn xa so với bất cứ thị sủng nào, đây là chưa từng có, cái loại hy vọng có thể cả đời đều cùng một chỗ này, không liên quan đến dung mạo và thân phận, cũng không phải thuần túy vì hoan ái.
Lăng Thanh thấy Yên Vân Liệt đang cầm đai lưng buộc trên mặt mình, con mắt bị chính hắn che lại.
“Bản tọa đáp ứng ngươi không đi tìm tòi bí mật ẩn giấu dưới mặt nạ của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể ngăn cản ý nguyện muốn ngươi của bản tọa.” Yên Vân Liệt chậm rãi nói từng chữ từng chữ, sau đó sáp lại gần, thật cẩn thận từng chút từng chút kéo mặt nạ trên mặt Lăng Thanh xuống.
Che đậy trên mặt bị tháo xuống, phạm vi nhìn mở rộng không ít, Lăng Thanh nhìn nam nhân cố chấp trước mắt, chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng được triệt để mở ra. Hắn biết mình không có khả năng đáp ứng y, mình chung quy phải ly khai, trở lại Vãn Nguyệt sơn trang biến trở về Lăng Thanh, thế nhưng hắn đã không rảnh đi quản sau này như thế nào, Tần Lâm cũng tốt, Lăng Thanh cũng tốt…
Hắn chỉ biết mình thích nam nhân trước mắt này, rất thích, cái loại thích này từ lúc bắt đầu rõ ràng, liền trong lòng như lưỡi đao cắt qua, đau đớn cắt da khoét xương, thế nhưng hắn không có cách nào lại trốn tránh, lại bỏ qua.
Thích Yên Vân Liệt… lại là bắt đầu từ lúc nào?
Là nụ hôn càng không thể vãn hồi dưới Thập Quân sơn kia? Là dưới miếu thờ đêm trăng, hắn đập tan vò rượu thả ra một tay đom đóm lạo xạo? Hay là càng sớm hơn?
Sớm hơn bao nhiêu?
Ngay sau đó trong đầu hiện ra đầy thân ảnh phong lưu tiêu sái của Yên Vân Liệt… Cây liễu bờ sông, giang hồ tụ hội, có chút là cái thoáng nhìn sát bên người vội vã mà qua, có chút là nửa mạt ung dung cách đám người nhìn nhau, có chút là chỉ là một bóng lưng, chỉ là một bóng lưng như vậy, mình lại còn có thể nhớ lâu như thế lâu như thế…
Cảm giác một chỗ nào đó vững vàng giam cầm đáy lòng, nơi rất nhiều năm rất nhiều năm cũng chôn sâu ở đáy lòng ấy, cấm kị ấy, dục niệm bị trói buộc lâu dài, đang từng chút nới lỏng, từng chút hòa tan…
“Không biết vì sao, bản tọa luôn cảm thấy ngươi cũng không chỉ biết những bộ dáng này của bản tọa.”
Cái gọi là rễ tình sâu nặng, mãi đến lúc này mới lúc này mới rõ ràng, thì ra từ lúc gặp nhau lần đầu tiên tại quan sơn rất nhiều năm trước đây, mình liền tâm tâm niệm niệm khó có thể quên với y.
Cho nên mới vô tình cố ý tìm kiếm thân ảnh của y trong đám người; cho nên mới trong lúc vô tình mặc y phục y thích, làm bộ dáng như y thích; sở dĩ ngày đó tại cửa thanh lâu nhìn thấy y và người khác thân thiết lại cảm thấy chói mắt, sau khi nghe lời Linh Quân nói cảm thấy chói tai; sở dĩ… mới có thể lưu luyến không thôi bên cạnh y, để ý chính mình trong lòng y đến tột cùng là thân phận gì…
Y là người hắn sáu năm qua vẫn muốn chú ý lại không dám nhìn quá lâu, là tương tư thầm hắn sáu năm qua vô tình lại cố ý, cũng là độc bất trị, ma chướng không thể nào giải.
Vì sao lại thích y?
Người phong lưu phóng khoáng, tiêu sái tuấn dật lại cũng không chuyên tình này, người so với bất luận kẻ nào đều quan tâm vẻ ngoài, gần như hà khắc chạy theo dung mạo diễm lệ này…
Eo bị đấy lên một cái, Lăng Thanh đong đưa đầu nức nở một tiếng rên rỉ, cực lực kìm nén cái loại không thể khắc chế ấy. Thấy vậy, Yên Vân Liệt không để ý nữa, nắm lấy eo hắn, cứ tư thế như vậy từ phía dưới đi lên bắt đầu ra vào.
“Yên… Đừng, chậm một chút…”
Vì duyên cớ tư thế, cái chày nóng của đối phương giã thật sâu vào trong cơ thể, dường như muốn đâm xuyên hắn.
Ngôn ngữ ngăn lại không được thỏa thích và không khống chế được của nam nhân, lúc hắn ôn nhu không hề gợn sóng, lúc cuồng liệt lại có thể dấy lên sóng to gió lớn, khi hắn vô lại giống như hài tử chưa lớn, nghiêm túc lên lại trầm ổn mà lạnh lùng.
Y sam cởi ra bị quăng bên người, Lăng Thanh vô ý thoáng nhìn, màu sắc trắng như tuyết kia làm cho trong lòng hắn bất ngờ trầm xuống.
“Yên Vân Liệt… Ta không muốn…” Lời nói phía sau không có nói ra.
Động tác của Yên Vân Liệt hơi chậm lại, “Ngươi không muốn cái gì?”
“Ta không muốn… không muốn… làm…” Lăng Thanh cắn răng, hơi nước tràn đầy hốc mắt, ngực giống như bị lấp cái gì.
Ta không muốn làm thị sủng của ngươi…
“Tần Lâm?” Phát hiện lặng yên của hắn, Yên Vân Liệt có chút bất an gọi hắn.
Lăng Thanh ngẩng đầu, trong một mảnh tràn ngập hơi nước chống lại khuôn mặt anh tuấn của nam nhân.
Ta không muốn làm thị sủng của ngươi, chỉ là thích ngươi mà thôi… vẻn vẹn chỉ là thích ngươi…
Tiếng thở dốc khe khẽ của nam nhân đánh vào màng nhĩ của hắn, tất cả thần chí đều tập trung vào nơi bị tiến vào kia, vừa theo rút ra của đối phương mà dần dần bị cuốn trôi.
Cái gọi là hoan ái, chẳng lẽ như vậy?
Lăng Thanh lắc đầu, tóc bị mồ hôi thấm ướt, rối tung trên vai, hệt như vết mực.
“Tần Lâm… Lâm…” Yên Vân Liệt quên hết tất cả mà gọi hắn, môi hôn vào bất cứ nơi nào y có thể chạm tới, “Lâm… Ta thích ngươi…”
Lăng Thanh có loại ảo giác, Yên Vân Liệt gọi giống như là chính hắn ().
Lăng, thích ngươi… Lăng…
Chỉ cảm thấy đáy lòng tràn đầy một trận chua chát, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy Yên Vân Liệt, “Yên Vân Liệt… Lại gọi tên của ta…”
“Lâm… Lâm…”
Cho dù là ảo giác, hắn cũng vẫn cảm thấy mỹ mãn.
Giao hợp gần như kích cuồng, trong phòng luyện công lớn như thế chỉ vang vọng thanh âm thở dốc và đụng chạm thể xác giống như chết chìm, mỹ đan vào cùng một chỗ, càng đẩy con người đến đỉnh cao nhất của dục vọng.
Đương lúc Lăng Thanh thỏa tình, bỗng dưng truyền đến một trận tiếng vang leng ka leng keng giòn tan như muốn nứt ra. Người đang trầm ngâm trong bỗng nhiên bừng tỉnh, “Yên Vân Liệt, ngươi có… nghe được thanh âm gì hay không?”
Động tác của Yên Vân Liệt ngừng lại, “Thanh âm?” Tựa như suy nghĩ một chút, sau đó khóe miệng giương lên, “Có a…” Nói xong tay ôm thắt lưng Lăng Thanh, chậm rãi rút vật nóng thô cứng bí trướng chôn trong cơ thể hắn ra, sau đó hung hăng húc vào trong, nơi tư mật truyền đến tiếng vang làm người ta cảm thấy thẹn, đồng thời Lăng Thanh khẽ kêu lên.
“Đúng, còn có ở đây.” Yên Vân ưỡn mặt sáp lại cắn bờ môi của hắn, “Phía trên và phía dưới của ngươi đều có thể phát ra thanh âm dễ nghe.”
Một câu làm cho Lăng Thanh có xúc động một chưởng đánh chết gia hỏa không biết xấu hổ này, thế nhưng không có cơ hội, Yên Vân Liệt đẩy hắn ngã xuống đất, gác hai chân hắn lên lại mạnh mẽ ra vào.
Eo bị ép nâng lên làm cho Lăng Thanh cúi đầu một cái là có thể thấy hung khí trướng tím dữ tợn của đối phương là tiến nhập trong cơ thể của mình như thế nào. Chịu không nổi hình ảnh kích thích lại khó xử như vậy, Lăng Thanh nghiêng đầu qua một bên… Cái nghiêng đầu này làm cho hắn hoàn toàn bối rối.
Bên cạnh đá giả sơn ở đình viện ngoài cửa đang đứng một người, dung mạo diễm lệ, bạch y phiêu dật như bay, chuông bạc dùng dây đỏ buộc bên hông đang khẽ rung trong gió nhẹ.
Leng keng — Leng keng —
Nhìn thấy mình đang nhìn hắn, khóe miệng đối phương gợi lên một mạt cười, dường như trong lòng đã hiểu hết tất cả.
Trong lòng Lăng Thanh nghẹn lại, không khỏi căng thẳng thân thể, hậu huyệt bỗng nhiên cắn chặt, làm cho người làm càn đang gác chân của hắn gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên càng mở chân của hắn ra, cúi người xuống dùng sức ra vào hai phát, dịch tình nóng bỏng toàn bộ tiết thân thể hắn. Lăng Thanh cũng là khẽ hô một tiếng, phân thân nhảy lên, dịch thể trắng đục bắn tung tóe trên ngực bụng Yên Vân Liệt.
Xụi lơ cùng biếng nhác sau khi tràn đầy trong người phát tiết, Lăng Thanh có một chớp mắt thất thần, nằm giây phút mới thoáng khôi phục, lúc quay đầu lại, bên đá giả sơn đã trống không bóng người.
Chẳng lẽ là ảo giác của mình?
Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên mắt cá chân bị nắm lên, bỗng nhiên xoay một cái, thân thể bị lật qua nằm úp sấp trên mặt đất, Lăng Thanh không hiểu quay đầu lại, cùng lúc hiểu được thứ nóng bỏng cứng rắn đang để ở giữa đùi mình là cái gì.
“Yên… Ưm!” Cứ tư thế như vậy bị tiến vào thật sâu, lần thứ hai bị dị vật nhồi, Lăng Thanh chôn mặt giữa cánh tay khẽ bật lên tiếng rên.
Nơi mềm mại mà ẩm ướt sít sao quấn dục vọng của mình, dường như được tơ lụa thượng hạng bao vây, vì dịch thể đã bắn vào khiến cho động tác ra vào lưu sướng rất nhiều.
Yên Vân Liệt chậm rãi động thắt lưng, sờ soạng đi ôm Lăng Thanh, cánh tay vòng qua trước ngực hắn đùa bỡn hai bên nổi lên của hắn, mặc dù nhìn không thấy cái gì, thế nhưng rên rỉ như nức nở của đối phương theo động tác của y lại vô cùng mê người.
“Còn chưa có kết thúc đâu… Đừng bất tỉnh quá sớm…”
Lăng Thanh sửng sốt, sau đó ngay cả cơ hội bác lại cũng không có, đã bị động tác đột nhiên mãnh liệt lên phía sau làm cho thần trí lạc lối.
Lăng Thanh mở mắt ra, phát hiện mình đang thân ở ngoài phòng, trước mắt một sơn đạo ngoằn ngoèo. Cành lá bên tai sột soạt, gió thổi qua, y sam trên người hắn, lụa mỏng khẽ tung bay, ánh lên tuyết trắng.
“Không phải bảo ngươi chờ một lát sao, nơi này bẩn…”
Thanh âm thuần hậu trầm thấp của nam tử dừng bên tai, Lăng Thanh bỗng nhiên quay đầu lại, đối diện khuôn mặt anh tuấn ôn nhu cười của nam tử, trong con người chứa đầy sủng nịch dường như sắp tràn ra.
Eo bị đối phương ôm, khi Lăng Thanh đang kinh ngạc, phía chân trời truyền tới một thanh âm thanh linh động nhân.
“Yên tả sứ tới chỗ nào, Linh Quân cũng muốn theo cùng.”
Đây là… ?
Liền thấy nam tử hơi nghiêng người, ngón tay điểm một cái trên chóp mũi hắn.
“Là ngươi quấn người nhất!”
Thân thể Lăng Thanh chấn động, đây không phải là tình hình mình gặp Yên Vân Liệt lần đầu tiên?
Thế nhưng… trong lòng Yên Vân Liệt không phải là Linh Quân sao?
Trong lúc nghi hoặc, mạch suy nghĩ lật nhào, tất cả bốn phía đột nhiên biến mất, Lăng Thanh mới ý thức được mình là vừa mơ.
Từng nghe lão nhân gia nói, thấy trong mơ, mới là thật…
Thì ra khi ấy, bản thân cũng đã hãm sâu trong đó, không thể tự thoát khỏi.
Toàn thân đau nhức giống như tan ra, đợi sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiện đã nằm trên giường rồi, trên người nhẹ nhàng khoan khoái đã thay áo chẽn sạch sẽ, nhưng cũng không phải ở Vạn Nghi hiên.
Ánh nến trong phòng khẽ lay động, ngoài cửa sổ đã là màn đêm nặng nề.
Lăng Thanh đột nhiên ý thức được cái gì, vội vã đưa tay sờ mặt mình, chính mình chẳng biết mất đi ý thức lúc nào, mà hiện tại cái mặt nạ kia đang đeo trên mặt mình, đột nhiên nghe thấy một thanh âm trầm thấp mang theo ý cười từ một bên truyền đến.
“Lẽ nào bản tọa là người không thể tin như thế?”
Lăng Thanh ngẩng đầu, liền thấy Yên Vân Liệt cũng mặc áo chẽn, nhưng còn khoác kiện ngoại bào màu mực đang ngồi bên cạnh bàn, trong tay không biết nâng cái gì, mà cử động của mình lúc trước hẳn là đều bị hắn nhìn trong mắt, liền có chút không biết phải làm sao nửa ngồi trên giường.
Hắn không phải không tin tính tình của Yên Vân Liệt, tuy rằng Yên Vân Liệt có đôi khi quả thực mê nháo, nhưng cũng là một người nói một không hai, điểm này hắn rất sớm đã thấy được, y nói sẽ không đi tìm tòi thì tất nhiên sẽ không thất tín, mà vừa rồi hắn chỉ là hối hận sự sơ suất của mình. Thế nhưng lúc nghĩ lại lại là suy sụp, mình muốn giấu giếm đến khi nào mới thôi?
Thấy hắn lặng yên, Yên Vân Liệt buông cuốn sách trong tay, đi tới bên giường ngồi xuống, tay đưa ra ôm Lăng Thanh vào trong lòng, “Thân thể khó chịu?”
Lăng Thanh muốn lắc đầu, thế nhưng mình quả thực khó chịu, phần eo trở xuống đều bủn rủn vô lực, nhất là nơi bị tiến vào, còn lưu lại ảo giác bị dị vật nhồi nhét. Nói sẽ làm cho mình thoải mái cái gì, căn bản chính là mở mắt nói mò!
Lăng Thanh quên luôn chính mình một khắc trước vẫn còn thầm nghĩ Yên Vân Liệt là một người giữ chữ tín.
“Đây là đâu?”
“Đương nhiên là gian phòng của bản tọa.”
Yên Vân Liệt nói xong nắm thật chặt cánh tay Lăng Thanh, để cằm trên đầu Lăng Thanh, tựa hồ thở dài.
“Bản tọa vẫn là lần đầu tiên có lúc nôn nóng như thế, trước đây những người bên cạnh bản tọa đó, đi ở trước giờ đều là bản tọa một câu liền quyết định, nhưng ngươi lại không giống…”
“Võ nghệ của ngươi không tầm thường, căn bản không cần bảo hộ của bản tọa, lúc trước từ trang phục của ngươi, cũng nhìn ra được gia thế ngươi không tồi, bản tọa không biết nên cho ngươi cái gì, cũng không biết nên dùng cái gì để lưu lại ngươi.”
“Những thứ trước đây cho là đáng để kiêu ngạo đối với ngươi đều không đáng một đồng, bản tọa đến nay còn chưa từng nếm cảm giác thất bại như thế, muốn cầu mà cầu không được, nghĩ đến mà không chiếm được, thực sự làm cho bản tọa đau đầu…”
Khẩu khí có chút nghiêm túc, vào lúc Lăng Thanh còn đang lờ mờ suy nghĩ nửa câu sau của y, Yên Vân Liệt lại hỏi hắn: “Có đói bụng không? Ngươi đều không tỉnh.” Nói đến đây lại đổi thành trêu đùa không đứng đắn, “Lần này bất tỉnh không sao, sau này làm nhiều lần hơn sẽ thành quen.”
Tiếng nói vừa dứt vội vàng nhảy ra, Yên Vân Liệt nguy hiểm chạy thoát thân dưới nắm tay của Lăng Thanh.
Lăng Thanh không đi để ý đến hắn, lại nằm xuống, dựa lưng qua, dùng đệm chăn bọc mình thật kín, chóp mũi bao quanh hơi thở của Yên Vân Liệt, dùng sức không thèm nghĩ lời nói vừa rồi kia của Yên Vân Liệt nữa, nhưng lại nhịn không được, thanh âm vang vọng trong đầu.
“Bản tọa không biết nên cho ngươi cái gì, cũng không biết nên dùng cái gì để lưu lại ngươi, những thứ trước đây cho là đáng để kiêu ngạo đối với ngươi đều không đáng một đồng, bản tọa đến nay còn chưa từng nếm cảm giác thất bại như thế…”
“Muốn cầu mà cầu không được, nghĩ đến mà không chiếm được, thực sự làm cho bản tọa đau đầu…”
“Yên Vân Liệt, ngươi không thiếu thị sủng…” Lăng Thanh chôn mình trong đệm chăn, rầu rĩ lên tiếng.
Trong phòng một trận yên tĩnh, sau đó Lăng Thanh nghe được phía sau có thanh âm sột sột soạt soạt, tiếp đấy ngọn nến phù một tiếng tắt.
“Đúng vậy, bản tọa không thiếu thị sủng…” Yên Vân Liệt bỏ đi ngoại bào xốc đệm chăn lên chui vào, “Nhưng chỉ thiếu duy nhất một người có thể ôm đi vào giấc ngủ…” Từ phía sau ôm lấy Lăng Thanh, “Không biết tướng ngủ của ngươi thế nào, hi vọng sáng sớm ngày mai lúc bổn tọa tỉnh lại không phải trên mặt đất.”
Cánh tay rắn chắc vòng ở thắt lưng, ngực kề sát lưng y, rõ ràng cảm thụ nhấp nhô cơ thể khi y hít thở, khí tức ấm áp sượt qua gáy, không nhiều chỉ chốc lát, liền nghe được tiếng ngáy đều đặn rất nhỏ của y từ bên kia truyền đến.
Hai tay Lăng Thanh nắm chặt thành quyền, cắn môi dưới, bị Yên Vân Liệt ôm vào trong ngực, đắm mình trong hơi thở của đối phương, hắn nhưng ức chế không được run rẩy của cơ thể, là mừng rỡ còn là sợ hãi, ngay cả chính hắn cũng phân không rõ.
Chú thích
() khai gian: đơn vị để đo chiều rộng của một căn nhà thời xưa, một trượng, tương đương ,m; lẫm: đòn tay, đoạn tre hay gỗ dùng để đỡ rui của mái nhà ↑
() thượng bộ thất tinh: một chiêu thức trong Thái Cực quyền (tham khảo) ↑
() điểm đáo vi chỉ: chỉ điểm vừa tới mức thì ngưng ↑
() từ Lâm và Lăng có cách phát âm hơi giống nhau là lin và ling ↑