Lăng Thanh phát hiện hắn giống như miêu tả của lão tổng quản, già nua, tiều tụy, mặc trên người đến rách rưới, giống như tảng đá ngồi bên vách núi.
Gió núi gào thét vén vải rách trên người lão nhân lên, thổi rối loạn tóc và râu nửa bạc nửa xám thưa thớt của hắn, phía trên còn dính không ít mảng tuyết, nhưng hắn cứ như vậy ngồi không nhúc nhích, dường như hòa vào trong hoàn cảnh xung quanh.
Một chiếc gậy gỗ cắm ở trong khe đá bên cạnh hắn, phía trên treo mười hai cái hồ lô, bị gió thổi lắc lư va chạm lẫn nhau, phát ra tiếng vang “lạch cạch” hơi có vẻ tiêu điều lụi bại. Lăng Thanh để ý trên mười hai hồ lô có mấy giấy niêm phong bị xé
Nhìn người trước mặt, Lăng Thanh nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, Tạ Thiên Cơ lại chậm rãi quay đầu, khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn, con ngươi là màu xám trắng, toàn thân lộ ra tử khí.
Hắn dùng cặp mắt nghe nói là đã mù kia, lại giống như người bình thường “nhìn” chằm chằm Lăng Thanh phút chốc, mở miệng nói, “Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh…” Thanh âm thô khàn, giống như là cưa cắt đầu gỗ thô ráp nạo vào màng nhĩ người ra.
Lăng Thanh kinh ngạc đang muốn giơ tay lên hành lễ, lại thấy Tạ Thiên Cơ hơi nghiêng mặt, bày ra tư thế nghiêng tai lắng nghe, một lát sau lại khàn giọng nói, “Thì ra còn dẫn theo một người đến… Hiếm có hiếm có, lại là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo Yên Vân Liệt.”
Kinh ngạc của Lăng Thanh còn chưa có rút đi, lập tức lại là sửng sốt, hắn còn chưa tự giới thiệu, Tạ Thiên Cơ cũng đã biết người đến là ai, hắn quay đầu lại nhìn về Yên Vân Liệt phía sau, liền thấy trên mặt Yên Vân Liệt cũng lộ ra kinh ngạc, đồng thời một tay nâng lên ấn chỗ eo vốn treo thẻ bài của Thiên Tuyệt giáo.
Dọc theo đường đi Yên Vân Liệt đều ăn mặc thành bộ dáng tùy tùng của Lăng Thanh, vả lại Tạ Thiên Cơ này đã sớm nghe đồn hắn là một người mù rồi, sao có thể thoáng cái liền biết thân phận của hai người bọn họ?
Tạ Thiên Cơ có lẽ đoán được nghi hoặc trong lòng bọn họ, nhếch miệng cười, lộ ra răng gẫy vàng đen cọc cạch không đều, “Ta đã tên là Tạ Thiên Cơ, tự nhiên có người nói cho ta biết hôm nay sẽ có người đến thăm, những người này lại có thân phận gì…”
“Người?”
“Phải… Người…” Tạ Thiên Cơ nhắm mắt lại hơi ngửa đầu, “Gió này, tuyết này, cành cây này khẽ nhúc nhích, chúng nó đều có thể nói, loài chim loài thú thì càng không cần phải nói, tiếng huyên náo a…” Nói xong vung vung tay, trong giọng nói còn có mấy phần ghét bỏ.
Lăng Thanh tiến lên một bước, cầm kiếm chắp tay, “Tạ lão tiền bối, mấy ngày trước vãn bối nhận được tin tức, Đông Chu vương sau khi gặp ngài đột nhiên rời khỏi Kinh châu, sau đó không lâu mất đi tung tích tại nơi giao giới của Ký châu và Ung châu. Vãn bối lần này đến đây hi vọng ngài có thể chỉ điểm vãn bối, Đông Chu vương xảy ra chuyện gì, vãn bối tới chỗ nào mới có thể tìm được hắn?”
Tạ Thiên Cơ vẫn dùng đôi con ngươi màu xám nhìn Lăng Thanh, “Nếu Đông Ly Mộ Vân gặp chuyện không may, với ngươi mà nói không phải rất tốt?”
Lăng Thanh chỉ cảm thấy trong đầu có một tiếng vang ầm ầm.
Bị Tạ Thiên Cơ “nhìn” như vậy, dường như có loại cảm giác bị ánh mắt vô hình xuyên thủng, chuyện đã từng phát sinh trên người mình, cũng chỉ có những người khá thân thiết mới biết được, mà bây giờ bị một người chưa bao giờ gặp gỡ giật bí mật mình giấu kín bảo vệ ra khỏi mặt nước, khiến cho Lăng Thanh không khỏi có chút hết hồn, không khỏi âm thầm căng thẳng, chỉ là mặt ngoài vẫn tận lực duy trì bình tĩnh.
“Tạ lão tiền bối, vãn bối không rõ ý của ngài…”
Tạ Thiên Cơ lại lần nữa nhếch miệng cười, lần này cười đến cực kỳ quỷ dị, da thịt trên mặt đều nhăn lại một chỗ, hốc mắt lấp trong bóng mờ, có chút khủng bố.
“Ha ha ha, người trên đời này quả thực kỳ quái, lúc ta nói lời thật, thì luôn nói mình nghe không rõ, khi ta lấy lời nói dối hù bọn họ, lại mỗi người đều tin là thật… Thật thật giả giả, giả giả thật thật, đến cuối cùng cũng không thấy rõ ràng bằng một người mù ta đây…”
Lăng Thanh nhìn lão nhân trước mắt, rũ mắt ngẫm nghĩ chốc lát theo như hắn lời nói, nhất thời lại không biết nên đối mặt như thế nào.
Lời của Tạ Thiên Cơ không sai, vô luận là chính mình hay là Yên Vân Liệt đều đã làm chuyện ngu xuẩn như vậy, rõ ràng chân tướng ngay trước mắt mình, nhưng vẫn cứ khăng khăng không nguyện tin, thậm chí còn phải tạo ra một người giả để mê hoặc bản thân.
Bên người vang lên tiếng bước chân sàn sạt, cảm giác được khí tức của Yên Vân Liệt nhích lại gần, ngay sau đó một tay đặt lên bả vai của mình vỗ nhè nhẹ, như là trấn an, sau đó thanh âm thuần hậu vang lên.
“Tạ tiền bối giáo huấn phải, vãn bối lần này đến đây, chính là khẩn cầu Tạ tiền bối chỉ một con đường sáng.”
Tạ Thiên Cơ nhìn hai người bọn họ, trầm mặc một hồi, sau đó giơ tay lên vẫy vẫy về phía Lăng Thanh. Lăng Thanh nhất thời không hiểu, lại có chút do dự không biết có nên tiến lên hay không.
Tay Yên Vân Liệt khoác lên trên vai hắn hơi dùng sức đẩy, Lăng Thanh lúc này mới chậm rãi đi qua, nửa quỳ xuống dưới đất cách Tạ Thiên Cơ một bước, đặt kiếm trong tay trên mặt đất.
Tay kia của Tạ Thiên Cơ vẫn chưa buông, mà là chìa về phía Lăng Thanh, nói một tiếng: “Tay.”
Lăng Thanh ngoan ngoãn đưa tay qua, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm thô ráp. Nghe nói Tạ Thiên Cơ có thể sờ xương nhìn mệnh, Lăng Thanh lại không biết hắn muốn xem mệnh của mình là dụng ý gì.
Tạ Thiên Cơ nắm tay hắn, nếp nhăn trên mặt bỗng nhiên giãn, như là nứt ra tiếu ý, trong miệng chậc chậc ra tiếng có ý vị tán dương, bỗng nhiên nếp nhăn trên mặt nhíu lại, bi thương thở dài rồi lắc đầu với vẻ hơi tiếc hận.
Lăng Thanh cứ như vậy lẳng lặng nửa quỳ trên mặt đất, nhìn biểu tình trên mặt Tạ Thiên Cơ, tim lại siết chặt.
Hắn có chút sợ hãi, sợ hãi những bí mật dường như đã bị lôi lên khỏi mặt nước ấy, sẽ bị Tạ Thiên Cơ giống như là chọc bọt nước vạch trần từng chút một.
Hắn đã lâu không nhớ lại những chuyện quá khứ, không biết bây giờ bản thân còn có dũng khí đối mặt hay không.
Người chính là như vậy, luôn luôn hết sức dùng vui sướng trước mắt che giấu vết thương nội tâm, dù cho vui sướng trước mắt chẳng biết lúc nào sẽ biến mất mất, mà vết sẹo vĩnh viễn lưu ở chỗ sâu dưới đáy lòng, lại luôn hi vọng có cái gì có thể che giấu.
Tạ Thiên Cơ ngẩng đầu, con ngươi xám trắng nhìn chằm chằm khuôn mặt Lăng Thanh, thanh âm khàn khàn mở miệng, “Ngươi đã ăn khôi thạch liên?”
Lăng Thanh đáp, “Phải.”
Tạ Thiên Cơ xê dịch ngón tay, đặt lên trên mạch môn của Lăng Thanh, lắng nghe mạch tượng, “Xem ra truyền thuyết khôi thạch liên có thể làm cho nam tử cũng sinh con là thật…”
Lăng Thanh bất ngờ mở to hai mắt, ánh mắt toát ra kinh dị.
Tạ Thiên Cơ hỏi tiếp, “Đang mang trong bụng ngươi, phụ thân khác của nó là ai?”
Lăng Thanh thu lại kinh ngạc trong lòng, con ngươi trong suốt chớp chớp, thanh âm nhợt nhạt nói cho hắn, “Yên Vân Liệt…”
Tạ Thiên Cơ như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Từng mang không chỉ mình nó phải không?”
Yên Vân Liệt đứng ở nơi đó, không có sự cho phép của Tạ Thiên Cơ không dám đi lên phía trước, nhưng lời bọn hắn nói một chữ cũng không lọt khỏi tai.
Y thấy Lăng Thanh sau khi bị Tạ Thiên Cơ hỏi như vậy, thân thể rung lên một cái, hai vai hơi run rẩy, liền thấy ngực có một luồng khí huyết cuồn cuộn, rất có xúc động cho lão gia hỏa trần trụi xé mở vết thương của bọn họ một chưởng quét xuống sườn núi, quản hắn có phải thần nhân có thể biết trước thiên cơ hay không.
Thế nhưng sau một khắc, y nghe được thanh âm của Lăng Thanh bình tĩnh mở miệng nói, “Đây là thứ ba…”
Lăng Thanh kìm nén đủ loại tình tự bốc lên trong ngực, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, quét sạch máu tanh, thống khổ, hối hận như róc xương cắn tim tột đỉnh ra khỏi đầu, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
“Đây là thứ ba, lão nhị tên là Tư Tần, giờ đang ở trên Thiên Tuyệt sơn, lão đại… đã không ở nhân thế.”
“Vì sao? Chết như thế nào? Hai người các ngươi võ công đều cao như vậy, ngay cả hài tử cũng bảo hộ không được?” Trên mặt Tạ Thiên Cơ nứt ra nụ cười quỷ dị, như là thấy được chỗ đau của Lăng Thanh, lại không lưu tình chút nào đâm xuống nơi đó, dường như lúc này người trước mắt càng rối rắm càng đau đớn, càng bị hối hận dĩ vãng giày vò, hắn càng vui vẻ.
Yên Vân Liệt nắm tay đến vang lên “răng rắc”, cơ hồ khi sắp tiến lên giật Lăng Thanh, y nghe được Lăng Thanh mở miệng lần nữa, thanh âm lần này không bình tĩnh giống lúc trước, có chút run run.
“Hoắc Hiền phái người truy sát vợ con Kỳ Tĩnh Việt, Yên Vân Liệt vì tư tình dựa vào Hoắc Hiền, mà ta thì che giấu một thân phận khác, tình cờ dẫn đến… hài tử chết thảm trước mặt chúng ta.”
“Ha ha ha… Ha ha ha ha!” Tạ Thiên Cơ nghe xong ngửa mặt lên trời phá lên cười.
Tay áo Yên Vân Liệt đảo qua, giơ tay lên lật chưởng, bị một tiếng “Không được động thủ!” của Lăng Thanh quát bảo ngưng lại.
Yên Vân Liệt giận đỏ hai mắt, cắn răng, đuôi mày bay xéo, đầy mặt sát khí, tay kia vẫn dừng ở không trung, cứng ở đó, run lên, mới nắm ngón tay lại chậm rãi buông xuống.
Sau khi Tạ Thiên Cơ cười xong, nếp nhăn đầy mặt cũng đều rụt lại, cả khuôn mặt lộ ra biểu tình bi ai, “Đáng thương a…” Nâng đầu, đau buồn bi thương, “Thế nhưng, ta mất đi đâu chỉ là một hài tử? Là cả Tạ gia! Là tất cả thân nhân của ta!”
“Tạ tiền bối…?”
Lăng Thanh cảm thấy Tạ Thiên Cơ tựa hồ có chút không bình thường lắm, nhưng Tạ Thiên Cơ lại đột nhiên quét hết tất cả tình tự trên mặt, lại khôi phục thành bộ dáng mặt không chút thay đổi ngồi ngay ngắn trên tảng đá khi bọn họ mới gặp, dùng ngữ khí đạm mạc hỏi hắn.
“Nếu như nói cho ngươi biết điều ngươi muốn biết, mà ngươi tiếp tục đi làm những việc có thể sẽ khiến ngươi giẫm lên vết xe đổ, ngươi còn kiên trì muốn biết sao?”
Kỳ thực vấn đề này, Lăng Thanh vẫn luôn nghĩ tới, trước đây không lâu Yên Vân Liệt cũng bày lựa chọn như vậy trước mặt hắn, “đạo nghĩa” cùng “Tư Tần”, hắn sẽ chọn bên nào?
Lăng Thanh thừa nhận chính mình cũng không phải là thánh nhân, hắn cũng có lúc tư tâm, nhưng đại cục trước mặt, hắn cũng không thể chỉ bảo vệ bản thân.
“Tạ tiền bối, mỗi người đều có một mặt ích kỷ, ta đã mất đi một hài tử, loại đau khổ cùng hối hận này ta không muốn cũng không muốn lại trải qua một lần nữa, thế nhưng chuyện liên quan đến thiên hạ cùng dân sinh, ta cũng chỉ có thể tận lực…” Sau đó nhìn về phía cái gậy cắm ở giữa khe đá bên cạnh, “Tạ lão tiền bối ngài mặc dù quy ẩn núi rừng, cũng không phải còn để lại cho thiên hạ mười hai cái hồ lô?”
Vừa nói, Tạ Thiên Cơ lại lần nữa cười lên, nhưng không quỷ dị và âm trầm như lúc trước, mà tựa một trưởng bối bình thường. Tay vẫn nắm Lăng Thanh buông lỏng, lại nắm bờ vai của hắn muốn hắn đứng lên, “Lão phu ta xem hết làm bộ làm tịch trong cuộc sống, nhưng cũng nhìn thấy không ít hiệp nghĩa trung lương, ta đây sẽ nói cho ngươi biết, lúc trước ta đi tìm Đông Chu vương là bởi vì…”
Keng —
Tiếng vang sợi tơ căng đứt truyền vào trong tai Lăng Thanh, đồng thời vang lên còn có tiếng chói tai của vũ khí sắc bén xẹt qua không khí.
“Lăng Thanh cẩn thận!”
Chân Lăng Thanh điểm một cái, thoắt vọt lên không, dáng người uyển chuyển như hạc, thân thể ngửa ra sau xoay một vòng trên không mới rơi xuống đất, lại thấy một cành trúc bị vót đoạn đầu sắc nhọn bay qua, xuyên thẳng vào g ngực Tạ Thiên Cơ.
Tiếng rít “vù, vù” không ngừng, đều đến từ trong rừng cây, Lăng Thanh còn chưa kịp đứng vững lại có vài cành trúc vót nhọn bay về phía hắn.
Lăng Thanh lắc mình một cái, tránh cành trúc, tay phải lật lên dùng chưởng lực hút kiếm trên mặt đất, mũi kiếm rung rung, kiếm khí quét quét gãy cành trúc bay tới ngay sau đó, che chở Tạ Thiên Cơ đã bị thương.
Số lượng người tới tuyệt đối không ít, theo sát sau cành trúc chính là mũi tên dùng khi tập kích bọn họ đêm đó, thân mũi tên kia hơi ngắn so với mũi tên bình thường, hơn nữa đầu mũi tên cũng nhỏ hơn một vòng, cho nên tốc độ nhanh hơn, từ trong rừng cây dày đặc bắn ra, liên tục, làm cho người ta trốn cũng trốn không thoát.
Một lát sau trên cánh tay Lăng Thanh liền bị rạch mấy vết, trên người Yên Vân Liệt chặn lại phần lớn mũi tên phía trước thay hắn và Tạ Thiên Cơ thì trúng mấy mũi tên.
Mắt thấy Lăng Thanh vừa phải để ý bản thân lại vừa phải để ý Tạ Thiên Cơ, đối mặt từng đợt sóng thế công sắc bén cơ hồ không ngăn nổi, Yên Vân Liệt mấy lần muốn xoay người lại bảo vệ hắn, nhưng đối với những mũi tên kia mình cũng có chút tự lo không xong.
Lúc này trong rừng vang lên một tiếng huýt gió, động tác trên tay Yên Vân Liệt và Lăng Thanh ngừng lại, sau một khắc, liền nghe thấy mấy tiếng nổ cùng với tiếng “cạch” của cành cây bị bẻ gãy, ngay sau đó một đạo hắc ảnh từ trong rừng bay ra, giống như mũi tên thẳng về phía Tạ Thiên Cơ.
Lăng Thanh thấy rõ ràng bay tới là một thân cây to cỡ một người ôm, vội vận lực nhảy lên, chân đạp lên thân gỗ kia, mượn lực xoay người, như chím én vút lên trời cao, trước khi mảnh gỗ kia đụng vào Tạ Thiên Cơ, vung kiếm quét ra một đạo kiếm khí, tách giữa mảnh gỗ.
Mảnh gỗ bị bổ ra sượt qua Tạ Thiên Cơ trượt xuống sườn núi, Lăng Thanh vừa mới rơi xuống đất đã nghe bên người lại có tiếng động, còn chưa đợi xoay người, lại có mấy thân cây tương tự bay về phía hắn, Lăng Thanh lui một bước tự biết tránh không thoát, trực giác giơ tay lên bảo vệ bụng, lại có một đạo thân ảnh bay nhào tới đụng vào hắn, đồng thời vang lên một tiếng va chạm.
“Yên Vân Liệt?”
Lăng Thanh từ dưới đất đứng dậy, thấy Yên Vân Liệt dùng tay cứng rắn ngừng mảnh gỗ lại, năm ngón tay y mở ra chống giữa cọc, gầm nhẹ một tiếng, vận đủ nội kình đẩy về phía trước, mảnh gỗ kia theo tiếng mà tan, giống như là nở hoa chia năm xẻ bảy.
Lăng Thanh đang muốn tiến lên giúp y, ai ngờ Yên Vân Liệt quay đầu về phía hắn lớn tiếng nói: “Phong bế thính giác!” Ngón tay bắn ra, dùng hòn đá nhỏ đánh vào người Tạ Thiên Cơ, điểm trúng huyệt đạo của hắn.
Lăng Thanh sửng sốt, nhưng vẫn làm theo lời y nói.
Yên Vân Liệt lấy ra một cây sáo nhỏ từ trong ngực, để bên miệng. Lăng Thanh nghĩ, dưới tình huống như vậy có gọi người của Thiên Tuyệt giáo đến, bọn họ cũng không có khả năng lập tức chạy tới, nhưng nhìn Yên Vân Liệt thổi lại không giống như làn điệu bình thường, chỉ thấy y trầm liễm biểu tình, vẻ mặt nghiêm túc, gió núi thổi mái tóc có chút tán loạn của y, trong con ngươi chiếu huyết sắc của ánh chiều, ngón tay thật nhanh ấn lỗ âm.
Yên Vân Liệt như thế, đằng đằng sát khí làm cho người ta cảm giác có chút khủng bố, Lăng Thanh không nghe ra y thổi cái gì, chỉ nhìn thấy vô số con chim vỗ cánh, giống như phát điên từ rừng cây bay lên xông về phía chân trời.
Trong rừng có bóng người chạy trốn, nhưng ngay sau đó trong cánh rừng kia tóe ra vô số huyết hoa, bắn tứ tán, giống như là pháo bông trên hội chùa, lại thêm vài nét bút màu đỏ đậm rực rỡ lên bầu trời vốn đã đỏ tươi.
Mùi máu tươi xông vào mũi đến trước mặt, trên những chạc cây trong rừng treo giống như là tàn thi của người, màu đỏ ngoằn ngoèo chảy từ trong rừng cây ra ngoài, tràn ra trên mặt tuyết thanh khiết, Lăng Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, liền cảm thấy trong bụng cuồn cuộn một trận, không khỏi có chút ghê tởm mắc ói.
Yên Vân Liệt cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại từ trong cảm xúc điên cuồng ấy, buông cây sáo nhỏ kia, bỗng nhiên che ngực, há mồm phun ra một búng máu.
Lăng Thanh vội giải huyệt đạo của mình tiến lên đỡ lấy Yên Vân Liệt, “Yên Vân Liệt, ngươi thế nào?”
Yên Vân Liệt dùng tay lau đi máu bên mép, nhưng có càng nhiều không ngừng theo khóe miệng trào ra, y lại không coi là gì, trái lại hai tay nắm bả vai Lăng Thanh, kiểm tra trên dưới, “Có bị thương không?”
Lăng Thanh lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội xoay người chạy đến trước mặt Tạ Thiên Cơ.
“Tạ lão tiền bối…”
Trên ngực Tạ Thiên Cơ có một nơi bị cành trúc xuyên qua, ồ ồ chảy máu, sau khi nghe thấy thanh âm của Lăng Thanh, ngẩng đầu, khuôn mặt già nua tiều tụy, một mảnh ảm đạm, giật giật môi, muốn lên tiếng.
Lăng Thanh đỡ lấy hắn, điểm mấy chỗ đại huyệt trên người hắn, lại luống cuống tay chân tìm kiếm thuốc trị thương trên người mình, “Tạ lão tiền bối, ngươi tạm chịu đựng, chúng ta mang ngươi xuống núi đi tìm đại phu, khôi thạch liên cũng còn có, nhất định có thể cứu ngươi…”
Tạ Thiên Cơ dùng hết khí lực toàn thân đẩy tay Lăng Thanh ra, gian nan mở miệng, “Chín…”
“Tạ tiền bối?”
“Chín…”
“Tạ tiền bối?!”
Khi Lăng Thanh muốn nghe lại cho rõ, đã thấy đầu Tạ Thiên Cơ vô lực rủ xuống, Lăng Thanh đưa tay dò hơi thở của hắn, đã không cảm giác được bất luận khí tức gì.
“Là chúng ta liên lụy tới Tạ lão tiền bối…” Lăng Thanh khẽ nói, tay nắm chặt thành quả đấm, run rẩy.
Yên Vân Liệt nhổ từng mũi tên cắm ở cánh tay và trên đùi, đi đến bên cạnh Lăng Thanh, vòng tay ôm hắn, khẽ vỗ lưng hắn an ủi hắn, “Tạ lão tiền bối có thể nhìn lén thiên cơ, có lẽ hắn cũng đã sớm biết chuyện ngày hôm nay, nhưng hắn vẫn là chờ ở chỗ này, nhất định có chuyện trọng yếu muốn nói cho ngươi.”
“Thế nhưng Tạ lão tiền bối chưa kịp nói xong…” Lăng Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy Yên Vân Liệt một thân thương, khẽ nhíu mày, trong mắt có chút không đành lòng, “Tạ lão tiền bối chỉ nói ‘chín’…”
“Chín?” Yên Vân Liệt nghĩ nghĩ, sau đó nhìn về phía Tạ Thiên Cơ.
Lăng Thanh theo tầm mắt của y nghiêng đầu, để ý tới chiếc gậy gỗ cắm giữa khe đá kia, mười hai hồ lô phía trên đang đung đưa trong gió núi lay động, đụng vào nhau, phát ra tiếng “cạch cạch”.
Luồng tà dương sau cùng ẩn vào sau núi, giữa sơn cốc ngân nga tiếng chim hót, nghe đến phá lệ thê lương và tịch liêu, trên Hàn Trì sơn nổi lên một đống lửa, cành khô vang lên đôm đốp.
“Tạ lão tiền bối… một đường đi an lành.”
Hai người quỳ trên mặt đất dập đầu lạy ba cái với đống lửa kia.
Khi Yên Vân Liệt đứng dậy đỡ cánh tay Lăng Thanh nâng hắn lên, trong tay Lăng Thanh đang cầm gậy gỗ treo mười hai chiếc hồ lô kia, phía trên còn có ba chỗ dán hồ lô chưa mở, hắn gỡ cái thứ chín đếm từ trên xuống dưới xuống, mở hồ lô đã gỡ ra, nhìn thấy bên trong cuốn tờ giấy, liền rút ra.
“Trên đó viết cái gì?” Yên Vân Liệt sáp qua nhìn.
Lăng Thanh dùng ngón tay mở tờ giấy ra, phía trên chỉ có bốn chữ —
Ma giáo làm loạn.
“Ma giáo làm loạn?” Lăng Thanh có chút không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn về phía Yên Vân Liệt muốn hỏi xem y có kiến giải gì, không ngờ Yên Vân Liệt phản ứng rất lớn.
“Thiên Tuyệt giáo mặc dù vẫn bị gọi là ma giáo, nhưng ta cũng không cho người dưới làm loạn!”
Yên Vân Liệt không nói Lăng Thanh cũng nghĩ không ra, xác thực, vẫn bị gọi ma giáo không phải là Thiên Tuyệt giáo sao? Nhưng làm loạn chỉ là cái gì? Thiên Tuyệt giáo mặc dù hành sự quỷ bí, gần đây cũng đang không ngừng khuếch trương thế lực lớn, nhưng muốn đề cập làm loạn, hiển nhiên vẫn chưa tới trình độ nguy hại như vậy.
Hoàn hồn từ trong suy nghĩ, thấy trên gậy gỗ còn có ba cái hồ lô chưa mở niêm phong, Lăng Thanh mang theo tò mò đưa tay qua, nghĩ có lẽ có thể tìm được gợi ý gì từ mấy cái còn lại, không ngờ gậy gỗ bị người bên cạnh một phen giật lấy, liền thấy cánh tay Yên Vân Liệt giơ lên, chiếc gậy gỗ kia bị ném vào đống lửa, lửa cháy sáng rực rất nhanh nuốt nó vào.
“Thiên cơ bất khả tiết lộ.” Yên Vân Liệt quay đầu nói với hắn, “Những cái còn lại này, không phải ngươi ta nên biết.”
Lăng Thanh mặc dù phát cáu với cử động bất ngờ của y, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy y nói không sai, nhưng thiên cơ trong hồ lô thứ chín này rốt cuộc là có ý gì? Sau khi Đông Ly Mộ Vân biết lại lĩnh ngộ ra điều gì, vì sao phải gấp gáp rời đi như vậy?
Mấy câu hỏi này xoay trong lòng Lăng Thanh, nhưng nhất thời không có chút manh mối nào.
Trong thạch thất âm u tràn ngập mùi mục nát, có nước từ giữa khe đá trên đỉnh thạch thất thấm xuống, từng giọt rơi trên thềm đá, đập vỡ một cái hố nước nho nhỏ, châu vỡ ngọc tan, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Đông Ly Mộ Vân ngồi ở góc thạch thất, nghe từng tiếng nước nhỏ bên tai, mạch suy nghĩ đang bồi hồi tại quá khứ xa xôi…
“Đông Ly đại ca, đa tạ.”
Ngày xuân Giang Nam, trong gió mát xen lẫn mưa bụi rả rích, tinh mịn dệt ra một mảnh thanh vận như họa, sâu thẳm như sương trong cửa son đại ngói, tường trắng gạch xanh, thanh niên tuấn tú ôn nhã, năm sau thành thục hơn năm trước, nâng tay nhấc chân, thu mày cười khẽ, luôn khiến trong lòng y dù sao vẫn gợn sóng bắt đầu chuyển động, nhấc lên từng trận sóng gợn.
Tình huynh đệ năm xưa, không biết từ khi nào thay đổi, hương quế ba thu, hoa sen mười dặm, y lại yêu thân ảnh nhạt như nước lặng ấy. Cùng hắn tập võ luyện kiếm, cùng hắn dạo khắp giang hồ, nghe hắn mang theo sùng kính cùng tôn kính gọi mình là “đại ca”, nhưng trong lòng chỉ có chút vậy vẫn chưa đủ.
Dục vọng bị ẩn sâu dưới đáy lòng, khiến y cảm thấy xấu xí và vô sỉ, không dám khinh nhờn thân mật khăng khít từ nhỏ giữa hai bên, quan hệ thuần khiết như huynh đệ ruột thịt, không dám để lộ bất luận ánh mắt khác thường nào trước mặt hắn, bị đè nén lâu dài, chỉ có thể vào khi đêm khuya người tĩnh bốn bề vắng lặng len lén tưởng niệm để an ủi.
“Ngươi nói, trên đời này liệu có thứ gì có thể làm cho người ta muốn sao được vậy, đạt được thứ mình muốn?”
Đêm hôm lên làm minh chủ võ lâm, y uống rất nhiều rượu, tân khách dần dần tản đi, người kia cũng bởi vì không thắng được sức rượu mà trở về phòng trước, nhưng y lại không có ý dừng lại.
Trăng sáng như mâm, núi xa như đám đông, y lại cảm thấy có cỗ sầu khổ vẫn đè ở ngực, liên tục, làm cho y cơ hồ không chịu nổi.
Y là con của Đông Chu vương, có địa vị và quyền thế của hoàng tộc, mà nay lại là minh chủ võ lâm, bao nhiêu anh hùng hào kiệt đều phải nghe lệnh y, nhưng y vẫn như cũ là “Đông Ly đại ca” của người kia, không có gì thay đổi, muốn cũng sẽ không theo ý y.
Có người ngồi ở đó vẫn cùng y uống rượu, thế là dựa vào men say thổ lộ tiếng lòng, không ngờ đối phương thực sự tưởng thật lấy ra một cái ống trúc nhỏ từ trong ngực quơ quơ trước mặt y.
“Ai nói không có? Chỉ bất quá người bình thường đều lấy không được mà thôi, nhưng bản vương thì không giống…”
Ánh nến nhảy lên trong con ngươi sương mù của y, trong đầu y một mảnh hoảng hốt, trong mắt chỉ nhìn thấy ống trúc nho nhỏ kia, có một thanh âm ghé vào lỗ tai y vang vọng.
Có cái này sẽ có thể cho ngươi đạt được thứ mình muốn… Có cái này…
Ống trúc nho nhỏ kia biến thành một thân ảnh thanh nhã, một thân bạch y eo rộng tay áo lớn trắng thuần như tuyết, một bao kiếm khắc hoa, trường kiếm chuôi kiếm khắc trăng, hơi nghiêng đầu, trong nụ cười chứa phong khinh cùng vân đạm… Y có chút kích động đưa tay nắm lấy, lại nghe thấy một trận cười to cao giọng, mới nhìn rõ bị đoạt lấy chính là ống trúc kia.
Thế nhưng y lại không có buông tay, trái lại dùng sức nắm chặt bàn tay, giống như người rơi xuống nước chộp trong tay duy nhất một sợi cỏ có thể cứu mạng.
Đúng vậy, phần niệm tưởng kia quá sâu quá khổ, mà y nghĩ đến, nhưng từ trước tới giờ cũng không dám hi vọng xa vời.
Sau khi y thanh tỉnh nhìn thứ trong tay, mơ hồ nhớ lại tác dụng của nó, có chút không dám tin, nếu như trên đời thực sự có vật như vậy, chẳng phải là người người đều có thể ngồi không mà muốn? Y ném cái ống trúc một bên, đi xem người tối hôm qua cũng uống rượu say về nghỉ ngơi sớm tối hôm qua kia.
Mưa Giang Nam, hoa rơi lất phất, lúc đi tới sân của hắn trông thấy người nọ đang cầm kiếm khởi vũ, kiếm khí xé rách màn mưa, quét hết hoa tàn đầy đất, thân hình lưu loát sinh động, mạt cười nhẹ tự tin và thản nhiên nơi khóe môi kia, đánh thật sâu vào nội tâm y, dẫn ra dục niệm tối tăm ẩn sâu ấy…
Y không quấy rầy hắn luyện kiếm, mà là lén lút trở lại gian phòng của mình, sau đó ma xui quỷ khiến cầm ống trúc bị y ném ở một bên kia lên…
Khoảnh khắc ấy y giống như là trúng tà, lại tin tưởng trên đời thực sự có thứ có thể cho người đạt được thứ mình vẫn muốn, mà sau đó, y vẫn sống trong hối hận, áy náy cùng tự trách.
Chính mình tự tay đẩy người mình thích tới trước quỷ môn quan, mà người mê hoặc y kia, thì kéo y xuống vạn kiếp bất phục khuất nhục.
Đông Ly Mộ Vân ngẩng đầu, nhờ tia sáng rất nhỏ, tiến vào từ khe cửa sổ lan can sắt, nhìn về phía một người khác bị giam trong thạch thất.
Tựa hồ chú ý tới tầm mắt của y, An Dương vương quay đầu. Gã dựa vào tường mà ngồi, tư thế thích ý, mặc dù trên người có vài vết thương đã khô máu, nhưng nhìn không ra chán nản vì trở thành tù nhân chút nào.
“Ngươi đang chờ Lăng Thanh của ngươi tới cứu ngươi sao?”
Thấy Đông Ly Mộ Vân tránh ánh mắt đi, An Dương vương giọng điệu châm biếm tiếp tục nói, “Ngươi cho rằng hắn sau khi biết ngươi làm chuyện này với hắn, hắn còn có thể nhận ngươi đây là Đông Ly đại ca sao? Ha ha ha… Hắn có lẽ không thể nào ngờ được, người mình coi là đại ca vậy mà luôn ôm cảm tình vượt qua tình nghĩa huynh đệ với hắn, thậm chí còn hạ cổ với hắn.”
“Triệu U!” Đông Ly Mộ Vân quay đầu gầm một tiếng, ngay sau đó có chút hối hận nhắm mắt lại, không dám nghĩ nữa.
An Dương vương lại vẫn như cũ không chịu buông tha y “Bất quá, thực sự là đáng tiếc a, không ngờ Lăng Thanh của ngươi cư nhiên cùng giáo chủ của Thiên Tuyệt giáo kia là cái loại quan hệ đó… Lúc trước khi hai người gặp mặt ngươi đâm ta một kiếm ta đánh ngươi một chưởng, giết đến mắt cũng đỏ, còn tưởng rằng hai người có thù hận gì không đội trời chung, kết quả rốt cuộc…”
Tay buông xuống bên người Đông Ly Mộ Vân nắm thành quả đấm, hơi run rẩy.
“Yên Vân Liệt nọ vốn là có thanh danh phong lưu đa tình ưa thích mỹ nhân ở bên ngoài, kết quả lại không có ánh mắt giống như ngươi, vẫn là ta xem thường Lăng Thanh kia, thật ra bản lĩnh chân chính của hắn là tu luyện thuật dụ dỗ gì đó…”
“Câm miệng!” Đông Ly Mộ Vân bỗng nhiên bổ nhào tới đè An Dương vương ngã xuống đất, hai tay kẹp trên cổ An Dương vương, “Không cho ngươi vũ nhục Lăng Thanh!”
An Dương vương mặc dù bị siết đến thở không thông, khóe miệng lại vẫn nhếch cười như cũ, “Đông Ly Mộ Vân… Ta biết ngươi muốn giết ta. Ngươi bây giờ có thể động thủ, dù sao hiện giờ ‘Cập Đệ’ trên người Lăng Thanh đã giải, ngươi cũng không cần bị ta quản chế, nằm dưới thân người…”
An Dương vương nói xong nhấc tay lên nắm tay Đông Ly Mộ Vân, bức y dùng lực, “Đến, lại dùng lực một chút, giết bản vương trong này, không ai sẽ hoài nghi đến ngươi.”
Tay Đông Ly Mộ Vân run rẩy, cuối cùng lỏng ra, nhưng sau một khắc bị An Dương vương bỗng nhiên kéo xuống, chặn đôi môi lại.
“Ưm!”
Một trận ôm hôn tựa như cuồng phong mưa rào, bị Đông Ly Mộ Vân kịp phản ứng đánh vào ngực một chưởng mới kết thúc.
An Dương vương xoa ngực, đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng bị cắn, “Đông Ly Mộ Vân, ngươi biết vì sao bây giờ ngươi lại ở chỗ này? Ngươi chính là nhân từ nương tay, nếu giống như bản vương, hiện tại ở bên Lăng Thanh, chỉ sợ cũng không phải là Yên Vân Liệt.”
Đông Ly Mộ Vân quét mắt nhìn gã, lấy mu bàn tay lau miệng, “Vương gia ngươi có thủ đoạn như thế, bây giờ cũng không phải bị giam ở trong này với ta?”
An Dương vương bị những lời này nghẹn đến nhất thời mất tiếng, nhưng rất nhanh liền tìm được từ biện giải, “Bản vương đây là tự mình thâm nhập hang hổ, định xem thử chân diện mục của những người này, còn có bọn họ làm như vậy rốt cuộc mang mục đích như thế nào.”
“Hừ!”
Đông Ly Mộ Vân cười lạnh chẳng đáng, ngồi một bên không để ý tới gã.
Bọn họ bị giam ở trong này đã hơn mười ngày, chiêu thức võ công của đối phương rất là quỷ dị, không giống nhân sĩ Trung Nguyên, vả lại giống như là sớm đã mai phục tốt, chỉ chờ bọn họ xuất hiện.
Thế nhưng Đông Ly Mộ Vân không hiểu, nếu như bọn họ muốn ngăn cản chuyện mình làm, vì sao bọn họ không giết mình cùng An Dương vương? Mà là nhốt hai người bọn họ ở trong này, giống như là muốn chờ người nào tới.
Chẳng lẽ là Lăng Thanh?
Nghĩ tới đây, Đông Ly Mộ Vân bất an, lúc y gần đi quả thật có dặn lão tổng quản, nếu như mình xảy ra chuyện liền đi tìm Lăng Thanh, bởi vì hắn là người duy nhất mình tín nhiệm trên đời này, mà chuyện này nếu như mình làm không được, chỉ có giao cho hắn mới có thể yên tâm.
Thế nhưng hiện tại, tựa hồ chính mình lôi hắn vào trong một cái bẫy.
Nghĩ tới đây, Đông Ly Mộ Vân không khỏi âm thầm nhắc trong lòng: Lăng Thanh, hi vọng ngươi có thể thuận lợi tìm được Tạ Thiên Cơ, theo chỉ thị của hắn giải trừ nguy cơ của nước Triệu, không cần lo cho ta, ngàn vạn đừng tới cứu ta!