Lăng Thanh đi ra từ trong thư phòng của Đông Ly Mộ Vân, cũng không lập tức đến nhà ăn, mà là một mình một người đứng trong đình viện một lát.
Nhớ tới chính mình sáu năm trước bắt đầu chuyên tâm luyện kiếm, mấy năm nay gặp Đông Ly Mộ Vân cũng ít đi thấy rõ, lại là không biết hắn và An Dương vương vẫn còn thân cận như thế.
Bây giờ đã lớn, cũng không cả ngày đi theo phía sau Đông Ly Mộ Vân như hồi bé, thấy hắn đối tốt với người khác liền khổ sở giống như thứ quan trọng gì đó của mình bị cướp đi, thế nhưng gã An Dương vương kia… lại có loại cảm giác nói không ra, luôn cảm thấy người này thâm tàng bất lộ, không nên thân thiết quá mức.
Vừa đi vừa suy nghĩ sự tình, bất tri bất giác đi tới cửa phòng ăn, thấy Đông Ly Mộ Vân từ đầu bên kia hàng lang đi tới, chân mày nhíu chặt dường như vô cùng không vui, song ngẩng đầu thấy hắn ở phía trước, khóe miệng lại hơi nhếch lên một tia cười nhạt, đi nhanh mấy bước, “Chờ lâu chưa, có phải đói bụng lắm rồi hay không?”
Lăng Thanh lắc đầu, cùng vào phòng ăn với Đông Ly Mộ Vân, trên bàn đã bày một bàn món ăn, hương món ăn phiêu dật. Lăng Thanh nghe thấy Đông Ly Mộ Vân bảo hạ nhân đưa cơm nước vào trong phòng An Dương vương, cũng dặn dò món nào nhiều hơn một chút, món nào thì không cần, hiển nhiên biết rất rõ sở thích của người nọ.
Lăng Thanh tuy rằng kỳ quái cũng không muốn truy vấn nhiều hơn, ngồi xuống bên cạnh bàn, hạ nhân bưng một mâm đồ đặt trước mặt hắn, mở g bàn ra, bỗng nhiên một trận khói trắng mê tầm mắt, khói trắng tan đi liền thấy giữa mâm là một con cá mè hấp, thịt cá trắng nõn, trên thân cá rắc mấy hạt xanh miết, vừa nhìn liền khiến cho người ta chảy nước miếng.
Đông Ly Mộ Vân biết hắn thích ăn, còn một lần làm liền làm hai con, con kia chua ngọt đang muốn sai người cũng bưng lên cùng, đã thấy Lăng Thanh bụm miệng xông thẳng tới cửa, vịn khung cửa nôn khan.
“Làm sao vậy?” Đông Ly Mộ Vân vội vã đi qua vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí, vừa phân phó hạ nhân bưng trà khăn qua đây, “Ta cho hạ nhân tìm đại phu tới xem thử cho ngươi.”
Lăng Thanh nhắm mắt lắc lắc đầu, nhận lấy nước trà của hạ nhân súc miệng, sau đó mới đứng lên, sắc mặt khó coi đến lợi hại. “Ta không sao, có lẽ là vì mấy ngày nay gấp rút lên đường quá, quá mức mệt nhọc, hơn nữa thời tiết mấy này qua lại nóng…”
Thật ra trong lòng chính Lăng Thanh cũng có chút kỳ quái, tâm pháp nội công phái Thanh Hồng coi trọng nhất điều dưỡng tâm tính, sao có thể dễ dàng bị ảnh hưởng của thời tiết như thế? Mà càng kỳ quái hơn chính là, cách làm con cá ban nãy kia, rõ ràng trước đây ăn cũng không cảm thấy, thế nhưng vừa rồi vừa bưng mâm lên liền cảm thấy mùi tanh xông vào mũi, sau đó trong bụng một trận sôi trào.
Có lẽ thật sự là lên đường vất vả rồi… Lăng Thanh nghĩ không ra cái khác, chỉ có thể kết luận như vậy.
Thấy Lăng Thanh đỡ hơn một chút, lo lắng trên mặt Đông Ly Mộ Vân cũng hòa hoãn hơn, vỗ vỗ trên vai Lăng Thanh, ôn nhu nói: “Vậy ta sai người đổi chút cái thanh đạm cho ngươi, ít nhiều cũng phải ăn một chút, ăn xong sớm nghỉ ngơi.”
Lăng Thanh vẫn như cũ dùng tay áo che miệng, khẽ gật đầu.
Dường như vẫn là thiếu niên trước đây lúc nào cũng ỷ lại vào mình ấy, Đông Ly Mộ Vân tâm niệm khẽ động, không nhịn được đưa tay xoa xoa trên đầu hắn, bộ dáng giống như đại ca, lại có một chút tình tố không bình thường lắm bên trong, chỉ là bị giấu quá tốt, có lẽ Lăng Thanh cũng không có nhận ra.
Bị Đông Ly Mộ Vân đuổi về gian phòng, đối phương tựa hồ còn lo lắng, nói thế nào cũng phải tìm một đại phu xem thử cho hắn mới được.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng qua là choáng váng đầu buồn nôn cũng không phải là tật bệnh xấu gì, tối đa thời tiết nóng bức cộng thêm mấy ngày liền đi đường bị cảm nắng mà thôi, thế này mà gọi đại phu chẳng phải cho người ta cười đến rụng răng?
Thật vất vả khuyên được Đông Ly Mộ Vân, Lăng Thanh đứng dậy từ trên giường, lấy Quy Mộng đặt ở trên bàn, chậm rãi rút kiếm ra.
Thân kiếm mảnh dưới ánh nến lập lòe làn ra cái lạnh thấu xương, chiếu ra đôi mắt hắn, óng ánh nơi đáy mắt nhấp nhô gợn sóng.
Quy Mộng là một thanh kiếm không thể giết người, mà lần này hắn muốn dùng nó giết Hoắc Hiền báo thù cho Liên di!
Ngân quang chợt lóe, mũi kiếm khiêu ánh nến, tay run lên, lại vung ra kiếm hoa lượn lờ. Trên mũi kiếm một đốm lửa nhỏ như hạt đậu kia, chớp chớp tắt tắt nhảy lên, kiếm phong vù vù rung động, lại chỉ làm cho màn giường khẽ lay động, trang sách khẽ lật, múa xong một chiêu, mũi kiếm xẹt qua đỉnh nến, phút chốc, tinh diễm trở về phía trên ngọn nến, cháy mờ mờ ảo ảo.
Lăng Thanh thu thế tra kiếm vào bao, lại thấy nội tức trong cơ thể tán loạn, vội vàng tĩnh khí ngưng thần, điều thuận về như cũ.
Thân thể của mình xác thực có chút không bình thường lắm, ngày xưa sau bữa cơm còn có thể so tài mấy chiêu với Đông Ly Mộ Vân, hôm nay chỉ đùa bỡn hai cái này liền cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Lăng Thanh buông kiếm lại trở về trên giường, nghĩ, hẳn là vì mấy ngày nay quá mệt nhọc…
Đệm chăn đều là mới thay, đàn hương nhàn nhạt cùng với một chút hương bách hợp an thần, là hắn thích cũng là thói quen cho tới nay của hắn. Nhưng lại làm dấy lên một hơi thở khác trong trí nhớ của hắn — trầm liễm, ổn thực, có vài phần bá đạo không cho chống cự, quanh quẩn toàn thân. Mười ngón đan nhau, thân thể giao triền, thật sâu nuốt vào đối phương, thừa nhận luật động của y, tiếp thu nhiệt tình của y…
Hắn biết, nam nhân kia là cổ độc hữu dụng nhất đối với hắn trên đời này, trúng, liền không giải được, hãm vào, liền khó mà lại quay đầu…
Ngày mùng mười, Hoắc phủ trong kinh thành bận rộn và náo nhiệt, màn đỏ thẫm quanh tường quấn ngói, tân khách các đường nối liền không dứt, đội ngũ nâng thọ lễ vào cửa vẫn kéo dài đến đầu phố, đồ sộ và phô trương biết bao. Đội ngũ xuất giá của Đình Nghi công chúa mấy hôm trước cũng không phô trương bằng như thế.
Cửa sau Hoắc phủ, mấy đạo nhân ảnh lén lút.
“Người nào?” Thị vệ ở cửa còn chưa đợi thấy rõ người tới, đã bị mấy tỏa hồn châm phóng ngã. Đinh sắt dài ba tấc, một đầu có móc, vừa vào da thịt liền chui vào trong, là tuyệt học của phái Yên Thanh.
Chưởng môn phái Yên Thanh làm một cái thủ thế, phía sau có người đi lên kéo thi thể của thị vệ đi, phút chốc liền đổi xong y phục của thị vệ đi ra.
Thấy thế, chưởng môn phái Yên Thanh quay đầu lại khẽ gật đầu một cái, người ẩn từ một nơi bí mật gần đó lần lượt đi ra, Đông Ly Mộ Vân hóa trang thành vai kép võ cùng với Lăng Thanh hóa trang thành tiểu sinh, trong rương vốn nên để đạo cụ và y phục diễn bên cạnh người đặt kiếm khí của bọn họ, một vài nhân sĩ giang hồ khác cũng hóa trang thành các loại người trong hí kịch.
Thấy chưởng môn phái Yên Thanh ra hiệu có thể, liền khiêng cái rương tiến vào Hoắc phủ.
Hoắc phủ cực lớn, mái cong hành lang uốn lượn, trang trí hoa lệ.
Đi không bao lâu, liền thấy An Dương vương cùng với một người trông như thống lĩnh đi tới trước mặt, An Dương vương âm thầm dùng ánh mắt hướng Đông Ly Mộ Vân, năm ngón tay trái siết chặt, tay phải ra hiệu một và ba, tiết lộ cho bọn họ toàn bộ tình huống thủ vệ bên trong phủ.
Đông Ly Mộ Vân quay đầu lại, thấy An Dương vương và người nọ vòng qua chỗ ngoặt, thấp giọng nói mấy câu với chưởng môn mấy đại môn phái, mấy người kia chia ra mang người theo mình rời đi hướng khác nhau.
Lăng Thanh và Đông Ly Mộ Vân cùng với những người còn lại tiếp tục men theo hành lang dài đi về phía trước, đi không bao xa liền bị người ngăn lại.
“Các ngươi là người nào?”
Đông Ly Mộ Vân hơi hạ thấp người, “Bẩm vị gia này, ngài vừa nhìn liền biết chúng ta là gánh hát.”
“Gánh hát?” Trên mặt một người thị vệ bên cạnh lộ ra mấy phần cảnh giác, “Người của gánh hát đã tới rồi, đều đang chờ sau sân khấu, các ngươi là thế nào vậy?”
Lòng bàn tay cầm chiết phiến của Lăng Thanh hơi đổ mồ hôi, trong quạt giấu mấy cái phi tiêu, nếu như tình huống không đúng thì sẽ ném ra.
Đông Ly Mộ Vân cũng trầm tĩnh, “Vị gia này, ngài xem chúng ta nâng mấy thứ này như vậy, sao làm nhục bộ mặt Hoắc đại nhân được chứ?”
Hai thị vệ kia đánh giá bọn họ một vòng, tựa hồ nghĩ Đông Ly Mộ Vân nói cũng có đạo lý, liền thả đi. Mọi người không khỏi đều thở ra một hơi.
Sân khấu dựng trong vườn, cách một ao hoa sen, trên tiểu lâu đối diện ngồi đầy tân khách, Hoắc Hiền ngồi giữa lầu hai, hai bên người tất cả đều là hộ vệ mặc đồ thêu hai con rắn nước.
Lăng Thanh sau sân khấu nhìn xuyên qua tấm màn vải, thủ vệ xung quanh tiểu lâu toàn bộ đã là người phe mình.
Trên sân khấu vừa mới diễn xong, trong tiểu lâu đối diện tiếng vỗ tay như sấm.
“Lăng Thanh.”
Theo tiếng quay đầu lại, Đông Ly Mộ Vân từ trong rương chứa đạo cụ lấy Quy Mộng ra đưa cho hắn, sau đó vỗ vỗ lên vai hắn, “Ở đây khinh công của ngươi tốt nhất, vậy xem ngươi đi.”
Lăng Thanh không lên tiếng, chỉ là gật đầu.
Sân khấu nhịp trống vân la (), Đông Ly Mộ Vân mang cả đám vai kép võ lên đài. Đá chân, vặn người, lộn mèo liên tiếp mười tám cái, tiểu lâu đối diện nổ lên một trận hoan hô dữ dội, tiếng động như sấm, kéo dài không dứt.
Khán giả dưới đài xem đến hưng phấn, mười mấy người trên đài đứng thành hai hàng, trong tiểu lâu đối diện cũng yên tĩnh lại, mọi người cho rằng bọn họ lại sắp biểu diễn trò gì.
Bất ngờ thân người đứng ở hàng trước cong thành trạng thái khom người, người đứng sau bỗng nhiên vọt lên phía trước, chân giẫm lên sống lưng bọn họ, mượn lực nhảy lên thật cao, đồng loạt vén tay áo trái lên, trong tay trái của đều dựng một cây cung tinh xảo, gắn ba mũi tên ngắn, chỉ trong nháy mắt, một loạt mũi tên nhọn bay đi hướng lầu hai tiểu lâu.
“Có thích khách! Bảo vệ đại nhân! Có thích khách! Mau bảo vệ cho đại nhân!”
Hộ vệ bên cạnh Hoắc Hiền không chút nghĩ ngợi trực tiếp tiến lên dùng cơ thể đỡ tên, thị vệ bên trong phủ nghe thấy tiếng chạy tới, mấy vị chưởng môn cùng với thuộc hạ trông ở dưới lầu kia rối rít lấy kiếm ra, nhất thời đao quang kiếm ảnh, tân khách kêu la tranh nhau chạy trốn, tình cảnh rối thành một mớ.
Người bắn tên vừa rơi xuống đất, liền đổi một nhóm người khác lên, hai làn sóng tên bắn qua, hộ vệ bên cạnh Hoắc Hiền cũng ngã gần hết, lúc này Hoắc Hiền dán lên tường đang muốn chạy trốn lấy mạng.
Đông Ly Mộ Vân quay đầu lại hô một tiếng “Lăng Thanh!”, liền nghe một tiếng “soạt”, màn vải bị kiếm khí xé mở. Trời xanh nắng sáng, một đạo thân ảnh giơ cao kiếm mà ra, như chim nhạn bay liệng.
Chân Lăng Thanh đạp lên vai những người đó, mượn lực nhảy lên, Đông Ly Mộ Vân đứng ở chỗ gần hồ sen bên đài, chân Lăng Thanh đạp lên bờ vai của y, y nắm mắt cá chân Lăng Thanh đưa lên phía trước, giúp hắn nhảy qua hồ sen.
Liền thấy hồ sen sóng biếc, một người thân thanh sam qua theo gió trường kiếm trong tay lóe lên, vung tay lướt qua, dáng người nhanh nhẹn, kiếm chỉ ngực Hoắc Hiền.
Hoắc Hiền bị dọa đến mất hồn mất vía, chân giống như bị đóng trên mặt đất, dán lên tường run lẩy bẩy, trong miệng càng không ngừng run run, “Người tới… mau, mau tới…”
Lăng Thanh bước qua rào chắn, nhẹ nhàng rơi xuống đất, tay nâng kiếm duỗi bằng, Quy Mộng đâm thẳng hướng Hoắc Hiền, trong lòng thầm nghĩ, Liên di, Lăng Thanh đây báo thù cho người!
Mắt thấy mũi kiếm cách ngực Hoắc Hiền chỉ có một tấc, bất ngờ xiên chéo một đạo nội kình quét tới, Lăng Thanh một lòng muốn tự tay mình giết cẩu tặc, nghĩ kiếm của mình hẳn là rất nhanh, nhưng mũi kiếm chỉ chọc phá y phục của Hoắc Hiền, Lăng Thanh đã bị nội kình kia chấn bay ra ngoài, ngã trên mặt đất ngoài trượng.
Ngực một trận đau nhức khó chịu, Lăng Thanh tay chống trên mặt đất đứng dậy, cổ họng nảy lên một trận tanh ngọt, mở miệng chính là một ngụm đỏ tươi phun trên mặt đất trước người, quay đầu lại muốn xem thử đến tột cùng là cao thủ hạng nào, thế nhưng vừa nhìn, giống bị thiên lôi đánh trúng, hắn mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn người trước mắt.
Áo khoác màu mực, hoa văn kim tuyến bay qua, dung nhan sáng sủa hào hứng, khóe miệng treo nụ cười nhạt tùy tiện thản nhiên.
Người này, ngay cả hóa thành tro hắn cũng tuyệt đối sẽ không nhận sai…
Yên, Vân, Liệt!
Vì sao y lại ở chỗ này? Vì sao y muốn cứu Hoắc Hiền?
Trong đầu Lăng Thanh bốc lên nghi vấn liên tiếp, mà ống tay áo Yên Vân Liệt rung lên, thanh âm rót vào nội lực vang vọng chân trời, “Giáo chúng Thiên Tuyệt giáo nghe lệnh, bắt thích khách, bất luận chết sống!”
Ra lệnh một tiếng, từ chỗ tối xuất hiện không ít giáo chúng Thiên Tuyệt giáo, Vệ Vũ cũng ở trong đó.
Vốn chiếm hết ưu thế, trong giây lát lại đảo về bên kia. Đao kiếm vô tình nhưng chống không lại được độc và cổ, nhất thời tiếng kêu thảm thiết, tử thương vô số.
Lăng Thanh còn đang trong khiếp sợ không thể phục hồi tinh thần lại, Yên Vân Liệt gập gập ngón tay đi về phía hắn, chỉ là chưa đi được hai bước, một đạo kiếm ảnh đảo qua, Đông Ly Mộ Vân giơ cao Đoạn Thủy kiếm ngăn giữa Lăng Thanh và Yên Vân Liệt.
“Yên giáo chủ, Thiên Tuyệt giáo luôn luôn không tranh với thế gian, cớ gì muốn trợ Trụ vi ngược?” Đông Ly Mộ Vân xoay ngang kiếm, thân kiếm sáng lên như gương vung từng điểm hàn tinh.
“Lấy tiền của người thay người làm việc, Thiên Tuyệt giáo ta trên dưới hơn ngàn miệng ăn cũng không phải là không cần ăn cơm.” Yên Vân Liệt chắp tay sau lưng mà đứng thản nhiên nói.
Lăng Thanh sững trên mặt đất giống bị một kiếm đâm trúng, bỗng nhiên tỉnh thần, ngẩng đầu, lại mờ mịt nhìn phía Yên Vân Liệt, vì sao? Sao có thể như vậy? Yên Vân Liệt ngươi không phải là hận Hoắc Hiền nhất sao? Không phải là muốn tự tay mình giết Hoắc Hiền báo thù cho Liên di nhất sao? Vì sao bây giờ… Vì sao bây giờ cấu kết với Hoắc Hiền? !
Khi hai bên giằng co, Hoắc Hiền nhân cơ hội muốn chạy trốn, Đông Ly Mộ Vân thấy thế muốn đuổi theo, Yên Vân Liệt lật chưởng quét tới một trận chưởng phong, “Đông Ly minh chủ, mấy ngày trước người của ngươi bố trí mai phục dưới Trần sơn đả thương bản tọa, Đông Ly minh chủ có phải còn nợ bản tọa một lời giải thích?”
Ánh mắt Đông Ly Mộ Vân lóe lên một cái, trên khí thế cũng là không cho chút nào, “Tại hạ còn chưa tìm được đầu sỏ truyền lầm tin tức làm cho ngộ thương Yên giáo chủ kia, đợi khi tại hạ tìm được, nhất định trói cho Yên giáo chủ xử trí.”
Khóe miệng Yên Vân Liệt cong lên, “Chỉ sợ là tìm không được thôi, bất quá bản tọa cũng chẳng quan tâm, nếu là Đông Ly minh chủ thật có ý tạ lỗi, thỉnh cho phép bản tọa đòi lấy một người.”
“Ai?”
“Tần Lâm.”
Thân thể Lăng Thanh bỗng dưng run lên, Đông Ly Mộ Vân chỉ là cười hơi thản nhiên, là chưa từng nghĩ giáo chủ Thiên Tuyệt giáo này lại làm càn đến nước này, mặc dù hắn không biết Tần Lâm trong miệng Yên Vân Liệt là người nào, song nếu như đáp ứng, lại là đặt toàn bộ võ lâm đến nơi nào? “Đừng nói tại hạ chưa từng nghe nói đến người này, cho dù có biết cũng kiên quyết không đồng ý.”
Yên Vân Liệt buông tay, ngón tay gập gập, móc thành móng ưng.
Hai người yên lặng nhìn nhau một lát, cơ hồ song song ra chiêu.
Chiêu kiếm của Đông Ly Mộ Vân chất phác, vững như tảng đá to, tiếng leng keng đoạn thủy chấn màng nhĩ người; Yên Vân Liệt cũng xuất toàn lực, chưởng phong lướt qua như lưỡi đao tước, trên tường lan can gỗ đều lưu lại từng đạo vết khắc, không phải người thường có thể làm được.
Dưới tiểu lâu, người hai bên đều có tổn thương, nhưng hiển nhiên không thích hợp tái chiến.
Lăng Thanh mắt thấy hai người trước mặt tư đấu, lại không biết nên làm thế nào. Mấy ngày không gặp, nam nhân vẫn lỗi lạc như thế, mà hắn cũng không có quên Tần Lâm… Thế nhưng đến tột cùng vì sao?
Khi đó rõ ràng đối xử với Liên di tốt như mẹ ruột của mình, chính mình dưới xúc động diệt toàn bộ người của nha môn, hắn cũng không có trách cứ nhiều. Vì sao bây giờ lại có thể đi nương nhờ giặc, bán mạng cho kẻ thù?
Võ công của Yên Vân Liệt sâu không lường được, Đông Ly Mộ Vân sắp không địch lại được, trên vai, trên đùi đã có mấy đạo vết thương bị chưởng phong của hắn đánh đến, hẹp dài dữ tợn, nhìn thấy mà sợ hãi.
Tay nắm Quy Mộng của Lăng Thanh có chút dùng sức, ức chế không được mà run rẩy.
Không, hắn không biết người này! Người này không phải là Yên Vân Liệt! Yên Vân Liệt tuyệt đối sẽ không có cái bộ dáng này!
Hình ảnh nổi lên liên tiếp trong đầu, thâm trầm, ôn nhu, hay là tính trẻ con, khóe miệng luôn luôn treo nụ cười nhàn nhạt, nhu tình trong con ngươi giống như hóa nước…
“Tần Lâm, ta thích ngươi…”
Đông Ly Mộ Vân bên kia sắp chống lại không được, chợt thấy Yên Vân Liệt bị kiếm thế của hắn bức lui, trước ngực lộ ra sơ hở, thế là trường kiếm chấn động nhắm thẳng vào.
Lăng Thanh thấy thế, thầm nghĩ một tiếng không tốt. Hắn đã so chiêu nhiều lần với Yên Vân Liệt, ít nhiều hiểu biết chiêu thức của hắn, thế “hồi phong lãm diệp” này thực sự lấy lùi để tiến, chiêu tiếp theo “lân long xuất vân” chính là thẳng hướng chỗ hiểm của đối phương!
Lăng Thanh bỗng nhiên cầm kiếm lên! “Đông Ly! Tránh ra!”
Đông Ly Mộ Vân đang muốn giơ cao kiếm dồn lên, bỗng nhiên nghe thấy Lăng Thanh gọi hắn sau lưng, thân hình ngừng lại, cơ hồ đồng thời một đạo thân ảnh từ bên cạnh xẹt qua.
Quy Mộng nhắm thẳng vào ngực đối phương —
Yên Vân Liệt, còn nhớ ta từng nói, nếu lại gặp phải người của Hoắc Hiền sính uy làm ác, nhất định giết không bàn!
Khi mắt thấy mũi kiếm sắp đâm lên, Lăng Thanh ma xui quỷ khiến ngẩng đầu, vừa ngẩng, lại đối diện tròng mắt của Yên Vân Liệt, đáy mắt có chút kinh hoàng không che giấu được.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy cái nhìn này hình như đã từng biết, từng thấy ở nơi nào… Hắn nhất định từng thấy ở nơi nào?
“Tần Lâm… Ngươi không thể chết! Bản tọa không cho ngươi chết!”
Bỗng nhiên nhớ lại bên đầm nước dưới Thập Quân sơn, lúc chính mình trọng thương thần trí không rõ, từng thấy mơ hồ trong thoáng chốc.
Chỉ là trong nháy mắt, tay run lên một chút, “phập”, Quy Mộng đâm vào trong g ngực đối phương.
Xung quanh dường như cũng yên tĩnh lại, tầm mắt Lăng Thanh vững vàng của nhìn chăm chú khúc kiếm nhỏ lộ ra bên ngoài áo khoác kia,, sợi nhỏ màu đỏ chậm rãi uốn lượn trên thân kiếm sáng bạc.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, Đông Ly Mộ Vân bên cạnh hô tiếng “Đi!”, đồng thời túm tay hắn dùng sức kéo một cái… Nhất thời máu tươi văng khắp nơi!
Có mấy giọt bay lên gò má Lăng Thanh, cảm giác nóng như thiêu như đốt. Lăng Thanh vẫn thất thần, bị Đông Ly Mộ Vân nắm lấy cánh tay lôi xông nhắm hướng dưới tiểu lâu.
Khoảnh khắc xoay người lại, Lăng Thanh thấy Yên Vân Liệt tay che ngực đứng ở nơi đó, chất lỏng đỏ tươi từ giữa kẽ tay không ngừng rỉ ra, ngừng cũng không ngừng được, mà nhìn ánh mắt của hắn… sợ rằng cả đời này cũng không quên được cái ánh mắt kia, con ngươi màu mực, hung tàn, lạnh buốt như thế hệt như vực sâu không đáy…
Trên sống lưng lướt qua một trận hàn ý, Lăng Thanh giật mình một cái, cũng phục hồi tinh thần lại. Lúc này, người của Hoắc Hiền đã vây quanh tiểu lâu, Lăng Thanh trong lòng biết tình thế hung hiểm, chính mình không thể lại phân tâm, liền nâng Quy Mộng cùng Đông Ly Mộ Vân hai người đi ra ngoài.
Ban đêm, trời cao như mực, ngôi sao ẩn nấp, dường như cũng khoác một tầng buồn bực không vui.
Lăng Thanh nhốt mình trong phòng, ngồi trên giường, rõ ràng là phục thiên () lại cuốn mình chặt chẽ trong đệm chăn, trong lòng ôm Quy Mộng, hai mắt lăng lăng nhìn giường đệm trước mặt, giống như mất hồn.
Đông Ly Mộ Vân an trí xong chưởng môn cùng với thuộc hạ của các môn phái, liền đi đến chỗ ở của Lăng Thanh. Xa xa trông thấy trong phòng còn đang đốt đèn, Đông Ly Mộ Vân không khỏi nhíu nhíu mày. Trên đường trở lại, Lăng Thanh vẫn luôn buồn không ra tiếng, Đông Ly Mộ Vân là thấy hắn lớn lên, đương nhiên nhìn ra được chỗ không thích hợp trong đó.
Đứng ở cửa, giơ tay lên đang muốn gõ cửa, bỗng dưng, đèn bên trong bị tắt, chỉ còn lại một mảnh hắc ám và trầm tĩnh.
Tay Đông Ly Mộ Vân nâng trước cửa do dự, lại thu tay về.
Mà lúc này bên kia, hậu viện một thanh lâu trong kinh thành, Viên Bất Quy nâng hòm thuốc từ trong gian sương phòng đi ra.
Bên trong phòng Yên Vân Liệt ngồi im trước án thư, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt và sắc môi đều có chút đen tối, áo chẽn chỉ mặc một bên tay áo, bên kia buông trên vai, băng gạc quấn trên ngực mơ hồ thấm màu máu.
Yên Vân Liệt cầm lấy thư trên bàn nhìn hai cái, lại buông, sau đó tay sờ một cái mặt nạ bằng bạc đặt trên bàn, ngón tay khẽ vuốt qua, dưới ánh nến nảy lên, trên mặt nạ bằng bạc xẹt qua một đạo ánh sáng mềm mại…
Tầm mắt Yên Vân Liệt si ngốc dừng trên mặt nạ, dường như nhìn cái mặt nạ này, giống như nhìn thấy bản thân hắn.
Đêm ấy, biết rõ hắn hạ dược trong rượu, y vẫn là không chùn bước mà uống vào rượu kia, trong lòng thầm nghĩ hắn ngốc, mọi người Thiên Tuyệt giáo thiện độc dưỡng cổ, chút xíu mê dược có thể giấu giếm được y sao?
Thế nhưng y sẽ không bức hắn, cũng nguyện ý tuân theo sự lựa chọn của hắn…
Sau khi tỉnh lại, chỉ còn lại một cái mặt nạ trong tay mình.
Đã từng rất nhiều lần, hắn cũng muốn nhìn thấy dung nhan dưới mặt nạ này, giờ đây mặt nạ đã lấy xuống, mà người, lại đã mất.
Vì sao phải đi? Nếu phải đi, lại vì sao còn muốn lưu vật này cho mình?
Hắn nghĩ không ra, cũng nghĩ không thấu, từng cho rằng dù cho thiên hạ to lớn, bằng thế lực cùng với cơ sở ngầm của Thiên Tuyệt giáo, muốn tìm một người có tên có họ lại có mấy phần đặc thù cũng không phải việc khó. Thế nhưng lúc này đây hắn hiển nhiên sai rồi, hắn căn bản tìm không được người tên Tần Lâm này, sắp gần một tháng, tin tức thuộc hạ báo về không cái nào không khiến hắn càng ngày càng nôn nóng.
Tần Lâm mà hắn biết kia giống như đã biến mất, hay có lẽ là chưa từng tồn tại.
Nghĩ trên người hắn còn trúng “Cập Đệ”, thuốc của Viên Bất Quy may ra có thể kiềm chế nhất thời, thế nhưng…
Ngực một trận đau nhói, kéo tinh thần đã chạy của Yên Vân Liệt trở lại. Một kiếm này tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng bị thương rất nặng, tay Yên Vân Liệt xoa ngực, như có điều suy nghĩ.
Trong phòng sát vách, Vệ Vũ đang ngồi ở trên bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn nơi nào đó ngoài cửa sổ, trên ngón tay vân vê một cái chuông bạc tinh xảo khéo léo. Chỉ là lẳng lặng vê trong ngón tay, không có động tác, chuông bạc kia lại phát ra từng trận tiếng vang, dài dài ngắn ngắn, khe khẽ dằng dặc, dường như người đang nghịch chuông bạc vô cùng buồn chán lấy nó giết thời gian.
Nghe đồn trên thế giới này có một đôi chuông bạc, tên là Khiên Hồn, bất luận cách xa nhau bao nhiêu, một cái chuông bạc trong đó vang, một cái khác cũng sẽ vang lên theo.
Tiếng chuông vang lên một trận, liền an tĩnh lại, Vệ Vũ cúi đầu nhìn về phía chuông trong tay, lúc nào cũng bình thản mà không lên xuống, lại xẹt qua một tia ôn nhu.
Một đêm không gió ảm đạm, mỗi người ôm mỗi tâm tư.
Sau trận này, Thiên Tuyệt giáo chính thức cho Hoắc Hiền sử dụng, danh xưng ma giáo không còn là giả nữa, người trong giang hồ, người người muốn giết!
Chú thích
() vân la: một loại nhạc cụ, dùng chiếc cồng nhỏ xếp thành, treo trên giá gỗ, những chiếc cồng này to nhỏ như nhau nhưng độ dày mỏng khác nhau, cho nên phát ra âm thanh cũng không giống nhau ↑
() phục thiên: tháng nóng nhất trong mùa hè ↑
~ Tàng tình chi Đạp hương – Hoàn ~
Tàng tình chi Toái nguyệt
Văn án
Hoạn nạn có nhau trong quá khứ, say sưa triền miên từng có,
Đều bắt đầu với một lời nói dối vô tâm, một đoạn tình yêu ẩn sâu.
Yên Vân Liệt không tiếc trợ Trụ vi ngược, hủy danh khí dự,
Chỉ vì đối tượng muốn ở cùng cả đời kia.
Song, ở đáy mắt hắn, Lăng Thanh thủy chung chỉ là địch phương đối lập,
Mà không phải người hắn yêu đến sâu nặng ấy,
Tình cảm khắc cốt, cuối cùng thành người xa lạ.
Nhưng lúc này, Lăng Thanh lại vì khôi thạch liên có cốt nhục của Yên Vân Liệt…
Ngoài ý muốn không được chờ mong này, nên lưu, hay là nên bỏ?
Mà sai lầm cùng hối hận vô tâm đúc ra, lại nên hoàn lại như thế nào?