Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

chương 51: tuyết lỵ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

�T LỴ

Edit: Chrysanthemum

Thời điểm Diệp Tử Linh trở lại chiến trường, tình hình chiến đấu hai bên đang diễn ra hừng hực khí thế —

Tướng lĩnh tang thi sử dụng trường thương màu đen lúc trước đã từng đánh với Diệp Tử Linh một lần đang chiến đấu phi thường bưu hãn, đối mặt với Vu Nhất Dục có được ưu thế tuyệt đối trong rừng cây nhưng lại không hề rơi xuống hạ phong, thậm chí còn ẩn ẩn có thế áp chế, chẳng qua là có thêm Vu Nhất Hàn ở một bên giúp đỡ khiến cho độ chính xác khi thao túng thực vật của Vu Nhất Dục tăng trên diện rộng, lúc này mới khó khăn ngăn chặn được tướng lĩnh tang thi, nhưng muốn giết chết được hắn là rất khó.

So với cuộc chiến kịch liệt giữa hai anh em Vu gia và tướng lĩnh tang thi, tình hình giữa Lâm Diễm với Lâm Lâm và Lancelot ở một bên giúp đỡ thì có vẻ như gió rít lớn, mưa hạt nhỏ, nhìn qua phi thường kịch liệt nhưng Diệp Tử Linh biết song phương căn bản không ra tay hết sức, chỉ là đang kéo dài thời gian. Dù sao Lâm Lâm và Lâm Diễm cũng là chị em, dẫu cho Lâm Diễm đã biến thành tang thi cũng không có khả năng hạ độc thủ với người thân duy nhất của mình, Lâm Lâm cũng vậy. Về phần Lancelot, hắn tạo ra lá chắn tinh thần lực để che dấu cho tốt chút động tác nhỏ giữa hai người, trên chiến trường kịch kiệt mà hỗn loạn thì căn bản không có ai phát hiện trong đó có điều mờ ám.

Cái quái dị nhất ngược lại là Hình Duệ Tư và Clare bên kia, hai người thế nhưng lại dùng phương pháp nguyên thủy nhất mà tiến hành vật lộn.

Clare có được năng lực có thể áp chế hết thảy các dị năng giả khác, tại cuộc chiến giữa tang thi và dị năng giả có thể phát ra uy lực thật lớn, thế nhưng điều này đồng nghĩa với một khi dị năng giả đối diện có dị năng không thích hợp hoặc là đối phương không phải dị năng giả, hắn sẽ không có gì khác với tang thi phổ thông, thậm chí có khả năng ngay cả khi so với tang thi phổ thông còn không bằng.

Nhưng đây chỉ là trên lập luận, nhìn đòn công kích đầy uy lực của Clare thì biết hắn đã tốn không ít tâm tư tìm hiểu khắc phục mặt hạn chế của mình, đối mặt với dị năng giả hệ pháp lực chuyển biến thành dị năng giả hệ vật lý đặc biệt như Hình Duệ Tư, không chỉ không rơi vào thế hạ phong mà ngược lại còn ẩn ẩn có thế áp chế. Vũ khí trong tay Clare là một thanh kiếm tinh tế phi thường hoa lệ, nhìn qua chỉ như hào nhoáng bề ngoài thế nhưng uy lực xuất ra không phải đáng sợ bình thường, đã lưu lại vài cái lỗ máu trên người Hình Duệ Tư, trên người mình lại không có một chút thương tích nào.

Căn cứ vào ký ức mơ hồ của Diệp Tử Linh, cậu biết rõ lúc này Clare vẫn chưa xuất ra toàn lực, giống như chỉ là để cầm chân Hình Duệ Tư không cho hắn bứt ra, điều này khiến cậu không thể không sinh ra cảnh giác.

Mục tiêu của Clare phi thường rõ ràng là muốn mang Tuyết Lỵ đi, biểu hiện tự tin từ lúc bắt đầu tuyệt đối không giả, chứng minh đã nắm chắc ít nhất tám phần có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhìn từ chiến cuộc hiện tại thì ưu thế của tang thi cũng không đến mức để Clare tự tin như vậy. Vậy cơ sở để Clare tự tin đến như vậy tột cùng là gì?

Diệp Tử Linh không có kích động mà lập tức gia nhập chiến đấu, cậu biết một khi đã gia nhập chiến đấu thì bản thân sẽ không có thời gian lẫn tâm lực để mà phân tích mưu kế của Clare, cậu phải nghĩ biện pháp tìm ra mưu kế kéo dài thời gian mà Clare tin tưởng như vậy mới được, bằng không thì hôm nay Tuyết Lỵ nhất định sẽ bị mang đi!

Trên chiến trường thật sự rất loạn, tạm thời không có người hay tang thi nào chú ý tới Diệp Tử Linh đứng nhàn hạ gần đó, làm cho Diệp Tử Linh có đủ thời gian suy ngẫm.

Nếu như lúc này cậu có được ký ức thì tốt rồi, hẳn sẽ càng dễ dàng phân tích ra được âm mưu của Clare, lúc này Diệp Tử Linh vô cùng hoài niệm ký ức của chính mình. Thế nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ qua nếu như cậu có lại được ký ức, lúc này càng có thể sẽ đứng cùng phe với Clare, tiến hành bao vây đám người Hình Duệ Tư mà không phải đứng ở bên loài người chống lại tang thi.

“Thật sự là vô dụng a, ngay cả ta còn đánh không lại mà còn mưu toan muốn khiêu chiến với ngài công tước.” Clare lại một lần nữa mà thoải mái tránh thoát công kích của Hình Duệ Tư, trên gương mặt toát ra một tia trào phúng rõ ràng, “Hai năm dư thừa, Hình đội trưởng quả thật không có chút tiến bộ nào.”

Hình Duệ Tư không để ý đến lời châm biếm của Clare, giữ khuôn mặt lạnh lùng không nói một lời mà tiếp tục tấn công Clare, về phần hắn đến tột cùng có bị ảnh hưởng trước lời của Clare hay không thì chỉ cần nhìn những đòn tấn công càng thêm hung ác của hắn là có thể thấy được.

“Thẹn quá hóa giận sao? Đáng tiếc ngươi có tức giận thì cũng không thể nào thắng được ngài công tước chớ nói chi là báo thù.” Clare tựa hồ cố ý khiêu khích Hình Duệ Tư, những câu nói đều không thiếu ngài công tước kia.

Trong lúc Hình Duệ Tư chiến đấu không có thời gian nghĩ nhiều, Diệp Tử Linh ở bên này vẫn luôn phân tâm chú ý đến cảm thấy cũng cả kinh, nhất thời hiểu được ngài công tước trong miệng Clare rất có thể là chiêu cuối mà hắn chuẩn bị!

Có điều nếu cậu đã có ấn tượng với Clare thậm chí cả Lâm Diễm thì tại sao lại không có một chút ấn tượng gì với ngài công tước kia? Chẳng lẽ tầng lớp mà cậu quen biết chỉ tới Clare, còn vị công tước kia thì chưa từng tiếp xúc? Đây tuyệt đối là chuyện không thể, trong lòng Diệp Tử Linh chẳng hiểu vì sao lại có thể xác định chắc chắn.

Như vậy vấn đề cậu không có chút ấn tượng gì về ngài công tước kia cũng rất đáng phải suy ngẫm. Có điều nếu như chiêu cuối của Clare thật sự là người gọi là ngài công tước kia thì cậu vừa lúc có thể nhìn xem vị công tước tang thi này ra sao.

Có lẽ là Clare cứ một hai nhắc đến công tước, Hình Duệ Tư rốt cuộc ý thức được ám chỉ trong lời nói, sắc mặt không khỏi càng thêm ngưng trọng: “Hắn sẽ xuất hiện ở nơi này?”

“Có lẽ là ngài ấy vẫn luôn quan sát ngươi.” Clare trả lời một câu ý tứ hàm súc không rõ như vậy, sau đó đột nhiên thối lui, miệng phát ra một tiếng kêu quái dị, tất cả tang thi đồng thời dừng mọi động tác lại mà toàn bộ đều ăn ý thối lui ra phía sau Clare.

“Trò chơi đến đây chấm dứt.” Clare nhìn về phía Tuyết Lỵ được bảo hộ bên trong, cao giọng hỏi, “Ta hỏi lại một lần, ngươi thật sự không chịu ngoan ngoãn đi theo chúng ta sao?”

Tuyết Lỵ trầm mặc nhìn Clare, khiếp sợ mà ôm chặt gấu bông trong tay, một chút thanh âm cũng không phát ra.

“Được, đúng lúc hắn cũng tới, chờ đến khi ngươi trông thấy hắn nói không chừng sẽ thay đổi chủ ý.” Clare búng tay một cái, thân ảnh của một người khôi ngô đùng đùng chạy đến từ phía sau một gốc đại thụ, vươn tay hướng về phía Tuyết Lỵ.

“Tuyết Lỵ con ngoan, đến chỗ này của ba ba, được chứ?”

Toàn bộ người trong đoàn dong binh Thiên Diệp đều khó ức chế được mà lộ ra thần sắc giật mình, xuất hiện trước mặt mọi người chính là người đã phó thác Tuyết Lỵ cho bọn họ và đã chết dưới tay của tang thi – thành chủ thành Bàng Bối. Thành chủ đã chết, như vậy thành chủ xuất hiện trước mặt bọn họ chỉ có thể là tang thi!

“Tuyết Lỵ đừng đi qua, hắn đã biến thành tang thi, không còn là cha của em nữa!” Lâm Lâm không chút do dự chắn ở trước mặt Tuyết Lỵ, lo lắng cô bé vì kích động mà rơi vào bẫy của tang thi.

Trong lòng Diệp Tử Linh lúc này dâng lên một cảm giác quái dị, đã có cha của Tuyết Lỵ có thể lấy ra làm nước cờ tình thân, vì sao Clare lại không dùng ngay từ ban đầu, ngược lại lựa chọn cách khai chiến?

Có lẽ… Cũng không phải là không có mục đích. Diệp Tử Linh nhìn qua tình hình thương vong bên phe ta, âm thầm kinh hãi, nội trong mấy phút ngắn ngủi, tình hình thương vong của dị năng giả coi như không nặng lắm, chỉ có vài người chết, những người khác thì bị vài vết thương nhẹ, nhưng mà những nhân viên kỹ thuật họ mang theo lại bởi vì thiếu nhân lực bảo hộ nên chịu thương vong thảm trọng. Cậu dám khẳng định tình hình như thế này là do Clare cố ý tạo thành để khiến người ta nhìn sơ qua chiến trường thì thấy số con người chết đi hơn tang thi rất nhiều, từ đó phô diễn sự cường đại của tang thi với Tuyết Lỵ, sau đó lại sử dụng quân bài tẩy là thành chủ của thành Bàng Bối này, càng tăng thêm lực uy hiếp.

Nếu tang thi có thêm vài tên gia hỏa Clare như vậy, hơn nữa còn có loại khí thế vạn người một lòng bên trong tang thi, Diệp Tử Linh cảm thấy hoàn toàn có thể lý giải vì sao tang thi lại cường đại hơn loài người nhiều như vậy.

“Tuyết Lỵ cục cưng, ba ba biết con là bé ngoan của ba ba, nhanh lại đây với ba ba.” Thành chủ của thành Bàng Bối, người đã bị biến thành tang thi, lời nói có lẽ chỉ có hai người hắn và Tuyết Lỵ mới có thể hiểu được, dùng ngữ khí cầu xin cầu Tuyết Lỵ.

“Tôi vì sao lại phải đến chỗ ông, bởi vì ông là ba ba của tôi sao?” Bé gái trầm mặc ít lời lần đầu tiên mở miệng nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy, trên gương mặt cô bé ngoại trừ biểu tình quái dị như là trào phúng còn là biểu tình oán độc, “Ba ba thật sự coi tôi là con gái sao? Chẳng qua là giống như một loại công cụ có giá trị phi thường cao mà thôi. Ông khi còn là con người vẫn luôn lừa gạt mọi người, sau khi biến thành tang thi vẫn lừa gạt người khác như trước, không thay đổi tí nào. Tôi đã nghe theo lời của ba ba, tùy ý để họ xem tôi như vật thí nghiệm mà đưa đến thành Thủy Tinh, kết quả ông không cẩn thận biến thành tang thi cho nên muốn hiến tôi cho tang thi làm lễ vật?”

Tuyết Lỵ xoay người nhìn về phía Lancelot: “Anh Lance, thực xin lỗi, vào lúc đó em nên nghe theo lời anh nói chứ không phải là bởi vì sợ hãi mà lựa chọn trốn tránh, lần đánh cuộc này em không muốn tiếp tục nữa, hiện tại phải làm phiền anh hỗ trợ rồi.”

“Tuyết Lỵ, em nên biết hậu quả khi làm như vậy.” Trong thanh âm của Lancelot thêm một phần ý tứ cảnh cáo.

Tuyết Lỵ kiên định mà gật đầu: “Em biết, đây là cơ hội cuối cùng của em, em cũng không muốn tiếp tục bị lợi dụng cũng như không muốn hại mọi người luôn bị tang thi đuổi giết vì em nữa.”

“Nếu em đã kiên trì như vậy.” Lancelot đi đến trước mặt Tuyết Lỵ, vươn ngón trỏ bên tay phải ra điểm tại ấn đường, một luồng ánh sáng màu lam nhạt xuất hiện từ nơi hai người tiếp xúc, mái tóc vốn vàng nhạt của Tuyết Lỵ bỗng chốc hóa đen, đồng thời trên người bắt đầu tản mát ra một luồng khí tức khiến người khác cảm thấy run rẩy.

Clare không ngăn cản hành động giữa Lancelot và Tuyết Lỵ mà còn đầy hưng trí quan sát, dù cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng kia nhưng vẫn không có ý tứ ngăn cản, trên mặt ngược lại hiện lên một tia hiểu rõ, chẳng qua lực chú ý của mọi người lúc này đều đã tập trung trên hai người Tuyết Lỵ và Lancelot, căn bản không có ai chú ý đến điểm này.

Trên mặt Diệp Tử Linh khó có thể ức chế mà hiện lên thần sắc khiếp sợ, thay đổi của Tuyết Lỵ cậu cực kỳ quen thuộc bởi nó vô cùng giống với quá trình cậu tang thi hóa. Vậy nên Tuyết Lỵ không phải là người bị tang thi cắn xong mà không có biến thành tang thi, chẳng qua là sự hóa thành tang thi của cô bé vì nguyên nhân đặc biệt nào đó mà bị phong ấn thôi.

Toàn bộ tóc của Tuyết Lỵ rất nhanh đã biến thành màu đen, đôi mắt của cô bé cũng vì biến thành tang thi nên mới xuất hiện màu đó, khí tức trên người từ cô bé thiên chân vô tà trở nên tà ác dị thường.

“Ba ba, nhớ ra không, ta là – Aretha!” Tuyết Lỵ, không, hiện tại hẳn nên gọi là Aretha đi đến trước mặt thành chủ thành Bàng Bối, ngón tay nhìn qua tinh tế nhu nhược bóp cổ của hắn, lộ ra một cái mỉm cười tà ác, “Tuyết Lỵ vẫn luôn muốn làm con gái ngoan của ba ba, em ấy sẽ nghe lời ông nói. Ta với em ấy không giống nhau, cho đến hiện tại ta vẫn là đứa con gái hư đốn, vẫn luôn oán hận ba ba đã lợi dụng chúng ta.”

“Trong cơ thể Tuyết Lỵ vẫn luôn có hai linh hồn đồng thời cư ngụ, Tuyết Lỵ đại biểu cho ánh sáng và thiện lương, Aretha đại biểu cho hắc ám và tà ác. Lúc bị tang thi cắn ấy chỉ có linh hồn Aretha bị hóa thành tang thi, Tuyết Lỵ không bị nhiễm nên vẫn là con người như trước, lúc đó dù là Tuyết Lỵ hay Aretha đều không hy vọng bị biến thành tang thi, cho nên mới nhờ tôi phong ấn Aretha, chỉ để lại phần con người là Tuyết Lỵ.” Lancelot nhẹ giọng giải thích hết thảy chuyện đã từng phát sinh trên người Tuyết Lỵ, “Thành chủ của thành Bàng Bối vẫn luôn biết rõ chuyện này, sau khi giết Tuyết Lỵ không có kết quả do bị tôi ngăn cản liền dùng chuyện này để uy hiếp tôi sắp đặt ra chuyện này.”

“Tôi đương nhiên không có khả năng tùy ý để hắn tiếp tục uy hiếp, cho nên chuyện sau đó Lâm tỷ mọi người đều thấy được, hắn không có cùng chạy trốn với chúng ta. Tôi vốn đã dự tính ổn thỏa với Tuyết Lỵ là chờ đến khi tiến vào địa phương thoát khỏi sự đuổi giết của tang thi mà sâu trong nội lục một chút thì tôi sẽ đưa cô bé đi, không nghĩ tớ tang thi thế nhưng đưa hắn ra triệt để phá hư kế hoạch của tôi.” Trong tầm mắt nhìn về phía thành chủ của Lancelot tăng thêm một tia rét lạnh như băng, trong nháy mắt Diệp Tử Linh đã cảm thấy lúc này Lancelot và Hình Duệ Tư giống nhau kỳ lạ.

Lancelot tự thuật lại khiến cho đủ loại tầm mắt hướng về phía hắn đều biến thành hiểu rõ, Aretha mặc dù là tang thi, nhưng chỉ cần cô bé là Tuyết Lỵ thì cũng chính là con người, hết thảy hắn làm cho đến hiện tại đều chỉ vì bảo hộ cho cô bé Tuyết Lỵ kia mà thôi.

Nhưng không phải tất cả mọi người, ít nhất ánh mắt của Hình Duệ Tư từ đầu đến cuối đều chưa từng dao động: “Vậy sao sau đó ngươi không nói rõ ràng mọi chuyện, còn kéo cả chúng tôi cùng lên chung thuyền đi bảo hộ một con nhóc căn bản không đáng để bảo hộ, thậm chí con nhóc này còn là một tang thi? Lancelot, ngươi thật sự là con người sao, thế nhưng lại vì một cái tang thi mà lợi dụng mọi người chúng tôi!”

Chất vấn của Hình Duệ Tư khiến trong mắt phần lớn mọi người hiện lên thần sắc nghi hoặc lần nữa, trong thời gian mà tang thi và loài người đối địch với nhau như hiện tại, bảo hộ một cái tang thi trong mắt phần lớn mọi người đều là một chuyện không thể tưởng tượng được.

“Tôi đã phong ấn phần tang thi là Aretha kia lại, Tuyết Lỵ chính là con người không phải sao? Nếu thành chủ không xuất hiện, Arathe có thể cả đời này cũng không xuất hiện nữa, tôi bảo hộ một bé gái loài người có vấn đề gì sao? Còn nữa, tôi chỉ là muốn bảo hộ người mà tôi cho rằng cần phải bảo hộ mà thôi, mặc kệ người đó là tang thi hay loài người.” Đối mặt với đủ loại ánh mắt nghi ngờ nhưng Lancelot vẫn không có chút dao động nào, vẫn phi thường thản nhiên như trước.

Diệp Tử Linh bởi vì câu nói cuối cùng kia của Lancelot mà hô hấp trở nên dồn dập khó có thể kiềm chế được, nó trong nháy mắt khiến cậu cho rằng Lancelot đã nhìn thấu thân phận tang thi của cậu, những lời này chính là nói cho cậu nghe.

“Vô luận ngươi bịa chuyện thế nào đều không thay đổi được việc ngươi giấu diếm sự thật, hại chúng tôi mất nhiều người trong tay tang thi như vậy.” Ánh mắt của Hình Duệ Tư càng trở nên lạnh như băng, nếu như không có kẻ thù cực mạnh là tang thi, nói không chừng hắn đã trực tiếp động thủ với Lancelot.

“Tuy nói rằng như vậy không tốt lắm nhưng nếu như hiện tại không có đội ngũ này, vô luận là ai trong hai cái đoàn đội của chúng ta gặp phải kiến triều đều chỉ có kết cục đoàn bị diệt sạch, nào còn có cơ hội đứng ở chỗ này để cho tang thi giết?” Khóe miệng Lancelot đột nhiên hiện ra một cái mỉm cười, “Vậy Hình đội trưởng đây có tính toán thế nào? Mỗi người một ngã? Dù sao tang thi sẽ không còn vì Tuyết Lỵ mà đuổi giết chúng ta nữa, tách ra cũng không vấn đề.”

Hình Duệ Tư liếc mắt nhìn Diệp Tử Linh một cái, không tiếp lời, mà lúc này thành chủ lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo cắt tiết, khói đen bắt đầu cuồn cuộn toát ra từ thân thể, phần cổ bị Aretha bóp lấy bắt đầu nhanh chóng hư thối.

“Clare phải không?” Aretha ngẩng đầu nhìn về phía Clare, nghiêng đầu hỏi, “Ngươi hiện tại còn muốn mang ta về không?”

“Tiểu thư Aretha nếu là tang thi thì hiển nhiên phải trở lại bên chúng ta. Về phần tiểu thư Tuyết Lỵ, nàng chỉ cần không làm ra chuyện thương tổn tang thi, ta có thể cam đoan không có tang thi nào làm nàng bị thương.” Clare vươn tay hướng đến Aretha.

Aretha chuyển qua nhìn Lancelot một cái, cười cười với hắn, buông thành chủ đã tử vong ra, bắt lại bàn tay của Clare. Aretha biết đã là tang thi thì cô sẽ không còn tư cách tiếp tục ở lại trong đội ngũ kia, dù cho cô tiếp tục ngủ say để cho Tuyết Lỵ là con người xuất hiện thì phần lớn mọi người cũng sẽ không tiếp nhận cô nữa, tựa như hai anh em Phương gia vậy.

Clare không có ý tứ đại khai sát giới trong địa bàn loài người, cầm tay Aretha chỉ huy tang thi rút đi.

Diệp Tử Linh hơi nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng dâng lên một cỗ phiền muộn, cậu chẳng thể ngờ tới Tuyết Lỵ trầm mặc ít lời nhưng vẫn luôn biểu hiện hồn nhiên thiện lương lại chính là tang thi, hơn nữa tình nguyện đi cùng Clare cũng không nguyện ý biến về thành Tuyết Lỵ ở bên loài người, tang thi thật sự tốt như vậy? Bất quá dù cho ở lại đội ngũ này cũng không phải là chuyện tốt, dẫu Tuyết Lỵ là con người nhưng một linh hồn khác trong thân thể cô bé lại không phải, cô bé đã không thể còn được loài người bảo hộ nữa.

Vậy cậu nên làm cái gì bây giờ? Khi đồng bạn xung quanh phát hiện cậu không phải là con người mà là tang thi, có phải sẽ phát sinh sự tình tương tự với hai anh em Phương gia và Tuyết Lỵ trên người cậu? Dù cho cậu có giống Lâm Dã, lại có trái tim hướng về con người, Hình Duệ Tư và Vu Nhất Hàn cũng sẽ không vì chút này mà bỏ qua cho tang thi như cậu, Lâm Lâm sẽ chỉ che giấu cho cậu khi cậu còn chưa bị phát hiện, một khi bị phát hiện thì cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, đến lúc đó người duy nhất che chở cậu có lẽ chỉ có mình Lancelot thôi.

Hiện tại không bại lộ không có nghĩa là cả đời sẽ không bại lộ do ngoài ý muốn, Diệp Tử Linh nghĩ tới tương lai u ám có khả năng xuất hiện thì tâm tình vô cùng phức tạp.

Nếu được, cậu hy vọng cả đời cũng không phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy để cậu an ổn tiếp tục làm một con người!

Truyện Chữ Hay