Edit: Miên Viễn
Beta: Maria
-
Từ căn tin đến nhà thi đấu hơi xa mà trời cũng gần tối rồi.
Tôi và Hạ Phong Trạch quay trở về phòng hoạt động cực kỳ suôn sẻ, không gặp chút trở ngại nào, chuẩn bị ngày mai lại đến nhà thi đấu.
Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy không ít thây ma lang thang bên ngoài, thây ma trông tốt hơn một chút thì đều mặc đồ huấn luyện quân sự, nhìn là biết sinh viên năm nhất.
Ai có thể nghĩ tới zombie sẽ đột nhiên bùng phát như thế.
Chớp mắt đã được ba ngày rồi.
Ban đêm, tiếng gầm thét của zombie càng trở nên phấn khích và dồn dập hơn.
Thỉnh thoảng còn có tiếng rít và tiếng kêu thảm thiết.
Tôi nghe thấy mà trong lòng rất khó chịu.
Mặc dù trước đây tôi cũng từng tưởng tượng nếu zombie bùng phát thật thì tôi sẽ nhạy bén tự giải cứu mình thế nào.
Nhưng bây giờ thật sự trải qua, tôi chỉ có một ý nghĩ, hy vọng tất cả zombie lập tức biến mất.
Đột nhiên, loa phát thanh của trường vang lên.
“Mời toàn bộ giáo viên và sinh viên trong trường còn sống cố gắng hết sức đến nhà thi đấu tránh zombie vào trước trưa ngày mai, có đội cứu viện ở đây chờ.”
Loa phát thanh vang lên ba lần.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, đội cứu viện đến nhanh như vậy?!
Tôi vui vẻ nhìn về phía Hạ Phong Trạch.
Anh ấy đúng lúc mở miệng hỏi tôi: “Tô Tiểu Thiển, em có nghĩ tới chuyện rời khỏi trường học không?”
Tôi không chút do dự lắc đầu.
Bố mẹ tôi mất sớm, tôi lại mắc bệnh nan y, rời trường học thì có thể đi đâu được chứ.
Tôi hoàn toàn không có xíu bận tâm nào với thế giới này.
Tôi hỏi Hạ Phong Trạch.
“Có phải anh lo lắng cho sự an toàn của gia đình, muốn về nhà xem sao?”
Chuyện tôi không ngờ đến là anh ấy lắc đầu.
Anh ấy nhìn tôi rồi nghiêm túc nói: “Tôi muốn cùng… quy ẩn núi rừng, nhưng mà em ấy từ chối, nói muốn đi cứu vớt thế giới.”
Anh ấy nói muốn cùng ai quy ẩn núi rừng cơ?
Sao tôi lại không nghe rõ.
Chẳng qua trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, Hạ Phong Trạch vậy mà có người mình thích rồi hay là bạn gái?!
Nếu là trước đây thì tôi sẽ âm thầm đau lòng một chút nhưng bây giờ nghĩ đến mình có thể chết bất cứ lúc nào, trong lòng cũng không còn cảm xúc gì lớn nữa.
Sáng sớm hôm sau, tôi giục Hạ Phong Trạch mau chóng đi đến nhà thi đấu.
Trên đường đi chúng tôi rất cẩn thận.
Nhưng mà lúc ở chỗ rẽ, chúng tôi đột nhiên đụng phải một con zombie.
Tôi muốn hét lên!
Gào!
Con zombie đó lại đột nhiên hoảng sợ rống to một tiếng, xoay người lếch thân thể cứng đờ chạy thục mạng.
Khuôn mặt tôi tràn đầy sững sờ.
Người nên la hét rồi chạy trốn không phải là chúng tôi à?
Tôi ngây người nhìn sang Hạ Phong Trạch.
Anh ấy lại rất bình tĩnh, còn ra hiệu cho tôi tiếp tục đi.
Trong lúc đó, chúng tôi lại mấy lần đụng phải vài con zombie nữa.
Tôi kéo Hạ Phong Trạch muốn chạy nhưng đám zombie lại mãnh liệt gầm lên một tiếng.
“Gào! Chạy mau!”
Hình như trong đầu tôi vang lên tiếng zombie nôn nóng chạy trốn.
Đầu óc tôi mơ hồ, nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tôi để Hạ Phong Trạch đi theo tôi tiếp tục đi về phía trước, đi đến sân vận động.
Lúc này, trên sân vận động có không ít thây ma bị xuyên thủng đầu ngã xuống.
Cũng có mười mấy con zombie đang lắc lư ở bên đó.
Lúc tôi đang xoắn xuýt là có nên lấy mình dụ zombie sang chỗ khác để Hạ Phong Trạch một mình chạy đến nhà thi đấu hay không thì zombie cách phía trước không xa sau khi hít mấy hơi, lấy chúng tôi làm trung tâm, đang chầm chậm tản ra.
Tôi nhớ lại tất cả chuyện hôm qua lẫn hôm nay, cuối cùng nhận ra được có chỗ không bình thường.
Bọn thây ma này đang tránh né chúng tôi!
Tôi đột nhiên nhìn về phía Hạ Phong Trạch, dùng sức ngửi mùi trên người anh ấy.
Ba ngày không tắm rửa, mùi thông lạnh trong tuyết thuộc về một mình anh ấy vẫn còn thoang thoảng.
Hạ Phong Trạch hỏi tôi: “Em muốn làm gì?”
Tôi chân thành hỏi: “Tôi đoán là trên người anh có mùi hương mà zombie không dám đến gần. Có phải anh xịt loại nước hoa bí truyền nào đó khiến zombie chán ghét không?”
Tôi cảm thấy vẫn luôn không có zombie nào cắn tôi đều là do Hạ Phong Trạch cả.
Hạ Phong Trạch nhìn tôi một lời khó nói hết.
Hình như anh ấy muốn nói gì đó, môi giật giật, nhưng vẫn không nói gì, chỉ nhắc nhở tôi.
“Zombie đi hết rồi.”
Tôi thấy vậy, chỉ đành phải dẫn Hạ Phong Trạch tiếp tục đi về hướng nhà thi đấu.
Tôi rất ngạc nhiên, trong nhà thi đấu, sinh viên và giáo viên ngồi chật ních, sắp lên đến một nghìn người rồi.
Chuyện quan trọng nhất là đội cứu viện trang bị đầy đủ vũ khí thật sự ở đây!
Họ đang duy trì trật tự!
Lúc chúng tôi xuất hiện, người của đội cứu viện ngay lập tức mở cửa, để chúng tôi vào trong.
Lấy máu xong còn để chúng tôi cách ly ở bên cạnh.
“Thời gian ủ bệnh sau khi bị zombie cắn thường kéo dài nhiều nhất là bốn tiếng đồng hồ. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chiều nay xe cứu viện sẽ tới, đưa tất cả mọi người đến căn cứ gần nhất, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi.”
Tôi và Hạ Phong Trạch ngồi ở trong góc, có rất nhiều ánh mắt của bạn học dừng trên người chúng tôi.
Tôi phát hiện thị lực của mình trở nên tốt hơn, rất nhanh đã phát hiện Triệu Lôi Nhi và Tôn Cường trong đám người.
Bọn họ đang nhìn tôi và Hạ Phong Trạch tràn đầy địch ý.
Tôi hơi lo lắng nhìn thoáng qua Hạ Phong Trạch, do dự có nên chờ Hạ Phong Trạch lên xe rồi sau đó mới rời đi hay không.