“Mau lên! Mọi người mau lấy vũ khí phòng thân!” Dương Nhất Hàng nhìn đến tình huống bên dưới, lập tức nhắc tất cả hãy cảnh giác, cũng hỏi nhóm Vương Dương. “Các người có súng không? Nhiều người thì phòng vệ càng an toàn.”
Dương Nhất Hàng sớm đã chú ý tới hai người này không giống người bình thường. Đầu tiên là có được không biết theo con đường nào tuồn ra súng ống, dưới mi mắt pháp luật nghiêm ngặt của nước ZGZF. Hơn nữa tâm trí ung dung bình tĩnh, gặp chuyện không rối loạn, linh cơ ứng biến phản ứng mau lẹ, ở tình hình khó khăn hiện giờ thì quả là một trợ thủ đắc lực.
“Úc.” Vương Dương đem trong tay súng ngắn cùng với hai phát băng đạn cho Dương Nhất Hàng, nói. “Chỉ có thể cho các người cái này, băng đạn của chúng tôi cũng không đủ dùng.”
“Thế thì cảm ơn, đạn của chúng tôi sắp hết rồi, chỉ còn mỗi khẩu súng của tôi là có thể dùng.” Dương Nhất Hàng đưa khẩu súng cho đeo kính Nghiêm Hoa. Nghe gã nói trước kia từng vọc súng, đem súng cho người biết thao tác thì bảo đảm hơn đưa cho kẻ hoàn toàn không biết gì cả.
Còn lại những người không có súng phòng thân, đều hoặc cầm gậy bóng chày, cái chảo to, cây xẻng bằng sắt, nắm chặt trong tay nhìn chằm chằm dưới lầu tụ tập cương thi.
“Vậy chúng ta mau xuống đi! Càng chần chờ lâu thì cương thi càng nhiều, sẽ không thể ra ngoài được!” Dương Nhất Hàng và Nghiêm Hoa mỗi người một tay khiêng Lưu Lục, tay còn lại cầm súng dẫn đầu xông xuống lầu, quay đầu quát mấy người khác.
“Ừ!” Vương Dương gật đầu đáp, cầm khẩu súng cùng Tiếu Dịch nhanh chóng chạy theo sau.
Những người khác lục tục theo đuôi.
Đôi tình nhân đi ở hàng cuối cùng, nhìn Phương Chí Hoành và Lý Du đi phía trước dìu Trầm Lệ, và theo sát sau đó Trầm Phương. Lo sợ đi mặt sau cùng gặp nguy hiểm to lớn, xỏ lỗ mũi Triệu Tài lớn tiếng mắng.
“Mẹ kiếp đi nhanh lên được không! Chúng ta đang chạy trốn chứ không phải đi dạo! Thằng chó mày đi chậm như vậy, còn không bằng để tụi tao đi trước!”
Lương thiện thành thật Lý Du nhịn không được nhỏ giọng cùng bọn họ giảng đạo lý.
“Không phải bọn tôi không muốn đi nhanh, nhưng các người cũng thấy tình huống chị của Trầm Phương. Chúng tôi dìu cô ấy nên tốc độ phải chậm chút, xin thông cảm…”
“Thông cảm? Thông cảm cái đầu mày! Thằng chó mày là thứ gì hả?” Triệu Tài cắt lời Lý Du, từ trên xuống dưới xem xét người này bộ dáng nhỏ xinh, môi hồng răng trắng. Triệu Tài khinh bỉ nói. “Mụ nội nó, một thằng ẻo lả, ghê tởm chết.”
“Hừ, dù sao đã hôn mê rồi, không chừng sống không được, còn không bằng bỏ lại đây đỡ vướng chân người khác. Tôi phỏng chừng cho dù cô ta thanh tỉnh, cũng không muốn nhiều người bị chính cô ta liên lụy.” Liễu Tư Tư khoanh tay, mắt lạnh chán ghét nhìn Trầm Lệ sắc mặt trắng giống người chết, mặt vì ngã sấp mà xanh xanh tím tím phù thũng. Liễu Tư Tư thản nhiên đề nghị nói.
“Cô, các người sao có thể như vậy?” Lý Du không thể lý giải nhân tính ghê tởm, đôi mắt ửng đỏ.
Phương Chí Hoành cõng Trầm Lệ nhìn Lý Du bị khi dễ, siết chặt nắm tay, đang muốn mở miệng thì bị nãy giờ luôn trầm mặc Trầm Phương ngăn cản. Trầm Phương đối với bọn họ lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh nói với đôi người yêu đang không ngừng càu nhàu.
“Đúng là tôi sai rồi, phiền toái mọi người. Hai người cứ đi phía trước đi. Và cảm ơn anh Phương, anh Lý, ngay lúc này còn chịu giúp tôi cùng nhau chăm sóc chị, thật sự rất cảm ơn hai người.” Trầm Phương tránh đường ý bảo đôi tình nhân đi trước, lại quay đầu hướng Phương Chí Hoành và Lý Du cúi đầu chân thành cảm tạ.
“Không cần cảm ơn, lúc này mọi người càng nên giúp đỡ lẫn nhau, không cần khách sáo.” Phương Chí Hoành cười cười, an ủi Trầm Phương.
“Đúng thế, đây là việc chúng tôi phải làm, không có gì phiền.” Lý Du khoát tay phụ họa.
Trầm Phương ngẩng đầu, trong mắt đong đầy nước, cảm động nói không nên lời.
Mà đôi tình nhân kia đã sớm vượt lên trước vội vàng chạy xuống lầu.
“Chúng ta cũng mau đuổi theo, nếu không sẽ không kịp!”
Họ không nói gì nữa, bốn người tiếp tục đi.
Đoàng!!!
Bốp!!!
Một phát súng bắn bể óc cương thi mập, Vương Dương mau lẹ tránh một bên, sợ lần nữa cả mặt đều dính tủy não, hơn nữa còn là loại đã hư thối.
Cương thi trước mặt so với lần trước nhìn thấy càng nát, không phải nói kỹ thuật tấn công, mà là thân thể…
Không biết là ảnh hưởng của bệnh độc hoặc do nguyên nhân thời tiết, bầy cương thi làn da nên là trong trắng lộ xanh cùng tím đen thi ban, nay đã chuyển thành đầy gân xanh khắp người, trên mặt, trên người đều lồi ra rất nhiều gân xanh lan tràn tựa như mạch máu. Mà một số cương thi thân thể đã hư thối thì thịt biến thành màu hồng tím sậm đáng sợ, tản mát ra mùi hư thối càng nồng, khiến người ta buồn nôn.
Liên tiếp bắn bể đầu cương thi, Vương Dương thừa dịp đổi viên đạn khe hở lăn đến mặt sau quầy hàng tầng trệt nghỉ ngơi, thở dốc một hồi. Cậu nhìn Tiếu Dịch còn đang bắn cương thi, không chút rối loạn một phát một con ngã xuống, vừa đánh vừa có thể duy trì sắc mặt lạnh lùng. So với bên cạnh hai người vừa đỡ Lưu Lục vừa phải nổ súng tránh né cương thi Dương Nhất Hàng và Nghiêm Hoa, hắn thật sự là bảnh trai oai phong hơn nhiều.
Vương Dương bắn một phát vào đầu một cương thi sắp từ phía sau bổ nhào lên người Nghiêm Hoa. Nhìn Nghiêm Hoa bất hạnh dính một đống chẳng biết là máu vẫn là não, đôi mắt lửa giận trừng mình, Vương Dương ra vẻ vô tội nhún vai. Cậu lưu manh cười chỉ trong tay Desert Eagle, ngôn ngữ thân thể ý bảo: tôi không cố ý, là tại khẩu súng này uy lực lớn, tôi không có cách nào.
Nghiêm Hoa chỉ có thể nín thở quay đầu, kiềm nén mùi hôi thối làm cho bản thân yêu thích sạch sẽ như gã muốn điên lên, tập trung đánh trả đám cương thi không ngừng xông đến.
Bên này Vương Dương, Tiếu Dịch và Dương Nhất Hàng, Nghiêm Hoa vội vàng xung phong giết cương thi.
Bên kia đôi tình nhân đang xuống lầu. Liễu Tư Tư trong lúc vô tình liếc mắt một cái lập tức dừng bước, không xuống lầu tiếp ngược lại chậm rãi hướng bên cạnh quầy hàng đi tới.
Bị đập nát quầy hàng thủy tinh bốn phía rơi đầy kim cương châu báu, ở trên mặt đất lóe ra ánh sáng mê hoặc lòng người. Thử hỏi có cô gái nào trời sinh không thích châu báu?
Liễu Tư Tư hiện tại không rảnh nghĩ tới cái gì chạy trốn cương thi, trong óc cô đều bị kim cương châu báu dụ hoặc. Cả đời cô chưa chắc kiếm được nhiều tiền như thế để mua đá quý. Cô chỉ có lúc đi dạo phố, đứng ở quầy hàng, cách thủy tinh thưởng thức đồ vật không bao giờ có thể sở hữu.
Nhưng hiện tại, trang sức xa xỉ thủ công tinh xảo đang bày trên mặt đất mặc người lấy, tùy ý cô chọn lựa, cái này….đây là một chuyện sung sướng biết chừng nào!
Cô nhặt lên dây chuyền kim cương bạch kim trên mặt đất, nâng tay so đo dưới nguồn sáng. Kim cương dưới ánh sáng càng thêm lấp lánh, thật xinh đẹp, thật cao quý, thật phù hợp với người đoan trang cao nhã, xinh đẹp diễm lệ như cô.
Cô lập tức mở túi xách hoa văn da báo cứng rắn nhét dây chuyền vào. Liễu Tư Tư quỳ sấp xuống mặt đất, mừng rỡ như điên quơ tay hốt đủ loại vòng cổ, nhẫn, khuyên tai, các loại hàng mỹ nghệ vàng bạc khác.
Cô vừa nhặt đồ vừa tiến về phía trước, bất giác đã cách thang lầu ngày càng xa. Cô đảo mắt xung quanh xem còn có châu báu gì đẹp không, bỗng có gì đó phản quang làm cô chú ý. Cô nhìn bốn phía liền thấy đằng trước trong góc có một sợi dây chuyền gắn viên ngọc bích hình giọt nước, nằm trên đất lóe tia sáng xinh đẹp.
Bảo thạch này thật là đẹp quá! Lấy nó có thể phối hợp với cái váy màu xanh nước biển của mình rồi. Trong lòng so đo phối màu, Liễu Tư Tư khóe miệng lộ ra nụ cười sung sướng, nháy đôi mắt đeo ba tầng lông mi giả, quỳ hướng dây chuyền ngọc bích bò qua.
Liễu Tư Tư cầm một đầu dây chuyền, tập trung nhìn nó, đang muốn giật lấy lại phát hiện nó không nhúc nhích? Cô nghi hoặc phải chăng bị cái gì ngăn chặn? Tầm mắt cô theo sợi dây chuyền di chuyển đến đầu bên kia, mới phát hiện không phải bị cái gì ngăn chặn, mà là bị một bàn tay nắm bắt….
Cái tay kia không giống tay Liễu Tư Tư. Tay Liễu Tư Tư lại trắng mềm lại nhỏ nhắn, móng tay còn sơn màu hồng nhạt họa tiết con báo. Cái tay nắm đầu sợi dây chuyền thì móng tay đen thui, khe hở tràn đầy vết bẩn đỏ đen. Ngón tay tựa như móng gà gầy chỉ còn da bọc xương. Làn da trắng bệch như xác chết, gân xanh chồng lên mạch máu.
Nhìn chằm chằm bàn tay đó, cô bắt đầu run run. Cô sợ sệt ngẩng đầu, thấy được cương thi trước mặt. Tóc bị bên ngoài trời mưa xối ướt lộn xộn dán hai bên má, mơ hồ có thể thấy dưới mái tóc là hai con mắt cá chết. Trên vai phần tay áo bị xé rách lộ ra lõm một khối thịt lớn, thấy rõ bên trong thịt màu tím sậm và xương trắng hếu, cả màu vàng của mỡ…
Liễu Tư Tư lý trí bị châu báu làm lu mờ cuối cùng đã thanh tỉnh. Cô thét chói tai té trên mặt đất, thảm thiết gọi bạn trai.
“Triệu Tài!!! Triệu Tài!!! Anh ở đâu??? Mau cứu em!!! Cứu mạng a—– a ——-”
Cương thi vặn vẹo bò lên, bổ nhào vào Liễu Tư Tư vốn định đứng dậy lại bị giày cao gót vấp té. Cô liều mạng tru lên.
“A—-cút ngay! Cứu mạng!!! Triệu Tài!!!! Anh ở đâu? Cút đi!!! Cút đi!!! Đừng cắn!!! A!!! Đau quá!! Đau quá!!!!! A —- a—-”