Edit: Bạch Lan Tửu
Khi Nghiêu Xu Đình mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu hơi đau, nàng duỗi tay xoa xoa trán, lại phát hiện toàn thân không có khí lực, mới thấp giọng gọi nha hoàn tùy thân, nhưng qua nửa ngày vẫn không có ai đáp lại. Nàng chậm rãi quay đầu quan sát xung quanh, phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng xa lạ được trang trí đơn giản, trong lòng bừng tỉnh, cả kinh, phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cả người lập tức tỉnh táo lại, hai tay chống lên, ngồi dậy từ trên giường.
Nghiêu Xu Đình lại quan sắt khắp nơi một lượt, trong lòng hoảng sợ, biết chắc chắn là bản thân đã gặp bất trắc, lại cúi đầu nhìn toàn thân mình, cũng may quần áo trên người đều còn nguyên, không hề bị động tới.
Nàng mờ mịt nhìn quanh, bởi vì nguyên nhân tác dụng của thuốc, đầu còn hơi đau, nhưng trong lòng lại không ngừng xoay chuyển, ca ca nhà mình là Hoàng đế Bắc triều, phu quân là Tướng quân Bắc triều, người dám bắt cóc mình là kẻ to gan lớn mật cỡ nào, nhưng mình không thể làm mất mặt mũi của Nghiêu gia và Uất Trì gia, nếu kẻ kia dám làm nhục mình thì dù có chết cũng không thể để hắn đạt được mục đích.
Nàng còn đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng đã bị đẩy ra, một người tóc cài trâm gỗ đàn hương màu đen, thân mặc một bộ trường bào màu lam, lưng đeo đai làm từ da mãng xà, khuôn mặt trả trung thanh tú, chính là Bạch Thất thiếu gia, Bạch Thủy Thanh.
Nghiêu Xu Đình sửng sốt: "Là ngươi...."
Bạch Thủy Thanh đi đến trước giường, rũ mắt, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Nghiêu Xu Đình. Lúc này vì đã sinh dưỡng hài tử mà thân thể Nghiêu Xu Đình trở nên trơn bóng, thiếu nữ vốn đã thanh tú mĩ lệ càng thêm trổ mã đến động lòng người, trước kia có hơi mảnh mai bây giờ cũng trở nên đà, tràn ngập phong tình hơn.
Ánh mắt Bạch Thủy Thanh hiện lên một tia mê luyến: "Là ta, Xu Đình. Ta ẩn nấp trong kinh thành Bắc triều nửa năm, cuối cùng cũng gặp được nàng." Vừa nói vừa vươn tay ra vuốt ve mái tóc xinh đẹp của nàng, lúc bọn họ còn ở bên nhau, Bạch Thủy Thanh rất thích mái tóc dài của nàng, thường hay vuốt ve rồi ngửi nhẹ.
Thân thể Nghiêu Xu Đình ngửa ra sau, tránh khỏi bàn tay của Bạch Thủy Thanh.
Hơn một năm nay nàng đã đem tâm trí đều đặt hết lên người phu quân và hài nhi của mình, cũng đã cảm nhận được chỗ tốt của một nam tử mạnh mẽ từ chỗ phu quân nhà mình, ngẫu nhiên nhớ đến chuyện hoang đường mấy năm trước, nàng không cách nào tưởng tượng được mình năm đó sao lại có thể ngốc nghếch như vậy, sao lại có thể coi trọng một tên một tên vừa ương ngạnh vừa vô dùng như vậy, hiện tại nhìn thấy khuôn mặt trơn nhẵn, trắng nõn đến thực giống nữ tử kia của Bạch Thủy Thanh, dạ dày nàng liền cảm thấy nhộn nhạo, nàng nói: "Bạch Thủy Thanh, ngươi thật to gan, thế mà lại dám ngang nhiên bắt cóc công chúa Bắc triều, ngươi muốn khiến cho Nam Bắc lưỡng triều đại chiến sao?"
Bạch Thủy Thanh thu hồi tay, cười đắc ý: "Người bắt nàng đi là cường đạo phương Bắc, bọn họ còn viết thư cho huynh trưởng và phu quân nàng, muốn có một món tiền cực lớn, việc này sẽ khiến huynh trưởng và phu quân nàng vừa phải chuẩn bị tiền vừa đi lục soát các hang ổ của lúc cường đạo trong Bắc địa."
Nghiêu Xu Đình nghe xong thì sửng sốt, sau đó cười lạnh: "Những thủ đoạn này của ngươi há có thể lừa gạt phu quân và ca ca của ta?"
Nghiêu Xu Đình biết, phu quân nhà mình nhìn chất phác kiệm lời vậy thôi, kỳ thật là người vô cùng không khéo, mà ca ca ắt hẳn sẽ phái người điều tra khắp nơi, sao lại có thể như Bạch Thủy Thanh hắn muốn được?
Nhắc đến phu quân, nét mặt vốn đang nghiêm túc của Nghiêu Xu Đình không khỏi nhu hòa đi mấy phần.
Bạch Thủy Thanh thấy nàng nhắc tới Uất Trì Đức Hiền, nghĩ đến một mĩ nhân thiên kiều bá mị vốn nên cùng hắn nồng tình mật ý, hiện tại lại bị một mãng phu không hiểu phong tình như Uất Trì Đức Hiền đùa bỡn hết lần này đến lần khác, trong lòng vốn đã hận lại càng giận thêm, hừ hừ hai tiếng, nói: "Nàng không cần trông mong vào bọn họ sẽ đến cứu nàng. Ta đã nhận được tin tức, phu quân nàng đã chạy đến vừa hoang vu của Bắc địa, lục soát chỗ bọn cường đạo viết thư kia đi."
Nghiêu Xu Đình lại khinh thường nhiều lời cùng hắn, chỉ nhìn hắn cười khinh miệt, nói: "Hiện tại ngươi thả ta, ta sẽ không nhắc đến chuyện ngươi vô lễ với ta, ngươi ở Nam triều làm Tướng quân của ngươi, ta sẽ tự mình trôi qua những ngày tháng của ta, chẳng lẽ không tốt sao? Thế gia này nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy, sao ngươi cứ phải làm khổ mình mà dây dưa không dứt với ta vậy?"
Bạch Thủy Thanh nhìn khuôn mặt khả ái của Nghiêu Xu Đình, dáng vẻ mới tỉnh dậy của thiếu phụ, đầu tóc tán loạn, thần trí mơ hồ, dũng khí đột nhiên tăng lên, trong lúc si mê, thế nhưng lười quan tâm xem Nghiêu Xu Đình đang nói linh tinh cái gì, chỉ bước về phía trước mặt nàng một bước, duỗi tay hướng về phía ngực nàng, muốn kéo nàng ôm vào trong ngực, từ từ nhấm nháp hương thơm của môi anh đào của nàng như trước kia.
Nghiêu Xu Đình sợ hãi kêu lên một tiếng, một tay che trước ngực, một tay ngăn bàn tay hắn lại, không để hắn đạt được ý đồ. Bạch Thủy Thanh thuận thế đẩy nàng ngã xuống giường, thân mình cũng theo đà đè lên trên, đôi tay đồng thời cũng bắt đầu sờ loạn.
Tuy rằng Nghiêu Xu Đình tận lực giãy giụa, nhưng dù sao cũng không thể so với sức lực của một Tướng quân trẻ trung như Bạch Thủy Thanh, qua vài cái đã bị khống chế tay chân, mắt thấy hắn lập tức sẽ thực hiện được.
Đột nhiên Nghiêu Xu Đình trở nên ngoan độc, há miệng cắn lấy đầu lưỡi đang định mò vào của Bạch Thủy Thanh, hắn "a" lên một tiếng, giơ tay che miệng, nhảy xuống giường.
Nghiêu Xu Đình nhân cơ hội quát lên: "Bạch Thủy Thanh, ngươi còn dám như thế nữa, ta sẽ cắn lưỡi tự sát." Vừa nói vừa vươn đầu lưỡi ra, đặt phía dưới hàm răng, hung hăng giận giữ trừng mắt nhìn Bạch Thủy Thanh.
Bạch Thủy Thanh biết Nghiêu Xu Đình nhìn như nhu nhược, nhưng một một khi đã hạ quyết tâm thì không màng tất cả, so với bào huynh Nghiêu Mộ Dã thường ngày luôn hành động lỗ mãng tùy hứng nhưng thật ra lại rất giống nhau, nhất thời cũng không dám ép nàng quá mức, chỉ đành xoay người đi ra khỏi phòng.
Nhưng vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy trưởng tẩu đứng ở một góc đầu hành lang, lập tức có một loại xấu hổ không xuống đài nổi.
Viên Hi cười thân thiện, nói: "Thất đệ chung tình lâu như thế, có thể thấy được là người si tình hiếm có trên thế gian."
Bạch Thất thiếu vừa được nàng ta dịu dàng an ủi như vậy, thần thái đã hòa hoãn đi không ít.
"Nhưng ca ca đệ cũng không tán thành việc đê lén giữ nữ nhi Nghiêu gia lại, đệ đã nghĩ xem nên đối đáp với ca ca đệ thế nào cho ổn thỏa chưa?" Viên Hi lại không nhanh không chậm tiếp lời.
Bạch Thất thiếu đương nhiên biết ý tứ của đại ca mình, chỉ nói: "Người cũng đã bắt đến rồi, chẳng lẽ còn có đạo lý đưa trở về?"
Viên Hi cười cười, nói: "Chàng đương nhiên sẽ không bảo đệ đưa người sống trở về, dẫn đến một mối họa cho Nam triều....."
Bạch Thủy Thanh cân nhắc ý tứ trong mấy lời này, sắc mặt lập tức sửng sốt, chẳng lẽ ca ca còn định ép mình..... giết Nghiêu Xu Đình?
Viên Hi thấy hắn đã hiểu ý của nàng ta, còn nói thêm: "Nếu muốn giữ lại được đồ mà mình vẫn luôn yêu thích, vậy phải có được sự quyết đoán dám làm việc mà người khác không dám làm của đại trượng phu!"
Bạch Thất thiếu gia có tâm tư đơn giản, nghe không hiểu ý trong lời của nàng ta, chỉ nghi hoặc mà nhìn lại nàng.
Viên Hi không nói thêm gì về chuyện này, ngược lại nói: "Chờ đệ có thể làm được chuyện mà cả thiên hạ đều không có dũng khí đi làm, ta tự nhiên sẽ chỉ điểm chỗ u mê cho đệ...."
Nói xong Viên Hi lập tức xoay người rời đi.
Quay trở lại phía Bắc địa, lúc này bốn phía Kinh Giao đều đã bị lục soát qua một lần. Mà Uất Trì Đức Hiền quả thật có nhận được thư đòi tiền chuộc, vì bảo đảm Nghiêu Xu Đình bình an vô sự, hắn đương nhiên sẽ y theo lời trên thư mà chuẩn bị tiền chuộc, đi chuộc người về.
Nhưng trong lòng hắn không tin bọn bắt cóc chỉ vì tiền tài mà nghĩ ra bố trí chu đáo chặt chẽ như vậy, lo lắng đòi tiền chỉ là ngụy trang, cuối cùng tính mạng Xu Đình vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Chính là trước mắt cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, xem có thể tìm được thêm nhiều manh mối hay không.
Việc Nghiêu Xu Đình gặp nạn, Nghiêu Mộ Dã chỉ nói với Ngọc Châu, cũng không nói cho mẫu thân, tránh để bà thêm ưu phiền.
Mà sau khi Ngọc Châu biết việc này cũng không ngừng sốt ruột, nàng tận lực nhớ lại quán ăn kia, đột nhiên nhớ tới, trước kia em chồng đã từng đề cập với nàng, còn có thịnh tình mời nàng cùng đi nữa.
"Tẩu tẩu, quán ăn kia nếu ở phương Nam ấy à, cũng coi như nhất đẳng nha, những món chiêu bài ở đó thế nhưng phần lớn đều là món muội thích ăn, đặc biệt là món hải sâm xào đậu hũ kia, trước kia muội ở phương Nam, cũng chỉ mới nếm thử một lần khi đi chùa Nam Sơn dùng cơm chay mà thôi, mà hương vị ở quán đó thế mà lại không thua kém gì hương vị của chùa Nam Sơn ở Ngụy triều đâu....."
Hiện tại xem ra quán ăn này chính là chỗ ngứa cần phải gãi rồi, thế mà món ngon Nghiêu Xu Đình mới nếm qua một lần cũng biết được. Nghĩ đến đây, Ngọc Châu liền cảm thấy bên trong có điểm kỳ quái.
Vì thế nàng đứng dậy, đi thỉnh an mẹ chồng, Nghiêu Thái hậu.
Nghiêu Thái hậu vừa mới tỉnh dậy liền nghe Ngọc Châu đến vấn an, cũng không nghi ngờ gì, chỉ kêu nhi tức tiến vào, vừa hay thay bà chọn y phục hôm nay mặc đi.
Sau khi Ngọc Châu vấn an liền lấy y phục mà thị nữ đưa lên phối hợp một chút, sau đó đi qua tự mình thay Nghiêu Thái hậu buộc tóc dài sơ qua, nhẹ giọng nói: "Gần đây con ăn hơi nhiều dầu mỡ, vong eo đã hơi chật, thật ra muốn ăn một ít đồ chay, trước đây từng nghe Đình nhi nhắc đến thức ăn chay ở chùa Nam Sơn không tệ, không biết Đình nhi đã đến đó khi nào ạ?"
Từ sau khi Nghiêu Thái hậu đến Bắc địa liền không hỏi thế sự, thật sự không còn tâm tư đâu mà nghi ngờ lời Ngọc Châu nói, chỉ cười: "Chùa Nam Sơn không phải chùa miếu trong kinh thành, chính là danh chùa trấn Tây, con bé cùng lắm cũng mới chỉ đi một lần mà thôi..... Khi đó con bé cũng chỉ mới mười ba tuổi, Nghiêu gia chúng ta và Bạch gia lúc ấy còn đang tốt đẹp, là ta và Bạch phu nhân dẫn theo đám trẻ trong hai phủ đi thắp hương cầu nguyện, mới có cơ hội nếm thử thức ăn chay ở đó, mất công con bé còn nhớ rõ."
Ngọc Châu hơi mỉm cười, lại hỏi: "Nghe nói món hải sâm xào đậu hũ ở đó là ngon nhất, hương vị thế nào ạ?"
Nghiêu Thái hậu nói: "Vậy con phải đi hỏi nó, đã qua lâu như vậy, ai gia đã quên là ăn những gì rồi. Con thân là tẩu tẩu, nhưng thật ra lại có dáng vẻ cực kỳ giống nha đầu kia, càng thích quỵ lụy trước mĩ thực, vòng eo kia của con ấy à, còn phải to thêm nữa ấy!"
Nói xong liền cười khẽ, Ngọc Châu cũng cười cùng mẹ chồng một trận, lại nói thêm: "Hai nhà Nghiêu Bạch khi đó thực ra thật thân mật..... khi đó, Bạch Thất thiếu gia cũng đi theo chứ ạ?"
Nghiêu Thái hậu xuyên qua giương đồng nhìn về phía Ngọc Châu, nhàn nhạt nói: "Sao lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này?"
Ngọc Châu mau chóng cười nói cùng lắm cũng chỉ là nói cho trọn câu chuyện phiếm mà thôi.
Sắc mặt Nghiêu Thái hậu hơi hơi nhạt đi, nói: "Khi đó nó còn nhỏ, đương nhiên cũng đi theo."
Ngọc Châu hỏi ra được suy nghĩ trong lòng nàng, vì thế nói thêm mấy câu liền đứng dậy cáo lui. Bởi vì trong lòng có việc, nên không hề chú ý đến ánh mắt dò xét tìm hiểu của Nghiêu Thái hậu đối với nàng.
Đợi khi nàng đi rồi, Nghiêu Thái hậu mới sai ma ma bên người: "Đi tìm hiểu một chút, xem gần đây công chúa đang làm gì/"
Trước nay Ngọc Châu đều không phải người ưa nhiều lời, vì sao hôm nay lại đột nhiên hỏi thăm chuyện riêng tư của em chồng? Hơn nữa còn là một đoạn gièm pha mà Nghiêu gia không muốn để người khác biết? Không khéo như Nghiêu Thái hậu, lập tức nhận ra có điều không ổn.
Mà Ngọc Châu lại không rảnh bận tâm lời nói của mình có sơ hở hay không, trong lòng nàng biết, thời gian trì hoãn càng lâu sẽ càng bất lợi cho em chồng trong tay kẻ xấu hơn, chỉ có mau chóng tìm được manh mối một chút mới là quan trọng nhất.
Lúc này Ngọc Châu đang nghĩ: Ngay cả mẫu thân cũng không biết nàng yêu thích, còn có ai sẽ để tâm đến một thiếu nữ cùng lắm cũng chỉ mới mười ba tuổi? Đáp án này quả thật là một lời khó nói hết!