CHƯƠNG 1Phạm Tiểu Vũ cảm thấy rất bất an.
Từ sáng tới giờ mắt phải cô cứ giựt không ngừng, giống như hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Mà giờ phút này quả nhiên đã ứng nghiệm rồi.
Trong quán cà phê không khí yên lặng một cách quỷ dị, lại mơ hồ ẩn dấu một trận chiến sắp diễn ra.
Cô lặng lẽ co người, bắt đầu cân nhắc xem lát nữa có nên dứt khoát co lại thành một đống, để có thể đem cả người cuộn vào trong tấm thảm rồi lăn ra ngoài không. Khi còn nhỏ cái gì cũng không chịu học, đúng là ngu muội, sớm biết có ngày hôm nay còn không bằng đi luyện súc cốt công.
Việc đáng ăn mừng duy nhất chính là bây giờ chưa đến 11 giờ trưa, trong quán cà phê trừ bọn họ và cái bàn này ra, không còn vị khách nào khác.
Bằng không thì buổi chiều đứng TOP web giải trí chắc chắn là ——
Ảnh đế Bách Đồ vì tranh giành tình nhân mà khi dễ phụ nữ có thai…
Đã làm trợ lý trọn vẹn một năm cho Bách Đồ, Phạm Tiểu Vũ cho rằng cô cái gì cũng đã chứng kiến hết rồi, trái tim của cô bây giờ đã vô cùng sắt đá, không còn chuyện gì có thể làm cho cô biến sắc, không nghĩ tới hôm nay mới là ngày cô được chính thức mở mang tầm mắt.
Trong từ điển của cô, Tiểu Tam đi đường rất đáng bị mọi người hô đánh, nhưng ván cuộc bây giờ, khiến cô thật sự không biết giữa Bách Đồ và cô gái có thai này, ai mới là Tiểu Tam.
Theo như cô biết, Bách Đồ và La tiên sinh đã xác lập quan hệ yêu đương hơn ba tháng, tình cảm rất ổn định. Nhưng không biết vị phu nhân này từ đâu xuất hiện, vừa ngồi xuống đã quăng một câu “Tôi đã có con của La Kính” .
Bách Đồ rất tỉnh táo, Phạm Tiểu Vũ thì gần như phát điên, trên Tianya vốn rất ít người bàn luận về chuyện máu tró “Nếu giữa nam x nam có một cô gái chen chân vào, như vậy có thể gọi là Tiểu Tam hay không. Nếu như đánh nhau, rốt cuộc cô nên giúp Bách Đồ, hay là nên giúp Bách Đồ, hay là vẫn nên giúp Bách Đồ AAAAAAAA?
Trong 20 phút kế tiếp, hai người trong cuộc không ai nói gì, chỉ ngồi đối diện trừng mắt nhau.
Cái này nên gọi là gì?
Cửa ra vào có động tĩnh, có người lửa cháy trên mông đẩy cửa quán cà phê ra, rồi chậm rì bước đến bên này.
Phạm Tiểu Vũ vốn có hơi nghi ngờ chuyện gã chân đạp hai thuyền, nhưng hiện tại thấy bộ dáng nhăn nhó nhíu mày của gã thì suy nghĩ đó đã tan thành mây khói. Cô lặng lẽ nhìn Bách Đồ, sắc mặt của anh lại càng bình tĩnh thêm mấy phần.
Không đợi tra nam bắt cá hai tay bước tới, Bách Đồ nhìn cô gái có thai cười cười, nói: “Cô mang thai bao lâu?”
Cô gái ngồi đối diện cậu sửng sốt vài giây, rồi lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đáp: “Bác sĩ nói đã hơn 40 ngày.”
Bách Đồ nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Về sau đừng trang điểm đậm như vậy, cũng nên nói tạm biệt với nước hoa đi, vì con của cô.”
Giọng nói của cậu thành ý mười phần, chẳng những làm cô gái đó đực mặt ra, còn khiến tra nam bắt cá hai tay kia lộ vẻ mặt khó tin.
Mí phải Phạm Tiểu Vũ lại càng giựt mạnh hơn.
“Làm mẹ phải biết chú ý từng chi tiết nhỏ.” Thái độ Bách Đồ càng lúc càng chân thành, có chút tiếc nuối nói, “Nhất là làm bà mẹ đơn thân.”
Cô gái biến sắc: “Cậu cho rằng anh ấy còn có thể chọn cậu?” Nói xong dùng dư quang khóe mắt, sắc bén bắn thẳng về phía nam nhân đang đứng ở bên kia, lại ngoài ý muốn phát hiện nam nhân đang nhìn chằm chằm vào Bách Đồ, bộ dáng hoàn toàn không để cô vào mắt, nhất thời bi phẫn đan xen, sắc mặt khó xem tới cực điểm.
Bách Đồ chậm rãi bưng tách cà phê lên, nói: “Ai cũng nói phụ nữ khi mang thai không biết dùng đầu óc, quả là vậy, cô nói xem một người đã chết, còn chọn được cái gì?”
Cô gái lập tức quay đầu trừng cậu: “Cậu nói cái gì… Ah! Mày làm gì!”
Tách cà phê vốn đang nằm trong tay Bách Đồ bị ném thẳng vào trán tra nam, đầu và cổ gã bị cà phê hắt ướt nhẹp không nói, bị tách cà phê dày cộm đập thẳng vào đầu khiến gã thấy trời đầy sao, còn chưa kịp phản ứng cổ áo đã bị túm lấy, “BA BA BA BA~” trúng bốn cái tát ngay mặt, hai bên hai cái, không thiên vị bên nào.
Lúc gã còn đang choáng váng, Bách Đồ ngừng tay quay đầu về phía cô gái đó nói: “Cô hỏi tôi đang làm gì? Lúc bằng lòng cùng loại người này lăn giường, cô có hỏi qua con mình có đồng ý làm con loại cha này không?”
“Mày! Mày bị điên rồi sao!” Cô ta muốn xông lại, bị phạm Tiểu Vũ tay mắt lanh lẹ giữ chặt chọt trúng điểm yếu: “Đại tỷ, ảnh mà điên rồi là chị cũng không đỡ nỗi đâu, không có con thì cái gì cũng mất!” Cô ta lập bừng tỉnh, chỉ đứng ở bên cạnh lo lắng suông chứ không dám tới nữa.
La Kính chậm chạp tỉnh lại, mặt sưng tấy chảy đầy cà phê, nhưng lại bày vẻ thâm tình chân thành: “Bách Đồ, em cho anh một cơ hội, lần này là anh nhất thời hồ đồ…”
Gã muốn nắm tay Bách Đồ, bị Bách Đồ vung tay ra tát một cái, liền ngượng ngập đứng đó tiếp tục màn thâm tình ngóng trông tha thiết.
Bách Đồ nhìn lướt qua cổ tay gã, hỏi: “Đây là đồng hồ tôi mua cho anh?”
La Kính không hiểu: “Ừ…”
Bách Đồ cười lạnh, nói: “Coi như tôi đã đưa phí mai táng.” Nói xong liền tiện tay cầm lấy bình hoa trên bàn bên cạnh đập thẳng lên đầu La Kính, “xoảng” một tiếng, bình hoa bể tan nát.
Nước trong bình hòa với máu La Kính chảy xuống, đầu của gã sau khi tao ngộ ba lần 1 tách cà phê 4 cái tát và bình hoa liên tục, có trì độn cách mấy cũng phải nhận ra, Bách Đồ không phải đang lạt mềm buộc chặt, không phải đang giận dỗi cần dỗ dành như con nít, mà đã thật sự trở mặt rồi.
Ở cùng Bách Đồ ba tháng, tính cách đối phương luôn mềm mại đáng yêu, gã căn bản không thể tưởng được khi Bách Đồ lật mặt sẽ biến thành tình trạng này.
Vì vậy La tiên sinh đã ngu người luôn rồi.
Cô gái có thai bắt đầu cuồng loạn chửi rủa: “Bách Đồ! Mày là nhân vật công chúng! Sao có thể đánh người! Tao muốn báo cảnh sát!”
Bách Đồ lấy khăn chùi tay, không đếm xỉa tới nói: “Đồn cảnh sát cách chỗ này chừng 700m, cô nói xem cái khoảng cách 700m này, có đủ cho tôi trước khi bọn họ tới làm cho con cô mồ côi cha không?” Cậu nghiêng đầu nhìn, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến cho người ta cảm thấy cậu ngay cả khóe mắt cũng lười nhìn cô.
Cô gái bị chẹn họng, ánh mắt lướt qua bốn phía, lúc này mới thấy, hơn phân nửa cách bài trí trong quán cà phê đều có thể biến thành hung khí.
Tạp chí giải trí trước kia từng đưa tin Bách Đồ có bệnh thần kinh, còn bị đồn một lần là ngược đãi trợ lý… Cô lập tức quay đầu nhìn Phạm Tiểu Vũ đang một mực kéo cánh tay mình, Phạm Tiểu Vũ mở to mắt bày vẻ mặt vô tội, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Dáng vẻ bệ vệ kiêu căng của cô lập tức ỉu xìu, cô nhớ tới mục đích hôm nay, hiện tại cũng xem như đạt được, tối thiểu hai người này đã chia tay, hơn nữa xem ra cũng không có khả năng tái hợp, không bằng cứ cho qua?
“Bách Đồ.” Tra nam giọng như muỗi kêu, nói, “Thật sự không thể cho anh một cơ hội nữa sao? Anh đối với em là thật lòng…”
Cô run lên, mặt mày tái xanh.
Bách Đồ ném khăn ăn đi, nắm lấy cổ áo La Kính, chỉ trả lời đơn giản bằng mấy cái đấm thô bạo.
Bị đánh hơn mười cái, hai mắt La Kính đã có chút trắng dã, Phạm Tiểu Vũ cảm thấy không ổn, nói: “Bách Đồ, 12 giờ có cuộc hẹn với Sâm ca, chúng ta phải đi nhanh!”
Nắm đấm Bách Đồ dừng giữa không trung, có chút nghi ngờ hỏi: “Hẹn anh ta? Làm gì?”
Phạm Tiểu Vũ bịa chuyện nói: “Không biết, là Sâm ca hẹn anh đó, em có ghi trong sổ lịch trình rồi, anh không thấy sao?”
Bách Đồ buông tay ra, La Kính mềm ngoặt rơi xuống đất, cô gái kia chần chừ một lúc, mới chạy tới dìu gã ngồi dậy.
Ra quán khỏi cà phê, Bách Đồ chỉ đeo một cái kính râm to, cúi đầu đi nhanh về phía xe bảo mẫu.
Phạm Tiểu Vũ vội vã chạy theo sau, lặng lẽ nghiêng mắt nhìn cậu. Ông nội Bách Đồ là người Tây Ban Nha, 1/4 huyết thống Châu Âu tuy không quá rõ ràng nhưng lại vừa đúng điểm của người nước ngoài, sống mũi cao thẳng, cằm V line, da trắng tóc nâu, lúc đeo kính râm khuất nắng đôi lúc có thể thấy mắt ánh lên đồng tử màu xanh da trời cực nhẹ.
Bách Đồ đứng trước cửa xe, Phạm Tiểu Vũ nghiêm chỉnh mở cửa, Bách Đồ cúi người ngồi xuống, thình lình nói: “Cô cứ nhìn tôi làm gì?”
Phạm Tiểu Vũ vịn cửa xe cười gượng: “Ha ha ha ha không có gì đâu.”
Bách Đồ tháo kính râm xuống, nghiêm trọng nói: “Phạm Tiểu Vũ, nếu cô cứ phát ra tiếng cười giống như ả đầu to lúc nãy, tôi sẽ đuổi việc cô.”
Phạm Tiểu Vũ yên lặng đóng cửa, vòng qua ghế lái bò lên lên xe, trong nội tâm có mấy nghìn con thú gào thét chạy loạn.
. : .
Mọi người thấy sao, ngạc nhiên không =)))) Bách Đồ dịu dàng bên 2 truyện kia đó, bà con không đọc lộn truyện đâu.