Ngày hôm sau cha mẹ ngồi máy bay trở về, Hải Nhã trở lại ký túc xá, trùng hợp hôm nay Dương Tiểu Oánh không đi làm, ở lại trong ký túc xá tra từ đơn, thấy cô trở về, liền chào: "Cha mẹ cậu về rồi à?"
Hải Nhã gật đầu, lấy máy vi tính xách tay của mình kết nối internet, gõ website, chờ thật lâu, trình duyệt web mãi vẫn không vào được, cô ngạc nhiên: "Tiểu Oánh, mạng ở ký túc xá chúng ta bị hư à?"
Dương Tiểu Oánh mở điện thoại di động lên thử nửa ngày, kêu to: "Mẹ nó! Hư thật rồi!"
Cô thấy Hải Nhã đem laptop khép lại, giống như là muốn mang đi, không khỏi kỳ lạ hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Đến khu nhà cao cấp phía trước lên mạng."
Dương Tiểu Oánh lại càng cảm thấy kỳ lạ: "Có chuyện gì cần à sao cậu lại đi xa như vậy?"
Hải Nhã vừa mang giày vừa nói: "Tớ muốn đăng ký tham gia SAT, phải chuẩn bị thật tốt."
SAT, có chút quen tai, cô đã nghe qua ở đâu rồi? Dương Tiểu Oánh suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên sáng tỏ, hoảng sợ nhìn cô: "Cậu....cậu thi SAT, là muốn đến nước Mỹ học đại học à?"
Hải Nhã cười: "Đúng vậy, tớ muốn đi du học ở Mỹ, có lẽ không lâu nữa sẽ đi."
Muốn đi nước Mỹ? là ý của cô ấy sao? Hay ý của cha mẹ? Miệng Dương Tiểu Oánh không có cách nào khép lại, vậy Tô Vĩ phải làm sao? Hai người bọn họ đã bàn bạc rồi à? Anh ấy có thể ở trong nước đợi mấy năm à? Đến lúc đó Hải Nhã học xong trở về khoảng cách hai người bọn họ lại càng lớn hơn? Vậy phải làm sao?
Cô sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể huýt gió, cười gượng: "Rất tốt, muốn đi nước Mỹ!"
"Còn chưa thi đâu, cũng không biết các loại thủ tục có thể xảy ra vấn đề gì hay không." Hải Nhã khiêm tốn cười cười, "Tiểu Oánh, thời gian này vẫn nhờ cậu chăm sóc, cám ơn cậu."
Dương Tiểu Oánh không ngờ cô đột nhiên nói lời như thế, lại sửng sốt rất lâu, mới cười khổ lắc đầu: "Vẫn chưa nói được là chăm sóc...Cái đó, đi nước Mĩ phải học tập thật giỏi."
Cô ấy muốn đi nước Mỹ.
Dương Tiểu Oánh vẻ mặt phức tạp nhìn Hải Nhã đẩy cửa đi ra ngoài, mấy ngày hôm nay Hải Nhã không phải ở lại ký túc xá đọc sách, thì là đến bệnh viện chăm sóc mẹ cô ấy, chưa từng thấy Tô Vĩ, chỉ sợ rằng Tô Vĩ không biết quyết định của cô ấy? Anh biết thì có phản ứng gì? Giận tái mặt, sẽ không đánh Hải Nhã một trận chứ?
Nói đi nói lại, tại sao Hải Nhã lại đột nhiên quyết định đi ra nước ngoài? Chống đối đã kết thúc, lương tâm được thức tỉnh? Hay là dưới nước mắt của cha mẹ phát hiện mình và Tô Vĩ không cùng một tầng lớp?
Cô chỉ sợ vĩnh viễn không hiểu rõ Chúc Hải Nhã.
Trở lại phòng trọ trống không đã lâu, Hải Nhã cũng không lên mạng, cô đóng cửa sổ lại, mở điều hoa lên, rất nhanh, không khí khô nóng trong phòng trở nên mát mẻ, không có sự nóng rực của không khí khi ở trong ký túc nữa, thì ra lúc đầu cô ở căn phòng bên phải, đẩy cửa đi vào, trên giường phủ một tấm vải trắng, phía trên có một lớp bụi mỏng. Đây là giường đôi rộng rãi, so với giường đơn cứng như đá ở đây thoải mái hơn nhiều.
Phòng rất lớn, hướng ánh sáng tốt, đồ vật trong nhà được sắp xếp ngăn nắp, không chật chội giống như ký túc xá vậy, nhích người không chừng có thể làm đổ cốc nước trên bàn. Nhà tắm riêng, tuyệt đối sẽ không có tình cảnh xấu hổ vì nhà tắm và nhà vệ sinh cùng chung một phòng.
Nơi này, là nơi Chúc Hải Nhã quen thuộc nhất, lại bị cô nhất quyết bỏ qua, bỏ qua lúc đó, cô không nghĩ đến, có một ngày mình lại trở về đây, trở về có chút thảm hại, những nhiều hơn vẫn là mệt mỏi và một loại kiên cường.
Chẳng biết tại sao cô bỗng nhiên nhớ đến nhà của Tô Vĩ, nơi đó từng là nơi chốn của cô, cô ước mơ có thể làm nữ chủ nhân ở đó, ở trong phòng bếp nho nhỏ đó làm cơm tối cho người mình yêu, trải qua cuộc sống bình thường lại là những ngày ấm áp nhất.
Có lẽ, giấc mộng này vĩnh viễn cũng sẽ không thực hiện.
Cô lấy điện thoại di động ra, không biết xuất phát từ ý nghĩ gì, gọi điện thoại cho Tô Vĩ, vang lên rất lâu, anh không nhận, một lát sau anh nhắn lại: "Xin lỗi, hiện tại đang rất bận, không có cách nào nghe điện thoại, buổi tối gọi lại cho em."
Hải Nhã nở nụ cười, có lẽ nụ cười bình thường nhất, cũng có lẽ là một nụ cười khổ, chính cô cũng nói không ra được nụ cười này có ý nghĩa. Khép điện thoại di động, cô không trả lời lại, mà mở laptop ra bắt đầu lên mạng, bắt đầu đăng ký ghi danh SAT.
Không khí trong lành do máy điều hòa thổi làm cho cô thoải mái, đăng ký xong, cô lưu luyến không rời đợi đến lúc trời tối mới đi, vừa xuống lầu đã bị gió đêm nóng bỏng thổi vào khiến cô hít thở không thông.
Nơi này là khu dân cư gần đại học N, Đại học N xây dựng ở một khu rất xa thành phố, khu dân cư ở đây cũng không có nhiều hộ gia đình, khi trời tối, con đường bên ngoài vườn hoa của khu chung cư chỉ có vài người đi lại, lạnh lẽo vô cùng. Hải Nhã đi vòng qua vòng hoa chung cư, đang muốn xuống đường cái, đột nhiên nghe thấy trước mặt có tiếng xe máy, sau đó có mấy người đi xe máy dừng trước một con phố có rất nhiều cửa hàng bán các món ăn.
Hải Nhã thấy rõ người đàn ông đeo kính mát cầm đầu, trong nháy mắt cô thấy cơ bắp toàn thân cứng lại.
Tô Vĩ! Tại sao anh ở chỗ này? Không phải anh rất bận sao?
Mấy cửa hàng bán đồ ăn đó cách chỗ cô đứng rất nhiều bồn hoa, bọn họ rõ ràng không có phát hiện cô, mấy người cãi nhau ầm ĩ cười cười nói nói, từ cửa hàng nhỏ gần đó mua mấy chai nước mở ra liền uống...bên cạnh Tô Vĩ có một người đàn ông đang nói chuyện khua tay múa chân, chính là Tiểu Minh. Anh ta nói chuyện giọng rất lớn hơn nữa rất nhanh, giống như pháo lốp đốp: "Các cậu không thấy vẻ mặt lão Duy sau khi bị bắt đâu! Chà chà! Tôi cũng không thể nào miêu tả được! Lừa gạt tiền của sinh viên mở quán bar bán ma túy, lần này gặp hạn rồi!"
Vừa nói vừa cười.
Hải Nhã im lặng đứng bên cạnh bồn hoa, đưa mắt nhìn Tô Vĩ, anh cũng đang cười, trong tay đang kẹp điếu thuốc, hút thuốc, mặt anh bị giấu sau làn khói, trông rất thần bí, đèn đường sáng như vậy, cũng không thể làm cho cô nhìn thấy rõ anh.
Cô chậm rãi lôi điện thoại trong túi ra, mở danh bạ ra chậm rãi nhấn xuống, tiếng nhạc chờ "Mặt trời chiều" vang lên. Tiếng chuông nhất thời vang lên, Tô Vĩ cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua. Không nhận, qua một lúc lâu, anh bấm từ chối, tiểu Minh bên cạnh oán giận: "Lại là người đẹp đó gọi tới sao?! Người ta bám cậu thật chặt! Mấy ngày nay điện thoại không ngừng!"
Tô Vi chỉ là cười, vẫn như cũ không nói lời nào.
Hải Nhã cố chấp tiếp tục nhấn gọi, tiếng chuông quen thuộc lần nữa vang lên, Tiểu Minh khoát tay lia lịa:"Cậu nhận đi, nhận đi! Đừng làm cho người ta khóc!"
Tô Vĩ nhấn nút nghe điện thoại, âm thanh trầm thấp: "Alo, Hải Nhã."
Alo, Hải Nhã, giọng nói này mới quen thuộc làm sao, những từ ngữ rất quen, đã biết bao nhiêu lần khiến cô xúc động và say mê, giống như nghiện ma túy vậy.
Hải Nhã đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, im lặng nhìn bộ dáng lúc này của anh, ngậm lấy điếu thuốc, nghiêng đầu, vẫn còn cười với tiểu Minh.
Người đàn ông thần bí thâm tình, suy cho cùng là do chính bản thân cô tưởng tượng ra mà có sao? Cô cũng không biết, đúng vậy, cô cũng không biết tại sao lúc này cô còn có thể bình tĩnh gọi điện thoại cho anh được, sau đó tiếp tục cũng không gấp gáp, có lẽ chỉ có máu trên toàn thân cô, đang dần trở nên lạnh lẽo từng chút từng chút đi xuống.
"Tô Vĩ." Cô nhỏ giọng gọi anh, "Anh đang làm gì vậy?"
"Anh đang vội." Anh nói.
Mấy tên côn đồ bên cạnh anh uống xong nước, xem ống nhựa như bowling ném ra ngoài, ném vào giữa đường cá, bừa bãi tự nhiên biết bao. Cô nhớ đến mình cũng đã từng ngồi trên xe máy phóng nhanh như chớp. Tuổi thanh xuân điên cuồng, uống bia, đem lon bia ném bừa bãi ra ngoài, đây đúng là niềm vui khi được phát tiết hết ra.
Thì ra cô cũng từng điên cuồng như vậy?
Hải Nhã im lặng cười giọng nói thấp hơn: "Vậy....Anh làm đi. Tối nay có thể anh không?"
Anh ngừng một lát, không trả lời.
Cô cố gắng để giọng nói mình mềm nhũn: "Một tháng, anh đã nói, một tháng cuối cùng."
Anh nén tàn thuốc, khói mù dày đặc một lần nữa bao trùm anh, anh dường như đang thở dài : "Xin lỗi, Hải nhã, không có cách nào nhanh như vậy..."
Hải Nhã đột nhiên xoay người từng bước từng bước đi về, giọng của cô rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng mà vẫn có thể nghe thấy: "Phải nói là, một tháng sau, sau đó lại một tháng nữa?"
"Xin lỗi."
Hải Nhã quay đầu lại, Tô Vĩ đang ném lon nhựa của mình vừa uống xong, vô cùng liều lĩnh, vừa đúng lúc có một chiếc xe đi qua, lon nước ném trúng thân xe, chiếc xe kia đột ngột dừng lại, có lẽ chủ chiếc xe phát hiện những người đàn ông này không phải người dễ chọc, rất nhanh lái xe đi.
Bọn họ đang cười, ở phía sau kêu to. Hải Nhã đột nhiên cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì chận lại, cô xoay người, không nhìn nữa, nhỏ giọng nói: "Ở bên anh rất ồn ào."
Tô Vĩ hình như cười một tiếng: "Ừ, có một số việc. . . . . . anh cúp đây, Hải Nhã."
Có một số việc, đó chính là buôn thả bản thân, chạy bên cạnh nguy hiểm, hưởng thụ sự kích thích sao? Tiệm bánh ngọt đã từng là tất cả hi vọng của cô, có phải là một câu nói đùa trong lúc anh tùy hứng?
Hải Nhã u ám nhìn vào hư không, lạnh nhạt mở miệng: " phút sau, em đợi anh ở cửa hàng bán đồ ăn mà anh đang đứng, em sẽ chờ anh."
Cô cúp điện thoại, không quay đầu lại, cũng không có nhìn lại anh có phản ứng gì. Cô ở trong bóng tối đứng yên thật lâu thật lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Tô Vĩ truyền đến.
"Hải Nhã." Anh tìm được cô, khu phố này không lớn lắm, anh biết cô đang ở đâu.
Hải Nhã từ từ xoay người, cố gắng nhìn rõ mặt của anh, phía trên khuôn mặt đó sẽ có biêu cảm gì? Áy náy? Chột dạ? Tức giận? Nhưng không biết tại sao, có lẽ là do trời quá tối? Có lẽ vậy hay là có lý do gì khác? Cô vẫn chưa lúc nào thấy rõ. Đúng, cô cho đến lúc này chưa từng hiểu Tô Vĩ, tùy tiện đem anh tưởng tượng thành hoàng tử, tất cả, đều do chính cô tùy tiện áp đặt lên người anh.
"em nhìn thấy anh, anh thật sự rất bận.." Cô mở miệng, hơi giễu cợt: "Căn bản sẽ không có một tháng cuối cùng, có đúng hay không? Anh thích cảm giác khi làm côn đồ, thích cảm giác độc lập, anh cũng không muốn thoát khỏi."
Tô Vĩ không nói gì, anh lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi đốt, hít một hơi thật sâu.
Hải Nhã ôm cánh tay, lòng bàn tay của cô nóng bỏng, giống như một cái bàn ủi, dính vào canh tay không biết tại sao trở nên lạnh lẽo, nóng bỏng đến chính tinh thần của cô cũng rối loạn. Nhiều hình ảnh như vậy, chợt xẹt qua mắt cô từng cái từng cái một, những bông tuyết đó, khói thuốc và những âm thanh trầm thấp rên rỉ và thân hình hai người dây dưa không rời, bản thân cô và người mình yêu, điên cuồng chìm đắm trong tình yêu.
"Có phải sẽ không bao giờ có một tháng cuối cùng?" Giọng nói của cô mơ hồ không biết là hỏi anh hay là hỏi mình.
Vẫn không có người nào nói chuyện, vấn đề của cô giống như là đang tự lẩm bẩm.
Hải Nhã cúi đầu, một lát sau lại ngẩng lên: "Em muốn sang Mỹ học."
"Ừ...." Từ trong mũi anh phát ra một giọng nói ái muội, "Cho nên?"
Hải Nhã lẳng lặng nhìn mặt của anh, vẫn không thấy rõ, nhìn không thấu, cô cười cười: "Chia tay thôi."
Điêu thuốc chưa hút xong bị anh hung hăng ném trên mặt đất, tức giận đạp lên.
"Chia --tay?" Anh thật chậm thật chậm lặp lại hai chữ này, giống như giễu cợt, cũng như là hỏi ngược lại.
"Ừ, chia tay." Hải Nhã trả lời rất nhanh, "Chúng ta vốn dĩ không phải là người của một thế giới, không thích hợp ở chung một chỗ, không có tương lai. Nên....Em đi, hẹn gặp lại."
Cô do dự di chuyển bước chân nặng ngàn cân, từ từ đi về phía trước, cùng đi qua anh.
Tô Vĩ đột nhiên cười, giọng nói có chút mỉa mai và ẩn một chút giận dữ: "Chia tay? Chúng ta đã từng bắt đầu sao, đại tiểu thư? Cô nói đúng, chúng ta vốn dĩ không phải người của một thế giới, để cho tôi vui đùa lâu như vậy, cảm ơn cô. Thì ra vì chuyện này mà giục tôi gặp cô? Tôi đang rất bận rất nhiều việc, đang bận tán gẫu! đang bận chăm sóc đàn em! Đi mạnh khỏe, không tiễn!"
Anh xoay người, đi nhanh như gió, vẫn còn lưu lại mùi vị của thuốc lá nhưng cũng nhanh chóng bị gió thổi tan, Hải Nhã kinh ngạc nhìn bóng lưng anh. Toàn bộ máu trong người cô trong nháy mắt bị rút sạch, chỉ cò một lớp da, xương cốt gầy yếu run run rẩy rẩy.
Kết thúc sao?
Kết thúc, nhanh như vậy, lạnh lùng vô tình như vậy.
Cảm ơn cô đã để cho anh vui đùa lâu như vậy?
Hải Nhã hé miệng, muốn cười nhạo mình một chút, lại chỉ thở ra một hơi vô dụng.
Cô ôm cánh tay, đứng ở đó rất lâu, lúc này mới từ từ đi lên đường lớn, đối diện có trạm xe bus có thể đến trường đại học, đúng lúc có một chiếc xe buýt đến, cô thẫn thờ lên xe, đờ đẫn đứng giữa lối đi, tất cả phản ứng so với bình thường cũng chậm gấp mười lần, sau lưng mồ hôi từng giọt chảy xuống, lại bị gió lạnh của máy điều hòa thổi khô.
Phía sau cửa sổ ánh đèn chiếu vào xe chói mắt như vậy, làm mắt cô hoa lên, tiếng xe máy loáng thoáng ở bên tai, có lẽ chỉ là ảo giác của cô. Cô quay đầu, giống như tìm kiếm một loại an ủi, nhìn ánh đèn vẫn luôn đuổi theo xe buýt, nhìn mãi, cho đến khi trước mắt hoàn toàn mơ hồ.
Rất nhanh đã đến điểm, cô theo dòng người xuống xe, ánh đèn kia vẫn còn, nhưng nhanh chóng bị tắt đi.
Cô nhìn thấy bóng dáng kia, ở dưới ánh đèn đường tối đen, chiếc xe máy quen thuộc, bóng dáng quen thuộc, lại cách xa cô như vậy, xa xa ở nhìn về phía cô, vẫn đứng nhìn, không nói gì, cũng không đi đến.
Ánh đèn rực rỡ bên kia, cô đã từng giống như là giẫm trên dây đàn bình thường đi về phía anh, vượt qua khoảng cách xa nhất. Mà giờ khắc này, khoảng cách giữa bọn họ lại một lần nữa xuất hiện, cô sẽ không chạy đến đó nữa, anh lẳng lặng đứng đối diện nhìn cô, một khoảng tối bao quanh, cứ như vậy nhìn cô.
Hân cô? Oán trách cô? Không buông tha? Có lẽ chẳng đáng?
Nước mắt Hải Nhã cũng không nhịn được nữa, bỗng chốc rơi ướt gò má.
Cô ép mình đi vào trường đại học, ép mình không được quay đầu lại nhìn, cô không dám nhớ lại bất cứ điều gì, cái gì cũng không muốn cảm nhận nữa, chỉ có nước mắt trên mặt bị gió thổi lạnh cả người, vẫn chảy mãi.
Vĩnh việt, ngọt ngào của em, thuốc độc của em.
Hết trọn bộ.