"Tiểu Duyệt, giống như get, sit là động từ, phải thêm đuôi ing ở thì này, nếu kết thúc là hai phụ âm..."
Hải Nhã chỉ vào chỗ sai trên bài thi, cố gẳng giải thích từng tý từng tý một. cô đã dạy kèm cô bé được hơn một tuần rồi, cuối cùng cũng dạy cô bé biết sử dụng thì hiện tại tiếp diễn lúc nào, chẳng qua vấn đề luôn nối gót nhau mà tới, bây giờ cô bé lại lâm vào vòng luẩn quẩn làm thế nào để thêm đuôi –ing sau động từ không có cách nào thoát khỏi được.
Tiểu Duyệt rất tức giận: "Chúng ta là người tại sao lại muốn học tiếng của mấy tên giặc tây! Còn phải thi cử! lại còn phải cho điểm!"
Hải Nhã lau mồ hôi, bất đắc dĩ cười gượng: "Chúng ta bây giờ không nghiên cứu vấn đề cao thâm này, em xem chị làm sao để thêm đuôi _ing cho động từ….”
Lúc Giảng bài, hầu hết thời gian Tiểu Duyệt đều thất thần, trong ánh mắt của cô không biết lại thấy thứ gì trên người Hải Nhã, hau mắt tỏa sáng tiến lại gần, cầm ống tay áo của cô lên. Luôn miệng nói: “Cô giáo! Bộ quần áo trên người cô em đã xem trên bìa tạp chí! Là đồ thật à? Thật là đẹp!"
Hải Nhã cúi đầu xem một chút, đồ cô mặc trên người là bộ đồ cô tùy tiện lấy ra từ trong tủ quần áo, cô mua quần áo chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nó bao nhiêu tiền, tạp chí là cái gì cô cũng chưa từng nghe đến. Cô hiện tại chỉ cảm thấy đối với việc đứa bé này không tập trung rất tức giận, mỗi lần đều như vậy, người đầu đá cũng sẽ bị chọc giận đến nhảy dựng lên.”
Cô há miệng định nói nặng lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Tiểu Duyệt, đột nhiên nổi lên một sáng kiến, cười nói: “Tiểu Duyệt, em muốn mua quần áo đẹp thì phải cố gắng kiếm tiền, thành tích học tập không tốt, sẽ không tìm được việc làm, đến lúc đó thì cái gì tốt đều cũng không có.”
Tiểu Duyệt cắt ngang: "Em sẽ nói bố mẹ mua cho em."
Hải Nhã cười: "Bài kiểm tra của em không qua, bố mẹ sẽ mua cho em?”
Tiểu Duyệt cắn môi vẻ mặt rất ấm ức, nghiễm nhiên là bị nói trúng chỗ yếu. Hải Nhã mở bài thi ra, còn nói: "Nếu lần sau bài kiểm tra tiếng anh em được điểm trở lên, cô sẽ nói với mẹ em, tặng cho em phần thưởng thật lớn.”
Tiểu Duyệt đặc biệt khinh thường: "Làm ơn đi cô giáo, cách này của cô đã quê rồi!"
Hải Nhã xấu hổ sờ đầu một cái, nhưng mà hình như Tiểu Duyệt thật sự có nghe theo ý cô, vừa cầm bút chép từ đơn, vừa lẩm bẩm: "Không phải chỉ là điểm thôi sao, có gì đặc biệt hơn người. . . . . ."
Hôm nay rất ít khi dạy thêm tiếng anh đạt được hiệu quả tốt như vậy, ít ra trên bài thi lỗi sai so với trước kia ít hơn rất nhiều, Hải Nhã cuối cùng cũng có một ít cảm giác thành tựu, nói không chừng cô bất ngờ lại phù hợp với nghề dạy học này.
Khi về đến nhà đã mười giờ tối, Hải Nhã đang ngồi trước cửa thay giày, bỗng nhiên có người kêu sau lưng: “Hải Nhã đã về rồi à?”
Cô giật mình, quay đầu lại nhìn, đúng là Dương Tiểu Oánh, cô ấy đang ngồi xếp bằng trên ghế sa lon ăn dâu tây, nhìn về phía mình cười.
"Hôm nay cậu về sớm vậy." Hải Nhã cởi áo khoác xuống, đi đến ngồi bên cạnh cô ấy, nhận lấy một trái dâu tay nhét vào miệng, còn hỏi: “đi tới ngồi ở bên người nàng, nhận lấy một quả dâu tây nhét vào miệng, còn hỏi: "Mùa này cũng có dâu tây để ăn à?"
"Hơn mười tệ một cân đó, trồng trong phòng kính."
Hôm nay, tâm trạng Dương Tiểu Oánh hình như đặc biệt tốt, vẻ mặt ửng sáng, chân mày khóe mắt như được chấm đường mật vậy. Hải Nhã biết cô đã hơn nủa năm rồi, chưa bao giờ thấy cô có vẻ mặt như thế này., chứ đừng nói đến mùa đông ăn dâu tây, bình thường cô ấy mua một quả lê còn không nỡ, hôm nay là sao vậy?”
"Hôm nay không đi làm sao?" Hải Nhã nhìn bát đũa bày đầy trong bếp, rõ ràng là cô ấy ở nhà lăn lộn cả ngày, mình buổi ngày vội vàng đi làm ở quán cà phê, buổi tối lại đi dạy cho Tiểu Duyệt, lại có thể lúc này mới biết được.
Dương Tiểu Oánh ngọt ngào ừ một tiếng: "Tiểu Trần nói con gái trực ca đêm không tốt, nên tớ đã vui vẻ xin thôi việc rồi.”
Hải Nhã giật mình, kêu Dương Tiểu Oánh không làm việc quả thật còn khó hơn lên trời, Tiểu Trần làm sao làm được?
"Đúng rồi, Hải Nhã. . . . . ." Dương Tiểu Oánh ấp a ấp úng, hơi khó xử, "Tớ...tớ tháng sau có thể dọn ra ngòai ở, thật là xấu hổ, đáng nhẽ phải nói trước với cậu một khoảng thời gian.”
Hải Nhã kinh ngạc: "Cậu chuyển vào ký túc xá sao?" (tịnh du-diễn đàn lê quý đôn)
Dương Tiểu Oánh đỏ mặt: "Không phải đâu. . . . . . Ách, chính là Tiểu Trần anh ấy. . . . . ."
Hải Nhã rốt cuộc cũng phản ứng kịp, Dương Tiểu Oánh không phải có điều gì khác thường, mà là đang tiến vào thời kỳ ngọt ngào của tình yêu. Cô lại không tự chủ được nhớ đến gương mặt đã trải qua bao nhiêu gian nan vất vả kia, một cô gái cô độc chỉ một lòng muốn kiếm tiền, cô ấy bây giờ, so với lúc đó thật sự không thể so sánh với nhau.
Hải Nhã thật lòng vui mừng vì cô ấy: "Được, bây giờ nói cũng không muộn. tiền thuê phòng tháng sau cậu cũng không cần phải nộp tớ sẽ trả lại tiền thế chấp cho cậu.”
Cô đứng dậy lấy ví tiền, Dương Tiểu Oánh đưa tay lên kéo cô ngồi trở lại: “Cậu gấp gì chứ? Không phải nói với cậu về chuyện tiền bạc đâu.”
cô ấy mơ hồ có chút chột dạ, suy nghĩ mất hồn trong chốc lát, mới nói: "Hải Nhã, nhà tớ ở một địa phương rất nhỏ, một thành phố nhỏ, rất bảo thủ. Cậu nói xem…ừ, nếu như tớ mới đi học đại học, đã sống chung với người khác, như vậy có phải không tốt lắm không? Thật ra tớ đang rất lo lắng về chuyện này, còn chưa thực sự quyết định.”
Nghĩ đến Dương Tiểu Oánh mặc dù bạn bè rất nhiều, giao thiệp rộng, nhưng những chuyện như thế này số người để cô có thể tâm sự được rất ít, chỉ có thể hỏi Hải Nhã.
Hải Nhã sửng sốt rất lâu, hỏi cô? Cô làm sao biết được. ở sinh viên nam nữ ở chung cũng có, nhưng cũng không nhiều, bên ngoài xa hội đang truyền tin tức dinh viên đại học làm xằng bậy, phần lớn là giả, mà đối cách sống của xã hội ngày nay mà nói, chuyện sinh viên khác giới ở chung với nhau bây giờ cũng không có gì đáng nói. Nhưng mà, lúc người ta đang ngọt ngào yêu nhau, chẳng nhẽ cô lại phá vớ đi bầu không khí này mà nói” Không được, tốt nhất là không nên ở chung.”
Hải Nhã suy nghĩ thật lâu, đắn đo nói: "Việc này. . . . . . thì phải xem suy nghĩ của cậu như thế nào. Tốt nhất là không nên nhất thời xúc động, nhưng cũng đừng quá đa nghi.”
Dương tiểu Oánh thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Tớ mệt mỏi lắm rồi, không muốn mỗi ngày vì kiếm tiền nộp học phí và sinh hoạt mà làm mất lòng người. Hải Nhã, tớ từ lớp mười đã bắt đầu lén đi làm việc, học phí học đại học và tiền sinh hoạt, đều do tớ một mình cực khổ trang trải, nếu không đến ngay cả thành phố này tớ cũng không đến được. Tớ không như cậu có người để nhờ cậy, cha tớ như thế… bà nội lại chỉ có chút tiền lương hưu. Một mình tớ chống chọi đến lúc này, tớ rất mệt mỏi.”
Hải Nhã đối với chuyện của cô ấy cũng không biết một tý gì, cùng nhau sống nửa nám, chỉ cảm thấy kỳ lạ tại sao cô ấy lại không gọi điện thoại về nhà, mà người nhà cũng không liên lạc với cô ấy. suy nghĩ một chút về chuyện đêm ba mươi cô ấy mua vé trở về thành phố này, trên mặt lại như vậy, Hải Nhã mơ hồ có chút khó hiểu.
"Tớ không có người nào để dựa vào, chỉ có thể dựa vào tiền.” Dương Tiểu Oánh cười khổ, "Hiện tại có tiểu Trần, tớ cảm thấy lúc trước suy nghĩ chỉ có thể dựa vào tiền thật ngu ngốc. Nhưng mà không sau này tớ lại có cảm giác lúc này thật ngu ngốc. cậu nói xem, làm người tại sao lại khó khăn đến vậy.” trong phút chốc Hải Nhã rất xúc động, cũng không biết nói gì.
“Thôi, không nói những điều này nữa, cậu sáng ngày mai vẫn còn phải đi làm? Hãy ngủ sớm một chút đi.” Dương Tiểu Oánh vỗ ỗ cô, xách theo rổ dâu tây quay về phòng mình.
Hải Nhã tắm xong đi ra, đã hơn giờ đêm rồi, cô có thói quen mở điện thoại di động ra, đã hơn tuần rồi. Tô Vĩ mỗi ngày đều sẽ đúng thời gian này gửi tin nhắn chúc cô ngủ ngon, giống như đã hình thành một loại ăn ý, nhìn thấy tin nhắn của anh cô mới an tâm ngủ.
trên màn hình điện thoại di động biểu thị có một tin nhắn, Hải Nhã trong lòng tràn đầy mong chờ mở ra, trên tin nhắn gửi đến lại hiển thi tên người gửi là Đàm Thư Lâm, theo phản xạ cô thấy lạnh cả người, cả trái tim đều trầm xuống trong chớp mắt.
Cậu ta tìm cô, lại vì chuyện gì nữa đây?
Hải Nhã nhíu mày lại, kiềm chế mở hộp thư ra, Đàm Thư Lâm trong tin nhắn dài dòng một chuỗi thật dài: “Chúc Hải Nhã, mẹ cậu nói sổ sách tổng hợp tiền chút vấn đề, tiền không gửi lên được, học phí của kỳ sau và sinh hoạt phí của cậu được chuyển đến chỗ tôi, để tôi chuyển cho cậu. Tôi không biết chuyển qua ngân hàng, cậu chỉ có thể tự mình đến lấy. Mẹ tôi cũng gửi cho cậu một ít đồ, ngày mai bốn giờ chiều nhớ đợi tôi ở con đường cái cách nhà ga hai con đường.”
Mắc kẹt có vấn đề? Hải Nhã nhíu mày càng lúc càng sâu, sinh hoạt phí của cô là do mẹ giữ, căn bản không cần ghi vào sổ.
Mẹ khẳng định lại cố ý.
cô mệt mỏi xoa ấn thái dương, nhanh chóng hồi phục lại: “Ngày mai tớ có việc, cậu có rảnh không? Ghé qua quán café ở vườn hoa trung tâm một chuyến, đem mấy thứ đó cùng, không rảnh thì lần sau nói.”
cô không muốn một mình đưungs cô đơn trong gió lạnh đầu mùa chờ nữa, chờ cậu - tiếng, như vậy căn bản là lãng phí sinh mạng mình.
Gửi xong tin nhắn, cô đem hộp thư đến nhìn thật kỹ một lần, tối nay, Tô Vĩ không chúc cô ngủ ngon, đã hơn giờ rưỡi rồi.
Hải Nhã ôm gối dựa vào đầu giường, điện thoại di động lại để bên chân, nhìn chằm chằm đến mất hồn.
không biết qua bao lâu, tiếng chuông tin nhắn cuối cùng cũng vang lên, trông vẫn tràn đầy mong chờ mở ra, vẫn là tin nhắn của Đàm Thư Lâm, cậu ta trả lời: “Nhóc con lá gan càng lúc càng lớn rồi!”
Mẹ nó! Hải Nhã hung hăng ném điện thoại di động ném trên giường. Trong lòng không khỏi rất buồn phền, thậm chí có chút tủi thân. Tại sao hôm nay anh không nhắn tin? Hay là đã xảy ra chuyện gì? Đánh nhau với những người trong xa hội đen? Điện thoại di động hết pin? Điện thoại di động bị mất? đi vôi nên quên? cô suy nghĩ rất nhiều khả năng, cầm điện thoại lên tìm tên anh trong danh bạ điện thoại, ngón tay đang do dự trước nút gọi.
cô lấy lập trường gì để gọi anh? Gọi rồi nói gì? Tại sao anh không chúc em ngủ ngon à? Lý do này rất hoang đường và rất buồn cười.
cô giống như phạm vào một cơn nghiện người, không tìm được ma túy, ở trên giường trằn trọc không yên, hết lần này đến lần khác nhìn tên của anh, Tô Vĩ, Tô Vĩ, Tô Vĩ… giống như làm vậy có thể uống rượu độc giải khát.
Ngươi xong đời. Trong lòng có một âm thanh lạnh lùng nói.
cô chưa bao giờ khát vọng như bây giờ, được gặp mặt anh một lần nữa, nhưng gặp rồi, có thể làm gì chứ?
Có một số vấn đề cô thậm chí không muốn nghĩ đến – sẽ bị trong tương lai của chính mình cười nhạo là ngu ngốc? Vậy thì cứ cười đi! Chúc hải Nhã sống ở hiện tại đã bị trúng độc rồi, vẻ ngoài mỏng manh mềm mại sắp bị vò nát rồi, chuyện đó cô cũng không biết bản thân mình như thế nào nữa, đang chuyển động nhích từng bước chân.
Điện thoại di động trong tay bỗng nhiên rung lên, tiếng chuông tinnhawns quen thuộc, Hải Nhã ngừng thở, từ từ mở ra, Tô Vĩ nhắn tin nói: “Bống nhiên có việc, đã muộn. Ngủ ngon, Hải Nhã!”
Hải Nhã nở nụ cười, trong hốc mắt bỗng dưng nóng lên.
Nhấn mấy chứ rồi nhấn phím gửi, cô trả lời: “Em muốn gặp anh, Tô Vĩ.”
cô nghe thấy âm thanh thanh thúy của sợi dậy thừng sau lưng bị đứt, vượt qua thời gian dối trá và vở kịch về lợi ích, con rối rơi xuống.
Yên lặng năm phút đồng hồ, chuông điện thoại di động bống nhiên vang lên, Hải Nhã nhanh chóng nhận điện thoại, âm thanh Tô Vĩ nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Hải Nhã.”
cô cảm thấy một loại sợ hãi đến cực hạn, còn có một loại vui sướng đến cực hạn, hai loại cảm giác này hòa quyện vào nhau, cô lạnh run.
cô không nói gì, anh cũng không nói chuyện, yên lặng trong loa, chỉ có âm thanh tiếng thở thản nhiên vọng về.
Hải Nhã đưa di động áp vào bên tai, từ từ nằm xuống, giống như là tìm được nói để dựa vào, ở trong tiếng hít thở của anh dần dần ngủ thiếp đi.