Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

chương 167: nghị sự trong thư phòng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edited by Bà Còm in Wattpad

Lúc Thẩm Hấp từ trong phòng ra tới thì đã là giờ Thân, còn gần như bị Tạ Hộ cường ngạnh đuổi ra khỏi cửa bắt tới thư phòng.

Tình cảnh trong thư phòng ra sao Tạ Hộ thật sự không dám tưởng tượng. Thẩm Hấp lâu ngày trở về muốn nói chuyện với thê tử, cho dù có nói nhiều cách mấy cũng không có khả năng cùng thê tử nói hơn một canh giờ, ai còn không biết bọn họ làm chút chuyện gì đây chứ? Ai nha, cũng không biết vì sao mà Thẩm Hấp nhà nàng trước mặt người ngoài thì bày ra bộ dáng vô cùng đoan chính, nhưng cố tình sau lưng lại là tính tình bá vương thế này! Tạ Hộ khóc không ra nước mắt.

Edited by Bà Còm

Trong thư phòng, Thẩm Hấp đẩy cửa bước vào. Phó Thanh Lưu và Ngô Tuấn ngồi uống trà, trong tay cầm thứ gì đó đang xem. Hồ Tuyền và Nhiếp Nhung đều ở bên trong, còn có mấy quan phụ tá mặc thường phục đang tập trung ở một góc canh chừng hai mươi mấy tiên sinh của phòng thu chi tính sổ. Chỗ bọn họ ngồi tính sổ có một bình phong ngăn cách, nhưng toàn bộ thư phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng gảy bàn tính lách cách vang vọng.

Thẩm Hấp tiến vào, Phó Thanh Lưu buông xuống đồ vật trong tay, mập mờ đi đến trước dáng vẻ nghiêm trang của Thẩm Hấp nhìn từ trên xuống dưới, trong ánh mắt tràn ngập biểu tình ‘đừng cho là ta không biết huynh đã làm gì’.

Thẩm Hấp cũng không dao động, chỉ lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn, sau đó liền hết sức bình thường ngồi xuống ghế thái sư chủ vị. Phó Thanh Lưu thấy hắn giả bộ giống như không có việc gì bèn cố ý trêu chọc, đi đến bên cạnh hắn nói: “Đại Lang ~~~~ lúc nãy sao huynh có thể tống chúng ta đến thư phòng ngồi chờ một thời gian dài như vậy? Huynh cùng tẩu phu nhân làm gì đấy nhỉ!”

Từ khi Thẩm Hấp nhận tổ quy tông, đám người Phó Thanh Lưu liền tự động thay đổi cách xưng hô thân mật với Thẩm Hấp, từ ‘Thẩm Đại’ biến thành ‘Đại Lang’.

Ánh mắt Thẩm Hấp như lưỡi dao chém qua, Phó Thanh Lưu sờ sờ mũi rồi cười ha ha một hồi. Ngô Tuấn thấy bộ dáng không muốn sống của hắn cũng hết ý kiến lắc đầu. Quả thực Thẩm Hấp chỉ chỉ về phía cửa, lãnh đạm nói với Phó Thanh Lưu: “Cửa ở bên kia.”

Phó Thanh Lưu quay đầu nhìn Ngô Tuấn làm mặt quỷ, bèn không tiếp tục chọc tức nam nhân không biết đùa là gì này. Hồ Tuyền thấy cuộc trêu ghẹo của bọn họ đã kết thúc liền tiến lên bẩm báo với Thẩm Hấp: “Điện hạ, trương mục cơ mật Tạ đại nhân đưa tới đều tính sắp xong, hẳn là ngày mai có thể trình cấp Hộ Bộ và Nội Các.”

Thẩm Hấp gật đầu, tiếp nhận sổ sách trong tay Hồ Tuyền lật xem rồi phân phó: “Mấy ngày hôm trước Trương đại nhân ở tại Nội Các dường như có dị nghị về trương mục này. Ngày mai sau khi trình cho Nội Các thì đưa cho ông ta một bản sao để ông ta có thể xem được kỹ càng.”

Hồ Tuyền gật đầu: “Vâng.”

Đăng tại Wattpad

Ngô Tuấn đi tới nói: “Phủ Thái úy, thậm chí các đại gia trong kinh hiện giờ đều đang truyền tai nhau -- Phục Vương điện hạ xảy ra chuyện nên Thánh Thượng chắc hẳn phải sắc phong Thái Tử. Hiện giờ Túc Vương điện hạ có cơ hội cao nhất, Dục Quý Phi là đích trưởng nữ của Thủ phụ đại nhân, nếu Túc Vương được thụ phong thì thật ra càng thêm danh chính ngôn thuận.”

Điểm này Ngô Tuấn cũng không lựa lời dễ nghe để nói, mà nói thẳng tuột ra hết sự thật. Nếu Hoàng Thượng muốn phong Thái Tử thì dựa vào tình huống ngay lúc này mà xem xét, quả thật điều kiện của Túc Vương điện hạ tốt nhất. Rốt cuộc Thẩm Hấp là vị Hoàng tử nửa đường nhảy ra, mẫu tộc Lạc thị đã rời xa vòng chính trị bao nhiêu năm. Dù cho Lạc thị vẫn chưa hoàn toàn xuống dốc, nhưng tiền Thừa tướng Lạc Cần Chương đã về hưu nhiều năm không hỏi thế sự, sau lưng Thẩm Hấp nhìn như không có người tương trợ, cũng không trách hiện giờ hướng gió của triều đình thổi về phía đảng Túc Vương. Dưới mắt các triều thần, Thẩm Hấp là một Hoàng tử chưa được phong Vương, dù cho chiếm được vị trí Hoàng trưởng tử nhưng cũng không phải là đích tử danh chính ngôn thuận, hơn nữa hậu thuẫn thật sự không tốt, đâu thể nào so được với đích trưởng ngoại tôn của Thủ phụ đại nhân có một hậu thuẫn trợ lực cường đại.

Thẩm Hấp không nói gì, Phó Thanh Lưu liền tiếp nhận đề tài của Ngô Tuấn: “Ngươi cũng không cần tự coi nhẹ phe mình, Đại Lang của chúng ta về nhân phẩm thì đã bày ra rõ ràng, chẳng qua là sau lưng thoạt nhìn không có bao nhiêu trợ lực, chỉ là chẳng lẽ trong nội bộ chúng ta còn chưa biết hay sao? Lạc tướng đã trao cho Đại Lang mạng lưới tình báo cùng đội tử sĩ của Lạc thị, đây mới là hàng thật giá thật. Tuy rằng hậu trường của Thủ phụ Dục Mẫn Đường nghe có vẻ cường ngạnh, chỉ là bản lĩnh của ông ta làm sao còn có thể lớn hơn Lạc tướng?”

Ngô Tuấn nghe Phó Thanh Lưu nói quá đơn giản không khỏi thở dài: “Nếu là sớm hai mươi năm, đừng nói là Thủ phụ Dục đại nhân, chính là một nửa triều thần phản đối thì Lạc tướng cũng sẽ không xem trong mắt. Chỉ là hiện giờ thời thế bất đồng, Lạc tướng rốt cuộc đã về hưu nhiều năm, hơn nữa thân thế của Đại Lang khó bề phân biệt -- Hoàng Thượng tuy rằng đã để huynh ấy nhận tổ quy tông, rốt cuộc vẫn không sắc phong cho Lạc thị, hiện giờ đối với người bên ngoài thì Lạc thị vẫn là đích trưởng tức của Quốc Công phủ. Thân phận bị cách một tầng quan hệ như vậy, tình thế đối với Đại Lang chưa chắc hữu ích.”

Hồ Tuyền trong lúc bọn họ bắt đầu bàn luận về vấn đề cao thâm loại này cũng đã thối lui đến phía sau bình phong. Hiện giờ chính sảnh cũng chỉ có ba người Thẩm Hấp, Phó Thanh Lưu và Ngô Tuấn, bởi vậy Ngô Tuấn nói chuyện tương đối thẳng thừng, không có nửa điểm che lấp.

Bọn họ bàn luận với Thẩm Hấp từ trước đến nay đều là dạng này -- thứ nhất là vì Thẩm Hấp lòng dạ rộng rãi, không khó chịu khi người bên cạnh nói lời thật, đôi khi cho dù lời thật không dễ nghe, chỉ cần có đạo lý thì hắn sẽ không tức giận; thứ hai là vì bọn họ đều biết, Thẩm Hấp vô cùng ghét loại người 'khẩu phật tâm xà', hoặc là loại người có gì cũng không nói nhưng ngược lại ở sau lưng đâm thọc, những loại người một khi bị Thẩm Hấp phát hiện thì phần lớn đều sẽ không có kết cục tốt.

Bởi vậy, tuy nói hiện tại thân phận của Thẩm Hấp đã thay đổi 'nghiêng trời lệch đất', nhưng đối với người bên cạnh vẫn dung túng như cũ, cho nên Ngô Tuấn mới dám giáp mặt Thẩm Hấp thảo luận vấn đề này, cũng không sợ Thẩm Hấp trách tội.

Hai người đang bàn luận nhiệt liệt, đột nhiên Thẩm Hấp khép lại tư liệu trong tay, nhàn nhạt nói một tiếng: “Ngoại tổ tháng sau sẽ hồi kinh.”

Thanh âm của Phó Thanh Lưu và Ngô Tuấn đột nhiên im bặt, Ngô Tuấn trước nay vẫn tự xưng là người bình ổn nhưng lúc này cũng ngây ngốc há hốc mồm.

Ngoại tổ Thẩm Hấp đó là ai . . . Quyền tướng một vùng! Trong tay cầm Cần vương bảo giản, nghe nói còn có di chiếu của tiên đế cho phép phân bố binh lực. Năm đó Lạc Cần Chương giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, tuy nói là thành toàn cho đương kim Thánh Thượng, bất quá trước sau vẫn không thể coi là lui hoàn toàn -- nâng bảo giản, cầm di chiếu, cho dù là Thánh Thượng cũng không dám khinh thường. Chẳng qua hai mươi năm trước Lạc tướng về hưu, nhiều năm như vậy cũng không tham dự bất luận cục diện chính trị gì, vẫn luôn nhàn nhạt trốn ở bên ngoài. Chỉ là hiện giờ, Lạc tướng muốn về kinh?

(Cần Vương bảo giản: giản là một binh khí giống cây roi; Cần Vương là giúp đỡ vua. Do đó đây là một biểu tượng quyền hạn tối cao mà Tiên Đế giao cho Thủ phụ để đốc thúc vua con)

Năng lực thừa nhận cú sốc tâm lý của Phó Thanh Lưu tốt hơn so với Ngô Tuấn chút xíu, hít sâu một hơi sững sờ trong chốc lát mới nhớ lại cách nói chuyện, mở miệng hỏi: “Lạc tướng hồi kinh . . . để làm gì?”

Thăm người thân? Thăm bằng hữu?

Ha hả, thực hiển nhiên là không phải! Phó Thanh Lưu và Ngô Tuấn liếc nhau, hai quả tim đều bất giác nhảy lên lợi hại -- Lạc tướng hồi kinh sau khi Thẩm Hấp nhận tổ quy tông, nếu nói không phải Lão nhân gia muốn cấp thể diện cho Thẩm Hấp thì bọn họ đều không tin!

Vốn dĩ cho rằng đi theo Thẩm Hấp thì tương lai cũng chỉ lên được chức phụ tá cho Vương gia, bình an phú quý cả đời là tốt rồi, chỉ là hiện giờ Lạc tướng lại về kinh, bọn họ đi theo phía sau Thẩm Hấp làm phụ tá, tiền đồ trong tương lai đã có thể không nói nên lời nữa rồi.

Có một hậu thuẫn kiên cường như Lạc tướng, dù cho Thẩm Hấp muốn tranh tới ngôi Đại bảo thì cũng không phải chuyện gì mới mẻ.

Hơn nữa nhìn thái độ hiện giờ của Thẩm Hấp, không có một chút nào vì thân phận của mình không đủ trình độ mà rối rắm khó xử, bộ dáng rõ ràng đã sớm tính sẵn trong lòng, bọn họ còn có gì hoài nghi không yên tâm nữa chứ?

Chưa được phong Vương thì thế nào? Nửa đường nhảy ra thì thế nào? Quan trọng nhất là xem thủ đoạn, so thân phận. Có một chỗ dựa to lớn như Lạc thị, Thẩm Hấp đâu cần lo lắng không áp đảo nổi Túc Vương? Ngoại tổ Túc Vương bất quá là Thủ phụ, nhưng vị trí Thủ phụ đó ông ta mới ngồi bao nhiêu năm? Cùng lắm là ba bốn năm mà thôi. Nhưng Lạc tướng ở tiền triều đã hoành hành triều dã hai mươi năm, trong tay nắm bao nhiêu bí tân và tài nguyên của Vương triều Phong gia, làm sao Dục Thủ phụ có thể so sánh?

Nhất thời, Phó Thanh Lưu và Ngô Tuấn liền đem trái tim nặng nề nhét trở lại trong lồng ngực. Cần Vương Hộ giá, Khai Quốc Công thần, tập tước phong hầu gì đó đúng là đang hướng tầm tay bọn họ nhào đến.

Chỉ một câu nói của Thẩm Hấp mà khiến cho hai người kia lúc trước lo lắng biến thành hiện giờ vui sướng, hơn nữa còn có tư thế càng lúc càng nghiêm túc.

“Vấn đề Túc Vương điều tra Ngũ thành thế nào rồi? Tuy người chúng ta không dính vào nhưng cũng đừng làm cho chuyện này không giải quyết được gì.” Thẩm Hấp lại đưa ra một đề tài khác. Lần trước nghe nói Túc Vương hoài nghi vụ bãi săn là một tay Thẩm Hấp lên kế hoạch nên âm thầm điều tra chuyện này, Thẩm Hấp không nhúng tay cứ để cho hắn tra xét. Chuyện này sẽ không tra được trên người Thẩm Hấp nhưng nhất định sẽ tra được trên người Thẩm Diệp. Cái "gánh hát" trong tay Túc Vương cũng không phải ăn chay.

Ngô Tuấn đối với chuyện này biết được tương đối kỹ càng tỉ mỉ. Lúc trước Thẩm Diệp ở bên ngoài còn chiếm được nhãn hiệu phụ thân của Thẩm Hấp, hiện giờ ngay cả nhãn hiệu này cũng không còn. Người trên toàn bộ quốc gia đều biết Thẩm Diệp bị Hoàng Thượng đội cho một cái nón xanh lè vĩ đại trên đầu, nhưng cố tình đối phương lại là Hoàng Thượng, Thẩm Diệp không dám giận cũng không dám lên tiếng, chỉ phải buồn rầu nuốt xuống nỗi nhục này -- không chỉ không có chỗ nói rõ lí lẽ, còn phải ngày ngày tiếp nhận lời nịnh hót ác ý của ngoại giới, Thẩm Diệp mấy ngày nay chỉ có thể 'kẹp chặt cái đuôi' làm người.

Vụ Túc Vương điều tra bãi săn, nếu phát sinh ở trên người Thẩm Hấp thì Thẩm Hấp có rất nhiều biện pháp làm Túc Vương tra không ra, chỉ là lần này Túc Vương đối đầu không phải với Thẩm Hấp mà là Thẩm Diệp. Đem hai phương thế lực này ra đánh giá thì thực rõ ràng thế lực Túc Vương nắm quân cờ cao một nước, Thẩm Diệp dù cho năng lực lớn tới cỡ nào thì bất quá cũng chỉ là một thần tử, Túc Vương là Hoàng tử Vương gia, chỉ so cấp bậc là đã không bình đẳng. Hơn nữa, cho dù Thẩm Diệp lừa trên gạt dưới rất tốt, cố nhiên là một nhân tài, tuy nhiên ở trong vụ này thì phải xét xem thượng cấp là Thẩm Diệp tín nhiệm người dưới quyền bao nhiêu, nếu thượng cấp không tín nhiệm người dưới, muốn tra từ trên xuống dưới sẽ không còn phức tạp nữa rồi.

“Túc Vương điện hạ đã tìm được tin tức của một thị vệ Ngũ thành bị biến mất, gia đình thị vệ đó có người đệ đệ bởi vì ra ngoài mà may mắn thoát khỏi bị diệt khẩu toàn gia. Hắn biết nội tình nên hiện giờ đã bị Túc Vương điện hạ khống chế, rốt cuộc hỏi ra cái gì, có bao nhiêu chứng cứ thì phải chờ xem Túc Vương điện hạ có hành động gì. Ta có nội gian mật báo, Túc Vương đã viết sổ con buộc tội, nói bằng bất cứ giá nào cũng sẽ không từ bỏ cơ hội này.”

Ngô Tuấn nói xong những lời này bèn giương mắt nhìn Thẩm Hấp, thấy hắn vẫn một bộ dáng không bị dao động chút nào bèn tiếp tục nói: “Chuyện này có thể gây lớn có thể biến nhỏ. Tuy nói cuối cùng Túc Vương tra không được trên người huynh, nhưng hắn lại tra ra Thẩm Diệp. Thẩm Diệp và huynh ít nhiều gì cũng có điểm quan hệ, nếu Túc Vương lợi dụng Thẩm Diệp để công kích huynh, huynh phải nên làm thế nào?”

Thẩm Hấp bĩu môi cười: “Dùng Thẩm Diệp công kích ta? Cũng phải xen hắn có bản lĩnh này hay không!”

Nói xong lời này Thẩm Hấp liền không nói thêm gì nữa. Ngô Tuấn đem tất cả tin tức biết được đều nói cho Thẩm Hấp xong cũng liền bỏ qua đề tài này, bắt đầu thảo luận vấn đề khác.

Đoàn người ở thư phòng nghị sự từ ban ngày tới buổi tối, Tạ Hộ sai phòng bếp nhỏ làm tốt cơm chiều đưa vào thư phòng cho họ, mãi đến đêm hôm khuya khoắt Thẩm Hấp mới cho mọi người tan hàng.

Truyện Chữ Hay