Edited by Bà Còm in Wattpad
Tạ Hộ trở lại Thương Lan Uyển, Thẩm Hấp đang ở thư phòng đọc sách, đi ra tự tay cởi áo choàng cho nàng, sau đó hai người cùng quay vào phòng.
“Ai nha, Nhị công tử thật sự quá đáng. Từ sau khi hắn bị thương đã hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc, hiện giờ tính tình thực táo bạo, đối với Nhị đệ muội mà cũng động một chút là đánh chửi. Nếu hắn tiếp tục xuống dốc như vậy khẳng định không giấu được bao lâu.” Tạ Hộ giúp Thẩm Hấp cởi áo ngoài, giày vớ, hầu hạ phu quân lên giường xong thì mới đi vô phía sau bình phong thay bộ đồ ngủ bằng lụa rồi bước lên giường.
Thẩm Hấp vươn một cánh tay để nàng gối đầu lên rồi hai người mới thoải mái nằm xuống. Thẩm Hấp nói: “Hắn có kết cục như hôm nay đều là chính hắn tự tìm đường chết, trách người khác không được.”
Tạ Hộ đương nhiên biết đến tột cùng Thẩm Thái đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải bởi vì nàng thì phu quân cũng không đến mức động thủ đối với hắn, mà nàng cũng không ngờ phu quân động thủ lực độ sẽ lớn tới mức như vậy, vừa ra tay liền dứt khoát phế luôn mệnh căn của Thẩm Thái, khiến hắn nửa đời sau không bao giờ có thể "gieo giống".
“Nhị đệ muội cũng thật đáng thương, không rõ chuyện đã bị gả tiến vào. Hiện giờ nàng ở Quốc Công phủ không nơi nương tựa, Nhị công tử lại trở nên đa nghi như vậy, sau này không biết phải sống như thế nào đây?”
Thẩm Hấp không có dư thừa tâm tư đi lo lắng cho Sở Yên Nhiên nên sống thế nào, hắn ấp bàn tay của mình lên bụng Tạ Hộ, tựa hồ muốn lẳng lặng cảm thụ xem khoang bụng của nàng có chấn động hay không, hãy còn ngại chưa đủ bèn bò xuống ghé luôn cả đầu trên bụng Tạ Hộ nghe ngóng. Phu quân quấy nhiễu khiến cho Tạ Hộ rốt cuộc không thể nói chuyện nghiêm túc được, chỉ cảm thấy trước ngực có một cái đầu bù xù cọ tới cọ lui. Thẩm Hấp nghe xong trong chốc lát giống như phát hiện ra chuyện lạ: “Hình như ta nghe thấy tiếng tim hắn đập.”
Tạ Hộ bật cười: “Chàng còn nghe thấy tiếng tim đập nữa à? Hắn nhỏ xíu như vậy, sao có thể nghe thấy tiếng tim đập đây chứ?”
Thẩm Hấp vẫn kiên trì: “Thật sự, ta thật sự nghe thấy được, thịch thịch thịch, rất có sức lực.”
“. . .”
Đối với kiểu chắc chắn này của Thẩm Hấp, Tạ Hộ thật không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với phu quân. Thẩm Hấp nghe thật lâu rốt cuộc mới nghe đủ, sau đó trở lại nằm trên gối đầu, ôm Tạ Hộ vào trong lòng than: “Cũng không biết khi nào hắn mới có thể lớn lên.”
Tạ Hộ xoa bụng nói: “Thiếp nghe người ta bảo rằng, ít nhất qua khỏi bốn tháng thì bụng mới có thể hơi lớn hơn một chút, hết năm tháng mới có thể lộ bụng, từ sáu tháng đến tám tháng đều là thời điểm sinh trưởng rất tốt, chờ đến chín tháng thì thai nhi sẽ không dài ra nữa, khi đó chính là lúc hài tử đang tồn thịt. Hiện giờ bất quá mới gần bốn tháng, trên bụng căn bản xem không thấy gì đâu.”
Thẩm Hấp lẳng lặng nghe Tạ Hộ nói chuyện, chỉ cảm thấy tuy trong bóng tối nhưng sắc mặt của nàng dường như tỏa ra tia sáng oánh nhuận, không khỏi thăm dò hôn một cái trên gương mặt của nàng. Tạ Hộ thẹn thùng rụt rụt ra phía sau, Thẩm Hấp đuổi theo, lúc này không chỉ hôn trên gương mặt, dứt khoát trực tiếp chặn lại cánh môi mềm mại của nàng, dán ở bên nhau, chậm rãi nghiền ngẫm, nhẹ nhàng nhấm nháp, thật không có kiểu xâm lược mưa rền gió dữ giống như lúc xưa mà lại ôn nhu kéo dài, làm Tạ Hộ nhịn không được tứ chi nhũn ra, cầm lòng không đậu vươn hai cánh tay câu lấy bả vai Thẩm Hấp, kéo chàng kề sát vào thân thể của nàng hơn một chút.
Sau một lát hai người đều thở hồng hộc. Thẩm Hấp chống tay từ trên cao nhìn xuống Tạ Hộ, chỉ cảm thấy giống như trước mắt có một khối thịt thơm phức nhưng không cách nào bỏ vào miệng, chỉ có thể đặt ở trước mắt mà nhìn, có thể sờ lại không thể ăn, tư vị này thật khiến người cuồng loạn.
Tạ Hộ tựa hồ cũng có chút động tình, hai bàn tay mềm mại trắng nõn bấu chặt vạt áo trước ngực Thẩm Hấp, kéo hắn lại sát thân người, một thanh âm nhu mị tận xương từ trong miệng nàng truyền ra: “Phu quân . . .”
Thanh âm này vừa ra khỏi miệng Tạ Hộ quả thực muốn lấy mạng Thẩm Hấp. Hắn lập tức phải cong người bò dậy, lại không dám tiếp tục nằm trên giường, vội vàng xoay người xốc màn chui ra bước xuống đất rời đi.
Tạ Hộ khó hiểu kêu theo: “Phu quân, làm sao vậy?”
Thẩm Hấp quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy người nào đó ngọc thể lồ lộ, tóc đẹp rối tung như một thác nước đổ xuống trên gối mềm bằng lụa, biểu tình vũ mị động lòng người, nhìn xuống chút nữa là dáng người thon dài, hai luồng trước ngực - vào lúc chạng vạng hắn đã kiểm tra đo lường qua, xác thật có thay đổi rất lớn - đang phập phồng dần dần căng tròn cứng lên. Thời khắc này Thẩm Hấp không dám đi tới vén màn ra, chỉ là cách màn trướng nhìn một cái liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chỗ dưới bụng thật sự không có cách gì gặp người.
Cố tình đầu sỏ gây tội khiến hắn khốn khổ lại còn không biết tự giác, vẫn dùng loại ánh mắt thiên chân vô tà nhìn hắn, loại ánh mắt không cần nói một lời nào vẫn có thể câu hồn của hắn, dường như muốn ám đạo xúi giục hắn làm bậy. Thẩm Hấp lại không dám làm càn, ngoan ngoãn đi đến trước cửa sổ phía tây mở ra, hứng luồng gió lạnh trong một lát mới có thể làm tâm tình sôi trào của hắn dần dần bình phục.
Sau khi hết thảy đã được bình ổn, Thẩm Hấp mới dám bò lại lên giường, bất quá lần này hắn cũng không dám 'vượt Lôi Trì' một bước. Tạ Hộ không hiểu vì sao phu quân phản ứng như vậy, lại thò đầu qua thăm dò, bị Thẩm Hấp chống tay lên trán giữ lại, ở bên tai nàng khàn khàn nói: “Đừng, lại đến một hồi nữa là ta chịu không nổi.”
Ngẫm lại bọn họ đều đã hơn hai tháng không có ân ái, từ lúc hai người ngủ chung thì gần như hàng đêm đều "lăn giường", ở thời điểm đầu hai người đều không có kinh nghiệm, đi từng bước một thăm dò, ngay từ đầu Tạ Hộ đối với chuyện này cũng không ham thích gì lắm, toàn dựa vào một mình Thẩm Hấp nỗ lực. Thẳng đến khi trải qua một đoạn thời gian thì nàng mới chậm rãi thích ứng, sau đó hai người dường như không bao giờ nhịn được, cho dù Tạ Hộ mang thai tháng thứ nhất, bởi vì bọn họ cũng chưa biết nên hai người hoàn toàn không tiết chế, hiện giờ nghĩ đến tháng đầu hồ đồ đó Thẩm Hấp vẫn còn rùng mình sợ hãi. Cho nên trước khi qua bốn tháng thì Thẩm Hấp thật sự không dám động vào nàng.
Mà đêm nay, bất quá Thẩm Hấp chỉ muốn thân cận một chút mà thôi, cũng không tính thật sự phải làm đến bước cuối cùng, chỉ là không ngờ mới chạm vào nàng một chút mà bản thân đã khó dằn nổi như vậy.
Xem ra thật là cấm dục lâu quá, cho nên vừa ngửi thấy mùi thịt là đã chịu không thấu, cái màn ôn nhu này sợ là tiến hành không nổi nữa rồi, Thẩm Hấp đành phải nằm ngay ngắn trên giường, cố ý không nhìn qua nàng. Nàng nháo quá thì Thẩm Hấp mới ấn tay nàng, nhẹ giọng khuyên bảo: “Ngoan, đừng náo loạn.”
Tạ Hộ thấy phu quân xác thật không muốn, lúc này mới bĩu môi buông tay, trong ống tay áo to rộng lộ ra một đoạn cánh tay thon dài trắng nõn đem gối dưới đầu, ánh mắt u oán nhìn Thẩm Hấp. Thẩm Hấp cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận -- nha đầu ngốc này sẽ không thật sự cho rằng hắn không muốn đấy chứ -- tức quá bèn nhéo nhéo gương mặt Tạ Hộ, lại cúi người ở trên cánh môi nàng hôn vài cái như "chuồn chuồn lướt nước" không hề dám thâm nhập, lướt qua rồi ngăn lại ngay lập tức.
Sau đó mới ôm nàng vào trong lòng thở ra một hơi thật dài.
Đăng tại Wattpad
Trong Tụ Hiền nhã vẫn hội họp những gương mặt như cũ, Phó Thanh Lưu và Thường Lâm ngồi một bên uống trà, Tô Tam Lang và Ngô Tuấn đang chơi cờ, Triệu Miểu gác một chân lên ghế, hỏi Thẩm Hấp cũng đang ôm chén trà trong tay: “Huynh nói vì sao Hoàng Thượng lại an bài huynh tới Binh Bộ? Huynh đâu phải là Võ Trạng Nguyên? Những người cùng khoa với huynh không phải đều đến Hàn Lâm Viện sao?”
Thẩm Hấp giương mắt nhìn hắn cũng không trả lời, ngược lại Thường Lâm lại tiếp lời Triệu Miểu: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thắc mắc. Hoàng Thượng rốt cuộc đang đi nước cờ gì thế? Tổ phụ của ta cũng cảm thấy có điểm không thể nghĩ thông được.”
Thường Lâm là tôn tử của Binh Bộ Thượng Thư Thường các lão, Thường các lão dĩ nhiên đã biết Thẩm Hấp sắp sửa nhập Binh Bộ, cũng cảm thấy khó hiểu.
“Ta thấy chuyện này có huyền cơ, huynh nói xem, cha huynh mới vừa bị hàng chức thì huynh liền phải nhập Binh Bộ, trong hồ lô của Hoàng Thượng bán dược gì sao có thể xem không hiểu? Chẳng phải là muốn đánh một gậy rồi cho một viên kẹo hay sao? Nhưng dù là cho viên kẹo, ngài cũng không nên cho huynh ăn viên kẹo Binh Bộ này chứ? Hỏi Thường Lâm một chút liền biết, Binh Bộ cũng không phải dễ xơi như vậy.”
Ngô Tuấn đang cùng Tô Tam Lang chơi cờ mà vẫn xen vào đề tài đang được đưa ra, mọi người đều nín thở chờ đợi Thẩm Hấp giải thích nghi hoặc, chỉ thấy Thẩm Hấp uống một ngụm trà xong, đặt chén trà sang một bên rồi nói: “Đừng đoán mò, Hoàng Thượng làm như vậy dĩ nhiên là có đạo lý.”
Phó Thanh Lưu vẫn nhịn không được đoán mò: “Đạo lý thì đạo lý, nhưng dù sao cũng phải nói ra để mọi người minh bạch một chút. Còn phần chúng ta sau này làm sao bây giờ? Tất cả đều theo huynh tiến vào Binh Bộ sao? Vậy cũng không tệ, chúng ta cùng nhau đi vào, dù sao trong nhóm chúng ta đại đa số đều là nhà võ tướng, vào Binh Bộ cũng không phải khó khăn gì. Chúng ta quyết định đều vào đi thôi, có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt.”
Phó Thanh Lưu nói như vậy khiến Thường Lâm cũng động tâm: “Trước đó không lâu tổ phụ còn bảo ta vào Binh Bộ giữ một chức, ta không chịu nghe, bây giờ xem ra cũng nên làm theo rồi.”
Triệu Miểu cũng ồn ào hùa theo: “Vậy hoá ra lại tốt, tuy rằng ta vào không được Binh Bộ, bất quá chỗ của tổ phụ ta cũng đâu khác gì Binh Bộ, rốt cuộc không chừng chúng ta còn có thể ra trận cùng nhau.”
Ngô Tuấn và Tô Tam Lang lắc đầu cười cười, Ngô Tuấn mắng: “Các ngươi cũng đừng cho Thẩm Đại thêm phiền. Huynh ấy một mình đi Binh Bộ thì còn có thể xông ra một chút tên tuổi, mang theo đám các ngươi bị trói buộc, không kéo chân của huynh ấy thì cũng đã là tổ tiên tích đức.”
Tô Tam Lang nghe nói Ngô Tuấn nói vậy cũng không khỏi che miệng bật cười rồi tiếp lời: “Đừng nhìn ta nha. Nhà của ta là Lễ Bộ, chẳng có liên quan gì đến Binh Bộ như các huynh, cho dù ta muốn lăn lộn cũng lăn lộn không nổi ở Binh Bộ đâu.”
Mấy người ở chỗ này đùa giỡn, cuối cùng vẫn là Ngô Tuấn thay bọn họ dừng lại đề tài, nói chuyện nghiêm túc: “Lần trước ta nghe nói Đại Hoàng tử cũng muốn nhập Binh Bộ nhưng lại không được, Hoàng Thượng hình như không quá muốn cho Đại Hoàng tử đi Binh Bộ thao luyện. Nhị Hoàng tử thì gốc gác của ngoại gia chính là tướng quân, vì thế hắn cả ngày có thể đi lại trong quân, Đại Hoàng tử nhìn đỏ mắt, cũng muốn tiến vào thử xem, nhưng Hoàng Thượng không cho phép. Các huynh nói xem, đây là Hoàng Thượng có ý tứ gì? Cố ý không cho Đại Hoàng tử tiếp xúc binh quyền, vậy chẳng lẽ muốn nâng đỡ Nhị Hoàng tử?”
Phó Thanh Lưu tiếp nhận đề tài của Ngô Tuấn: “Ta thấy không giống như vậy, nếu thật sự muốn nâng Nhị Hoàng tử, vậy lúc này Nhị Hoàng tử vừa đánh Bắc Đường trở về, không phải nên phong thưởng vị trí Thái Tử gì đó hay sao? Nhưng các ngươi thử nhìn xem, Hoàng Thượng có nửa điểm ý tứ gì muốn sắc phong hay không? Thậm chí đối với phần công tích này của Nhị Hoàng tử cũng chỉ là khẩu dụ tán dương, thực tế không hề có phong thưởng gì.”
Mấy người họ lôi đề tài ra nói đến mức này, Phó Thanh Lưu dứt khoát chỉ Tô Tam Lang hỏi: “Ai nha, ngươi ở nhà có nghe được chút gì không? Ngươi nói Hoàng Thượng của chúng ta cho tới hôm nay vẫn chưa chịu sắc phong Thái Tử là có ý gì? Tổng cộng cũng chỉ có ba Hoàng tử, sớm phong Thái Tử một chút không phải khiến người thảnh thơi hơn sao?”
Tô Tam Lang nhàn nhã đặt xuống một nước cờ, sau đó mới giương mắt nhìn Phó Thanh Lưu nói: “Hoàng đế không vội mà Thái giám gấp, thời điểm nào nên sắc phong thì Hoàng Thượng dĩ nhiên sẽ sắc phong. Hiện giờ thoạt nhìn có danh vọng nhất là Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đều không phải do Hoàng Hậu sở sinh, nếu là dựa theo lẽ phải mà nói thì bọn họ đều không phải là đích thống, đại khái vụ này coi bộ cũng có nguyên do gì đó, ai mà biết được. Cha ta cũng sẽ không về bàn bạc với ta mấy chuyện này.”
Phó Thanh Lưu nghe xong mất mặt ngậm miệng, Thẩm Hấp cứ mặc kệ "lão thần khắp nơi", ngồi yên ở vị trí gần cửa sổ, thật lâu cũng không nói gì.
Tô Tam Lang đột nhiên lại mở miệng thì thầm: “Bất quá, có một hôm ở ngoài thư phòng ta hình như có nghe được chút gì đó. Nghe nói dựa theo tổ huấn, các đời Hoàng Đế sắc phong Thái Tử còn phải có một điều kiện tiên quyết, hình như hiện giờ cả ba vị Hoàng tử đều không phù hợp với điều kiện này, cho nên mới chần chờ mãi tới hôm nay vẫn không sắc phong Thái Tử. Cha ta biết chuyện này, bất quá lại chưa từng nói rõ, hỏi ông ấy thì cũng sẽ ăn mắng mà thôi.”
Lời tiết lộ của Tô Tam Lang làm mọi người đều kinh ngạc.
Còn có điều kiện gì khác hay sao?
“Nếu nói như vậy, lúc trước Thẩm Đại đưa ra quyết định là đúng. Nếu nói Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử thậm chí Tam Hoàng tử đều không có đủ điều kiện để được sắc phong Thái Tử, vậy thật là không có lý do thích đáng để đầu nhập cho bọn họ.” Phó Thanh Lưu quay đầu nhìn nhìn Thẩm Hấp như đang suy tư gì, nói tiếp: “Nói không chừng, lần này Thẩm Đại đi Binh Bộ thật đúng là có thể lãnh chúng ta trực tiếp đến cậy nhờ dưới trướng của Thánh Thượng. Đến lúc đó cho dù không làm Khai quốc Công thần thì ít nhất cũng là Tiền triều Cựu thần, chờ Tân quân thượng vị, chúng ta lại thay Tân quân đại triển quyền cước, cũng là tốt.”
Sau khi nói ra lời này, không khí trong Tụ Hiền nhã trở nên nóng bỏng, đại gia 'ngươi một lời ta một ngữ' mặc sức tưởng tượng về tương lai, nghĩ đến chính mình có thể cùng các bậc trưởng bối và tổ tông đứng chung vai sát cánh trên triều, bọn họ liền cảm thấy hưng phấn không thôi.
Mà suốt toàn bộ quá trình Thẩm Hấp vẫn chưa hề nói một câu nào. Trong đầu của hắn không ngừng tự hỏi một vấn đề.
Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử không đáp ứng được điều kiện . . . rốt cuộc là điều kiện gì?