New York – Hoa Kì
Hoàng hôn, mưa to tầm tã đột ngột trút xuống thành phố, những giọt nước hung hăng nện xuống con đường bê-tông, bắn lên bọt nước đục ngầu. Con đường vốn đông đúc giờ không một bóng người, ngẫu nhiên có vài chiếc ô tô phóng qua những vũng nước, cuốn theo khói xe và bọt nước theo sau.
Vài phút sau, một chiếc xe Mercedes-Benz màu nâu thẫm xuyên qua màn mưa mù mịt với tốc độ thong thả, cần gạt nước trước đầu xe chuyển động sang hai bên, cố gắng giúp chủ nhân nhìn được đường đi trước mắt, nhưng cơn mưa quá lớn khiến cho người ngồi trong xe sâu sắc cảm nhận được cảm giác lực bất tòng tâm.
Lôi Kiệt Ngôn tức giận trừng mắt nhìn cửa kính xe bị cơn mưa ‘càn quét’ tới mức không nhìn nổi con đường trước mặt, không nhịn được chửi thề mấy câu.
Nếu sớm biết trời sẽ mưa to như vậy, anh nên nhanh chóng thoát khỏi đám người chỉ biết a dua nịnh hót kia, thừa dịp trời chưa nổi gió mà chạy về nhà trọ, tắm rửa một trận, sau đó nghỉ ngơi, mà không phải giống như bây giờ chật vật lết từng chút một trên đường… Mà thôi, bây giờ nói cũng chẳng có lợi ích gì.
Lôi Kiệt Ngôn một bên hối hận bản thân một bên vẫn không quên thong thả lái xe, chú ý đường đi, trong một khắc thất thần, đột ngột một bóng người màu đen vọt lên ngay trước đầu xe ––
Vội vàng đạp phanh lại, trong nháy mắt xe phát ra tiếng phanh gấp chói tai. Nhưng tựa hồ đã quá muộn, bóng đen nho nhỏ ấy vẫn nằm xuống ngay trước bánh xe…
Lôi Kiệt Ngôn sợ hãi lao ra khỏi xe, nhanh chóng ôm lấy đứa nhỏ trở lại trên xe, cẩn thận xem xét vết thương trên người cô bé.
Bên ngoài tựa hồ không quá nghiêm trọng, nhưng không biết có chấn thương bên trong hay không, dù sao cũng phải đưa người đến bệnh viện kiểm tra.
Nghĩ như vậy, Lôi Kiệt Ngôn liền chuẩn bị khởi động xe, không ngờ anh vừa đụng tới vô lăng, cô bé bỗng nhiên chậm rãi mở to mắt, vươn cánh tay nhỏ nhắn của mình ngăn anh lại.
“… Không cần đưa tôi đến bệnh viện.” Đôi môi tái nhợt của bé nhẹ nhàng nói, giọng nói mang khẩu âm của người London, “Không có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Mặc kệ như thế nào hẳn là nên kiểm tra một chút, nếu có chấn thương bên trong còn có thể lập tức cấp cứu.” Lôi Kiệt Ngôn tiếp tục khởi động xe, cúi đầu nhìn cô bé, ngoài ý muốn phát hiện ra cô bé có vẻ đẹp rung động lòng người.
“Cơ thể của tôi tự tôi biết, tôi nói không sao chính là không sao cả!” Bé con nói có chút không kiên nhẫn, bộ dáng cũng không suy yếu như vừa rồi, có chút mạnh mẽ, “Ông chỉ cần cho tôi một chút phí điều trị vết thương bên ngoài là được.”
Lôi Kiệt Ngôn sửng sốt, nhíu đôi mày rậm, lộ ra vẻ mặt châm chọc, “—Thì ra là thế! Nhóc vì điều này mới ‘không cẩn thận’ bị tôi đâm phải đi?”
“Nói hươu nói vượn!” Cô bé kích động muốn nhảy dựng lên nhưng vết thương trên đùi lại cản trở hành động này, “Tôi vốn có thể an toàn đi qua đường, mà ông lại làm tôi bị thương, chẳng lẽ tôi không thể đòi ông phí điều trị sao?!”
“Tôi trực tiếp mang nhóc đi bệnh viện không phải sẽ càng chu đáo?” Lôi Kiệt Ngôn nhẹ nhàng phản kích, “Huống hồ nếu miệng vết thương không được xử lý tốt sẽ để lại sẹo!”
“Thì sao? Nhiều sẹo thì chết ai được!” Cô bé trừng to đôi mắt màu ngọc bích, tức giận nhìn anh, “Ông chỉ cần cho tôi phí chữa trị là được, những chuyện khác không liên quan đến ông!”
“Thật sao?” Lôi Kiệt Ngôn nhìn bé con đầy hứng thú, nửa châm biếm nửa trêu chọc nói, “Thoạt nhìn nhóc coi trọng tiền hơn bề ngoài của bản thân. Một khi đã như vậy không phải càng nên tự bảo vệ tốt chính mình sao? Bằng không sau này có tiền cũng không gả chồng được đâu.”
“Ông nói cái quái gì hả!” Bé con rốt cục nhịn không được rống lên, “Lão già chết tiệt! Nhìn cho rõ vào, tôi – là – nam —!”
Lôi Kiệt Ngôn khẩn cấp phanh xe lại, bánh xe trượt trên đường vài giây theo quán tính mới dừng lại.
Anh buông vô lăng, cúi đầu nhìn bé trai mình nhìn lầm thành bé gái này, sau một hồi tỉ mỉ đánh giá, anh lộ ra một nụ cười đầy ác ý, “Chuyện này… thật xin lỗi, tôi nhìn không ra, nhóc con có cái gì chứng minh mình là nam sao?”
“Tên đồng tính luyến ái dê không biết xấu hổ! Vô liêm sỉ!”
Bé con mặt đỏ bừng, không cam lòng thô lỗ mắng Lôi Kiệt Ngôn, còn dùng chân không bị thương đá anh mấy cái, sau đó nhanh chóng mở cửa xe chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng hôm nay thần may mắn tựa hồ không quan tâm đến cậu. Còn chưa kịp nhảy xuống xe, eo nhỏ đã bị một đôi tay mạnh mẽ khống chế, trong cơn khiếp sợ, cậu lập tức dùng tay chân đấm đá đối phương, cố gắng thoát khỏi.
“Không cần lãng phí sức lực, nhóc không trốn thoát được đâu.” Giọng điệu làm như không có việc gì khiến người nghe phải giận sôi lên, lại biểu hiện được chủ nhân của nó vô cùng nhàn nhã.
Trên thực tế, người đàn ông anh tuấn tới mức làm người ta chán ghét này chẳng những dễ dàng tránh được cú đánh của bé con mà còn dễ dàng dùng dây an toàn buộc chặt cậu lại vào ghế xe, hoàn toàn trở thành một cái xác ướp bị đóng gói, cố định.
“Ông muốn gì?” Trong lòng cậu đầy căm phẫn.
“Tôi muốn thế nào được thế nấy.” Người đàn ông trước mắt nhướng mày, dùng một tư thế vô cùng xinh đẹp khởi động xe, tiếp tục hướng đến một nơi mà cậu không biết là đâu.
“Ông là muốn quan hệ với tôi? Hay là trực tiếp đánh tôi một trận cho xong việc?” Trong đầu chỉ hiện ra hai khả năng, nhóc con tận lực che dấu cảm giác sợ hãi, cố gắng làm ra một giọng không quan tâm.
“Làm tổn thương đến trẻ vị thành niên tôi không thể làm được,” Lôi Kiệt Ngôn tà tà cười, “Như vậy tôi liền chọn cái thứ nhất đi!”
“Ông… chắc chắn?” Nuốt khan một cái, giọng nói của nhóc con hiện ra sự run rẩy không dễ dàng phát hiện.
Nhận thấy sự biến hóa này, Lôi Kiệt Ngôn như được tiếp thêm hưng trí tiếp tục trêu đùa. Anh dùng một bàn tay nâng chiếc cằm xinh đẹp của bé con đáng yêu này, làm bộ ngả ngớn với nụ cười mê đắm nói, “Đương nhiên! Bộ dạng của nhóc rất hợp với khẩu vị của tôi, xem ra tôi sẽ có một đêm thật tốt đẹp – thật sự là một diễm phúc to lớn~!”
“Quả nhiên là một tên đồng tính luyến ái dơ bẩn!” Nhóc con làm bộ như không có chút sợ hãi khinh bỉ nhìn Lôi Kiệt Ngôn, “Như vậy tốt lắm, dù sao tôi cũng không trốn thoát được, không bằng chúng ta làm một giao dịch đi!”
“?”
Bé con xinh đẹp này lại có mánh lới gì? Lôi Kiệt Ngôn nheo mắt nhìn thân thể bên cạnh vô thức run nhè nhẹ, từ lỗ mũi phát ra tiếng ‘hừ’ khó nhận biết.
“Tôi cùng ông một buổi tối, ông muốn làm gì tôi cũng không chống cự, điều kiện là ông đưa cho tôi $ phí dịch vụ thế nào?”
“Nhóc thực sự thiếu tiền như vậy?” Lôi Kiệt Ngôn nhíu mày, sau đó lại khôi phục vẻ mặt thản nhiên tự đắc.
“Không cần ông xen vào, nói tóm lại, ông rốt cuộc là muốn hay không?” Nhóc con nóng nảy, muốn dùng tay chân giương nanh múa vuốt, có điều cơ thể bị dây an toàn giữ chặt nên không thể làm gì.
“Nhóc hiện tại ở trong tay tôi, tôi không dùng tiền cũng có thể hưởng thụ một buổi tối, vì sao tôi cần phải tiêu phí chứ?” Trực giác cho anh biết phản ứng của đứa bé trước mắt thực đáng yêu, vì thế, Lôi Kiệt Ngôn liền tiếp tục ‘bắt nạt’ bé con.
“… Uhm… Nếu… Tôi nếu không tự nguyện, ông chính là tội phạm, tôi có thể báo ông phạm tội cưỡng bức!” Nhóc con dùng đôi mắt màu ngọc bích xinh đẹp hung tợn trừng anh, hùng hổ nói.
“…. Nói vậy, tôi mua nhóc vẫn tốt hơn!” Lôi Kiệt Ngôn cố nín cười, làm ra vẻ mặt buộc lòng phải làm thế.
“Như vậy giao dịch đã xác lập! Ông cũng không được đổi ý!”
Nhóc con đắc chí với thắng lợi của mình, hai mắt hưng phấn sáng ngời, vẻ mặt đáng yêu ấy khiến Lôi Kiệt Ngôn lâm vào cảm giác động tâm trong phút chốc.
“Đương nhiên tôi sẽ không đổi ý…” Lôi Kiệt Ngôn dùng giọng điệu khẳng định, nhìn thấy nhóc con đã hoàn toàn yên tâm, anh một lần nữa lại dùng vẻ mặt ác ma, “Đổi lại, nhóc con cũng không được đổi ý, từ giờ trở đi phải để cho tôi muốn làm gì cũng được!”
“Kia…. Hẳn là…. Đương nhiên!”
Muốn ra vẻ chín chắn trưởng thành nhưng câu trả lời lắp bắp lại tiết lộ sự sợ hãi của cậu. Nhìn bé con rơi vào cạm bẫy của mình, Lôi Kiệt Ngôn rốt cục nhịn không được mở miệng cười.
–