Chỉ có một người duy nhất có chìa khóa nhà cậu.
“Không đến tiệc ăn mừng sao?” Lí Dịch Phong nhanh chóng xoay người xuống khỏi giường, chân trần bước đến cửa. Người trước mặt cậu vẫn còn vương khí lạnh, xuất hiện giữa trời đông ăn mặc phong phanh. Cậu không biết bản thân mình có phải hơi chủ động quá rồi không, nhưng cậu không có cách nào không để ý được.
“Chỉ là buổi tụ tập ngắn thôi mà.”
“Haa, vậy anh không uống rượu sao?”
“Một chút.” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lí Dịch Phong, Trần Vĩ Đình xấu hổ cười cười, “Hiện giờ tốt hơn nhiều rồi.”()
Xem đi, mới mấy tháng không gặp, anh đã thay đổi rồi.
“Sinh nhật vui vẻ nhé.” Từ khóe môi Lí Dịch Phong bay ra lời chúc mừng gượng gạo.
Trần Vĩ Đình cau mày, người trước mặt hình như gầy đi, dù là có hệ thống sưởi ấm đi nữa nhưng mặc thế này vẫn ít, nhìn bộ dạng này vừa rồi chắc đang ngủ......
Kệ giày cạnh cửa còn để một đôi dép nam.
Trần Vĩ Đình liếc mắt một cái liền nhận ra. Đó là lần đầu tiên anh đến nhà Lí Dịch Phong, bởi vì lạc đường, trong người lại không có một đồng, lúc Lí Dịch Phong tới đón anh về nhà, trên đường thuận tiện mua cho anh một bộ đồ dùng cá nhân. Có những lúc cùng nhau đùa giỡn, người nào đó rơi vào thế hạ phong đã từng lấy một chiếc dép ném anh.
Kỷ niệm ùa về, trong lòng hai người đều tâm tình hỗn loạn.