Lục Tất Hành nhanh chóng liếc nhìn Lâm Tĩnh Hằng phảng phất luôn chậm lại trên màn hình viễn trình, thử nói một câu: “Tổng trưởng, bây giờ…”
Nhưng Tổng trưởng đại khái là cao tuổi rồi, hoặc là di chứng của virus Cầu Vồng, hễ kích động là dễ ù tai, không nghe thấy tiếng cậu, hãy còn kích động: “Chúng ta phản kháng thân vương Cayley, chết cả một thế hệ, mới đuổi thân vương Cayley khỏi Thiên Hà Số . Liên minh không thực hiện tất cả hứa hẹn dành cho chúng ta, để chúng ta tự sinh tự diệt, không sao, chúng ta có thể chờ, thật sự chờ không được, thì chúng ta cũng có thể tự mình nghĩ cách. Thiên Hà Số tại quốc hội không có một chút quyền nói chuyện, tiền của Thiên Hà Số lấy ra chỉ là một đống số liệu bỏ đi, cũng không sao, chúng ta không oán trách, không phải là nghèo sao, dẫu nghèo nữa cũng tốt hơn nhiều năm đó làm trâu làm ngựa dưới tay thân vương Cayley đúng không? Liên minh không thừa nhận lực lượng võ trang địa phương, vẫn không sao, nếu đây là quy định của liên minh, chúng ta sẵn lòng nhập gia tùy tục, chúng ta sẵn lòng tuân thủ tất cả, cho dù chúng ta ở ngoài rìa liên minh, cho dù hàng xóm của chúng ta chính là hải tặc vực ngoại, mỗi ngày gặp ác mộng đều là thân vương Cayley ngóc đầu trở lại, cuộc sống chẳng dễ gì yên bình bị cướp đi một lần nữa…”
Lục Tất Hành cách Turan giơ tay kéo Tổng trưởng Edward, không với tới – ông Tổng trưởng già đập bàn, trực tiếp đứng dậy: “Mấy chuyện bà ta nói tôi nghe không hiểu, anh đi bên ngoài, tùy tiện bắt một kẻ chỉ cắm đầu vào ăn ngủ làm việc, hắn cũng không hiểu, làm sao chúng tôi biết Vườn Địa Đàng gì đó tại sao lập pháp, sự kiện gì có bao nhiêu đại nhân vật đã bị bắt? Chúng tôi căn bản đến Vườn Địa Đàng là cái chó má gì cũng chưa từng thấy, tôi chỉ nghe hiểu bản thân bọn họ có tiền có quyền có địa vị, cấu kết Hiệp hội chống Utopia vực ngoại, nuôi lớn con sâu độc vực ngoại!”
“Chúng tôi không phải là người sao? Chúng tôi không xứng được sống tốt sao? Chỉ bởi vì chúng tôi thiếu một chủ nghĩa?” Tổng trưởng chợt chuyển hướng màn hình viễn trình, trong đôi mắt chi chít nếp nhăn bắn ra ánh sáng như dao, cắm lên lồng ngực thẳng của người đàn ông đó.
Lục Tất Hành lập tức đứng dậy theo, lên giọng cắt ngang: “Tổng trưởng!”
Chớp mắt ấy, Lục Tất Hành nhạy bén cảm giác được, Tổng trưởng có chuyện muốn nói với Lâm Tĩnh Hằng.
Bởi vì Laura Gurdon là mẹ Lâm, mà bản thân hắn đến từ quân ủy liên minh rắc rối phức tạp, một mình Lâm Tĩnh Hằng đứng ở chỗ này, cơ hồ đại diện cho ván cờ rắc rối phức tạp của thượng tầng trung ương liên minh… Cũng đại diện cho thái độ ngạo mạn trên cao nhìn xuống của cả trung ương liên minh đối với Thiên Hà Số .
Còn bởi vì hắn làm người tổng phụ trách cứ điểm Bạch Ngân, “chết” vô cùng kỳ hoặc, “chết đi sống lại” không minh bạch, mà vừa vặn là sau khi hắn “chết”, hải tặc xâm phạm, liên minh sụp đổ, chẳng ai ngu hơn ai, trong đây có nguyên nhân gì, Tổng trưởng chưa hẳn không có phỏng đoán của mình, chỉ lựa chọn ngậm miệng hợp tác vì Thiên Hà Số mà thôi.
Lần này, Tổng trưởng rốt cuộc nghe thấy tiếng cậu, hai gò má lỏng lẻo run rẩy nhè nhẹ, đôi môi do khô héo mà quắt queo mím chặt, đương khi Turan thậm chí giơ tay muốn tắt liên lạc viễn trình, Tổng trưởng không nói một lời cúi đầu, quay người rảo bước đi.
Lục Tất Hành lập tức quay sang Lâm Tĩnh Hằng: “Lâm, anh…”
Nhưng cậu vừa mở miệng, truyền tin viễn trình đã cắt đứt từ phía Lâm Tĩnh Hằng, màn hình tối đen.
Lục Tất Hành đặt hai tay trên bàn họp, hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên biểu cảm đã bình tĩnh trở lại, không có Tổng trưởng, một đám người đều mù mờ chờ cậu nói chuyện, cậu phải nói gì đó.
“Thiên Hà Số đã tuyên bố độc lập, liên minh hay hải tặc vực ngoại, ai đúng ai sai, bây giờ đều không có ý nghĩa gì lớn đối với chúng ta. Từ đoạn phim vừa rồi, tôi cảm thấy chúng ta chỉ cần chú ý hai điểm,” Lục Tất Hành ngẩng đầu lên, “Thứ nhất, hải tặc vực ngoại có nội ứng liên minh, nhưng vệ đội trưởng Turan khi nãy đã tìm kiếm hết thư mục mã hóa, ‘danh sách nội ứng’ trong đó chỉ có vài người đã bị liên minh bắt từ mấy thập niên trước, mọi người đều biết, tại sao thế, điều này rất kỳ lạ, Hiệp hội chống Utopia còn phải bảo mật với chính mình à?”
Mọi người trong phòng họp lặng ngắt như tờ giây lát, đột nhiên hiểu được ý cậu chưa nói ra, ầm lên.
“Thầy Lục, thầy muốn nói là trước khi chúng ta phá giải mã hóa đã có người giở trò?”
Lục Tất Hành ngẩng đầu nhìn hướng Turan: “Vệ đội trưởng, tôi nghe nói tiên sinh Hope lần đầu tiên nhìn thấy Lâm, đã vạch ra thân phận của anh ấy.”
“Con mẹ nó.” Turan chửi tục, thô lỗ vỗ thiết bị đầu cuối cá nhân của mình hai cái, “Khống chế lão Hope kia cho tôi!”
Người phụ trách viện nghiên cứu tân nhiệm cảm thấy xu hướng nói chuyện không đúng lắm, vội vàng nói: “Thầy Lục, viện nghiên cứu là nơi quan trọng, nếu Hope tới gần, sẽ có người giám sát nghiêm mật, ông ta không có cơ hội này.”
Lục Tất Hành nhìn ông ta một cái thật sâu: “Viện trưởng, thế ông biết, trong các nghiên cứu viên mấy tháng qua tiếp xúc mật thiết với tài liệu mã hóa, có người nào từng nói chuyện với tiền nhiệm tiên tri Hiệp hội chống Utopia này không?”
Viện trưởng giật mình.
“Thứ hai, trong đoạn phim, để ngăn cản xâm lấn mạng tinh thần của người truy bắt, phu nhân Laura Gurdon đã tiêm cho mình một con chip, chip này có thể giúp bà một mình chống lại một đội quân huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù với tinh thần lực của tướng quân Lâm Tĩnh Hằng cũng không làm được, một con chip có thể tăng tinh thần lực một nhân viên phi quân sự lên tới trình độ này, nếu sản xuất hàng loạt, sẽ tạo ra một đội võ trang như thế nào? May mắn là, cho đến trước mắt, bất luận là liên minh hay hải tặc, chưa xuất hiện quân đội vô địch kiểu này, chip ‘Nha Phiến’ của Quân Đoàn Tự Do chỉ có thể dùng như ma túy, là hàng nhái làm ẩu, tôi nghĩ có lẽ do nguyên nhân gì đó mà kỹ thuật chip đã thất truyền, nhưng hiển nhiên, Quân Đoàn Tự Do và Hiệp hội chống Utopia đều đang tìm thứ này, chúng ta ít nhất phải có chuẩn bị cho chuyện này.”
Lục Tất Hành nói đến đây, trong lòng kỳ thực lóe sáng lên, cậu nghĩ, từ mấu chốt của kế hoạch Nữ Oa là “loài người tiến hóa”, nếu cậu là Harden tổng phụ trách kế hoạch Nữ Oa năm đó, cậu nhất định sẽ đem “tinh thần lực tiến hóa” làm phương hướng tiến công chính, bởi vì thân thể carbon của loài người chung quy có cực hạn, muốn nâng cao sức chiến đấu hữu hiệu, cơ giới hóa là đường duy nhất khả thi.
Về phần chip sinh vật của Laura Gurdon, dù cho kỹ thuật thất truyền, nhưng đã có hàng phỏng theo như Nha Phiến, với trình độ nghiên cứu khoa học của bọn hải tặc, năm mươi năm cũng chưa thể làm xong bài điền vào chỗ trống này sao?
Cho nên rất có khả năng, chip và kế hoạch Nữ Oa kỳ thực là một thể – nói cách khác, kế hoạch Nữ Oa năm đó khả năng chính là để cấy ghép người có thể tiêm chip an toàn, sau khi Laura Gurdon buộc phải tự nổ, Hiệp hội chống Utopia và Quân Đoàn Tự Do đều thiếu mất thông tin then chốt, mỗi bên đi một đường.
Song Lục Tất Hành quét ánh mắt qua mỗi một khuôn mặt lo lắng bất an ở đây, lại giấu kín phỏng đoán này.
Cậu không biết, nếu bây giờ một sức mạnh đủ để thay đổi chiến cuộc bày ra trước mắt, các nạn nhân trong khe hẹp ở đây liệu có quên những tổn thương của virus Cầu Vồng đối với Thiên Hà Số , vươn tay đến cám dỗ vô thượng này hay không. Suy nghĩ một chút, chỉ cần một con chip cắm xuống, tay mơ mới học lái cơ giáp cũng có thể biến thành quân vũ trụ siêu cấp còn lợi hại hơn Bạch Ngân Thập Vệ.
Không nói người khác, ngay cả chính Lục Tất Hành cũng rung rinh.
Họ đã ở trong Địa Ngục, đốm lửa nhân tính yếu ớt này thật sự không chịu nổi thử thách.
Thế là Lục Tất Hành thản nhiên đổ một bát xúp gà, ngâm rã chủ đề nguy hiểm này, nói xong lời tổng kết cuộc họp thay Tổng trưởng lâm trận bỏ đi vì tức giận: “Tôi không tin dựa vào ngoại vật và võ lực thật sự có thể chinh phục cái gì, năm xưa vì phản kháng thân vương Cayley, ngay cả người dân tay không tấc sắt cũng dám đứng ra thành lập quân liên minh tự do, chúng ta hôm nay có tân chính phủ, có quân tự vệ, thì sợ hãi cái gì? Chỉ cần sự phẫn nộ bị virus Cầu Vồng giày xéo còn, tinh thần quân liên minh tự do còn, thì tôi không sợ hãi gì, các vị thì sao?”
Các nòng cốt tân chính phủ không ai lên tiếng.
Bởi vì mọi người đều là người trưởng thành rồi, không dễ lừa như đám choai choai học viện Tinh Hải, đối mặt với loạn trong giặc ngoài, bị xúp gà chưa chín kỹ hiệu trưởng Lục nấu gấp làm nghẹn, mặt mày ủ dột mà đi, cố gắng lặp lại mấy lần trong lòng hai chữ “không sợ”, hòng tự tẩy não tạm một chút.
Lục Tất Hành khẽ thở ra một hơi, vô cùng nhớ Lâm Tĩnh Hằng… Cho dù họ vừa gặp nhau mấy tiếng trước.
Cậu đặt tay trên thiết bị đầu cuối cá nhân, rất muốn liên lạc với hắn, nhưng truyền tin viễn trình là song hướng, nếu không biết tọa độ chính xác của đối phương, phải trông chờ thời điểm đối phương đi qua điểm nhảy vũ trụ nào đó tự mình quét tín hiệu.
Lục Tất Hành nghĩ ngợi một chút, gửi một tin nhắn thông qua mạng viễn trình: “Anh ổn không? Trả lời em một chút đi.”
Tin nhắn bằng văn tự nhập vào tín hiệu sóng điện từ, mã hóa sau đó gửi đi từ sao Khải Minh, bị mạng bước nhảy vũ trụ gấp qua lại, đưa đến trời sao xa xôi, Lâm Tĩnh Hằng hiếm thấy không lập tức trả lời.
Lục Tất Hành thở dài, quay đầu nhìn màn hình truyền tin viễn trình tối om, không biết tại sao, từ một mảnh tối đen ấy, cậu cảm thấy được sự yếu ớt của người kia.
Cho tới nay, cậu luôn cảm thấy Lâm Tĩnh Hằng đẹp trai, mạnh mẽ không thể nghi ngờ, sự dịu dàng không dễ phát hiện như hoa dại mọc trong khe đá, vừa rung động lòng người vừa cám dỗ, Lục Tất Hành chưa từng cảm thấy từ “yếu ớt” này sẽ có liên quan đến Lâm Tĩnh Hằng, cho dù là hắn bệnh sắp chết, mơ mơ màng màng ngã khỏi khoang y tế, đôi mắt mơ hồ vì sốt cao cũng đang nhìn nơi nào đó, có cảm giác sức mạnh được ăn cả ngã về không.
Cậu không tưởng tượng được lắm Lâm bây giờ tâm trạng thế nào, dù sao thì, Lâm Tĩnh Hằng bất kể có tâm trạng gì cũng sẽ không tuyên truyền cho cả thế giới đều biết, cậu chỉ cảm thấy tim rất khó chịu, cứ lơ lửng ở đó không lên không xuống, chỉ sợ nhất định phải chính tay sờ người kia một cái mới có thể rơi xuống.
“Cái gì?” Lúc này, Turan bên cạnh đột nhiên lên giọng: “Các người làm ăn kiểu gì thế?”
Lục Tất Hành định thần lại, quay đầu nhìn cô.
“Hope mất tích rồi.” Turan nhanh chóng nhìn cậu một cái, ánh mắt lạnh buốt, “Một đội vệ binh canh lão, vậy mà có thể để lão mất tích, căn cứ này ở ngay trong tầm mắt tôi bị Hiệp hội chống Utopia xâm nhập thành lưới đánh cá sao? Thông báo mọi người, tập hợp!”
Câu sau là quát vào thiết bị đầu cuối cá nhân.
Turan tính tình hoạt bát, với trên với dưới đều có chút không biết lớn nhỏ, đôi khi mọi người luôn quên đội trưởng Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ rốt cuộc là người như thế nào.
Lục Tất Hành vốn mở miệng định nói gì đó, rốt cuộc vẫn ngậm miệng, nhìn Turan mưa máu gió tanh đi khỏi – vệ đội trưởng thống soái Bạch Ngân Cửu, có tác phong và phương thức của chính cô, cậu không phải là người của quân đội, không nên can thiệp quá nhiều. Cậu đột nhiên trỗi lên một chút cảm giác bất lực, nghĩ khi đó Lâm sốt cao dựa vào lòng cậu, Hope phối hợp cậu ở gần hang ổ Hiệp hội chống Utopia dùng tiếng tiên tri lừa đám người kia, lấy mẫu kháng thể cứu cả sao Khải Minh; nghĩ Hope không ngại cực nhọc xây dựng căn cứ nông trường của Thiên Hà Số , chuyến này trên đường trở về Hope còn cho cậu biết chương trình của robot đều đã viết xong rồi, chỉ cần vật liệu dồi dào và có người trông chừng, mô hình của căn cứ có thể nhân ra vô vàn.
Đúng rồi, Hope còn hứa sẽ tặng cậu hai chai rượu.
Vốn Lục Tất Hành cho rằng hiểu lầm giữa người với người đều đến từ cự ly và cách ly, nếu có thể may mắn đồng hành một đoạn, hoặc nhiều hoặc ít có thể xóa mờ biên giới gượng gạo. Tận đến bây giờ cậu mới hiểu, một số người và một số người khác, là định trước mỗi người một ngả.
Turan trên thao trường không để ý “pháp bất trách chúng”, bởi vì không ai nói được Hope rốt cuộc chạy bằng cách nào, thế nên mọi người cùng nhau bị phạt, đội viên tự vệ mới gia nhập lần đầu tiên cảm nhận được quân pháp tàn khốc của Bạch Ngân Cửu.
Chu Lục cúi đầu đi trong đám người bị phạt, trên mặt không lộ vẻ gì, trong lòng là không phục.
Hope có thể làm gì? Ông ta chỉ là một kẻ xúi quẩy ở trong Hiệp hội chống Utopia đã bị gạt bỏ, sau khi bị bắt khiêm nhường phối hợp, thậm chí còn lập công, ngay cả Lâm Tĩnh Hằng cũng không tiện giam giữ thêm, ông cố gắng làm nhiều việc như vậy vì căn cứ, vì Thiên Hà Số , còn động một chút là bị lôi ra thẩm vấn giam cầm, Chu Lục đứng ngoài nhìn thấy oan ức thay Hope.
Dù sao chăng nữa, hắn hướng về thế giới tràn ngập ánh nắng và tiếng chim hót Hope miêu tả như vậy, thế nên sinh ra tình người và sự cảm thông.
Chu Lục nghĩ: “Cho dù thầy Lục biết được, cũng sẽ không nói gì đâu.”
Lúc này, tiểu cơ giáp của Hope đã vòng ra góc chết camera, trà trộn vào tuyến đường dân dụng, sau khi ngụy trang, họ bay khỏi căn cứ sao Khải Minh.
Tuyến đường dân dụng của Thiên Hà Số đã bắt đầu mở ra, xây dựng hệ thống cứu viện khẩn cấp, nhưng do thời gian ngắn, lực lượng quân đội không đủ, kiểm tra an ninh vẫn chưa đặc biệt hoàn thiện, có rất nhiều lỗ hổng.
Hope dẫn mấy tín đồ trà trộn trong tàu buôn, các tín đồ phần lớn là thành viên Hiệp hội chống Utopia bị giam ở căn cứ sao Khải Minh, nhưng trong đó còn xen lẫn mấy gương mặt lạ – nếu Lục Tất Hành ở đây thì sẽ nhận ra mấy nhân viên kỹ thuật của viện nghiên cứu bình thường trầm lặng kiệm lời cũng chạy theo ông ta.
Khi ngang qua một tàu buôn vận chuyển hàng hóa, đối phương đột nhiên gửi yêu cầu kết nối, mấy người của Hiệp hội chống Utopia tức thì hơi căng thẳng, song Hope không kiêng dè gì, chấp nhận lời mời.
Đối diện truyền đến một đoạn tiếng huýt sáo nhanh nhẹn, sau đó có một người đàn ông thô lỗ thoải mái nói: “Ông bạn, cứu gấp, mượn ít nguồn năng lượng được không?”
Hope hòa nhã hỏi: “Sao thế?”
“Tôi chở hàng cho căn cứ số vừa trở về, trên đường gặp ít sự cố, năng lượng dự trữ thấy đáy, chỉ sợ không bay về được, ông bạn cứu mạng đi.”
Trong lúc đám người dưới ngập ngừng muốn nói, Hope thoải mái tách một thiết bị dự trữ nhỏ trong nguồn năng lượng dự phòng của cơ giáp cho đối phương: “Đủ cho anh chạy đến sao Khải Minh rồi.”
Tay buôn hàng qua đường không ngờ ông ta hào phóng như thế, luôn miệng cảm ơn, huýt sáo vui vẻ lái đi.
“Tiên tri,” Chờ người ta đi rồi, một cựu nhân viên kỹ thuật của sao Khải Minh nhỏ giọng nói, “Những người này đều là hạng lừa đảo, trước kia buôn lậu, để lại mấy tàu buôn hỏng, bây giờ nhân lúc người khác đều không dám lên vũ trụ, nhận một số việc vận chuyển dân dụng, kiếm được rất nhiều, sắp bằng đội công trình vũ trụ rồi, thế mà bọn họ còn muốn tiết kiệm chi phí, trên đường gặp ai cũng lừa năng lượng.”
Hope hơi bất ngờ: “Lừa gạt?”
“Đúng vậy, tàu buôn hỏng hoặc chết máy có thể gọi cứu viện khẩn cấp, tìm thủ vệ của quân đội ở trên đường đến giải quyết, ngài xem hắn có dám lấy lý do này lừa đại binh hay không?”
Hope dở khóc dở cười, cảm thấy Thiên Hà Số thật sự có sức sống rồi, đến dân lừa đảo cũng đã ra hoạt động.
Lúc này, họ đi qua một điểm nhảy vũ trụ, cơ giáp “Tít” một tiếng: “Chìa khóa truyền tin viễn trình phù hợp, thành lập liên hệ hay không?”
Hope sửng sốt, nếp nhăn khi cười nơi khóe mắt biến mất, trầm mặc giây lát sau đó gật đầu: “Được, gửi đi tọa độ bên ta.”
Kết nối song hướng của truyền tin viễn trình lập tức hoàn thành, tín hiệu lê thê xuyên qua mấy thiên hà, mấy chục tiếng sau đối phương xuất hiện, nhưng màn hình tối om, đối phương không lộ mặt, chỉ có một giọng nói đã qua xử lý.
“Lời nhắn của cổng thông tin viễn trình đã để ở đó mấy tháng,” Đối phương nói, “Sao bây giờ mới về? Thật sự định tặng tổ chức cho đám điên đó?”
Hải tặc vực ngoại thế lực rắc rối phức tạp, chỉ riêng nội bộ Hiệp hội chống Utopia đã có rất nhiều tiếng nói bất đồng, có người ủng hộ sử dụng bạo lực, khi chiến tranh không từ thủ đoạn, sử dụng vũ khí tính sát thương quy mô lớn và virus sinh hóa, thuộc về “phái nóng nảy”, cũng có người cho rằng Hiệp hội chống Utopia không nên vứt bỏ bản tâm, tại thời đại liên minh gió lùa tứ phía này, mới nên lặng lẽ dâng hiến mà tranh thủ thêm tín đồ, thay đổi hoàn toàn quan niệm của mọi người, xem như “phái bảo vệ môi trường” – Hope đương nhiên là phái sau.
Có điều, tại thời đại mọi người đều vội vã này, nghĩ cũng biết tiếng của nóng nảy lớn hơn, trước khi hải tặc xâm phạm liên minh, Hiệp hội chống Utopia đã thanh trừng nội bộ, Hope nhờ vào năng lực tẩy não xuất sắc, xưa nay luôn được quý mến, được người ta bảo vệ trà trộn vào Vệ đội thân vương Cayley tạm lánh.
“Quân Đoàn Quang Vinh qua cầu rút ván, công khai phản bội chiến hữu, bây giờ tổ chức sa chân ở bảy đại thiên hà, bị bộ đội địa phương của liên minh quấy rầy rất đau đầu nhỉ.” Hope nói, “Thế nào, mấy vị một lòng một dạ muốn đoàn kết thế lực võ trang vực ngoại kia không đè nén được sự bất mãn trong tổ chức nữa rồi?”
“Loại dã nhân thiển cận này chơi lâu với Đoàn Quang Vinh, đầu óc không dùng được, thành sự không đủ, bại sự có thừa,” Hope chưa dứt lời, liền nghe thấy người thần bí trong truyền tin viễn trình nói – đây không phải là trả lời cho câu hỏi vừa rồi của ông ta, người thần bí ở quá xa, thông qua mạng bước nhảy vũ trụ, giữa một hỏi một đáp có chênh lệch mấy chục giờ – người thần bí tự nói tự quyết định, “Ông đừng vất vưởng dưới cống ngầm nữa, trở về chủ trì mớ bòng bong đi, ta cho ông sự ủng hộ võ trang.”
Hope nhắm mắt, tầm mắt mở rộng theo mạng tinh thần, nhìn tuyến đường dân dụng đơn sơ.
Lại một lát sau, lời nhắn thứ ba của người thần bí trong truyền tin viễn trình đến: “Có điều gần đây ta có chút tin tức đường nhỏ, nghe nói một chi nào đó trong Bạch Ngân Thập Vệ tựa hồ ở Thiên Hà Số , đã xử lý tên thần kinh Phùng gì đó, người đầu lĩnh nghi là… Lâm Tĩnh Hằng?”
Hope mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Không phải hắn chết rồi sao?”
Lần này bên kia im lặng rất lâu, ước chừng sau khi nhận được tin tức của ông ta, mới nói: “Đúng vậy, nhưng dẫu sao cũng là con trai của cô ta, nhiều năm qua chúng ta vẫn chưa thể tìm được ‘Trái Cấm’, ta đang nghĩ, liệu có khả năng thật sự đã rơi xuống tay hắn hay không? Ông vẫn ở Thiên Hà Số , nơi quỷ tha ma bắt ấy hiện giờ đang làm gì?”
Mấy người của Hiệp hội chống Utopia đồng thời nhìn Hope, Hope giơ một ngón tay làm động tác “chớ lên tiếng”: “Lâm Tĩnh Hằng vẫn ở ngay trong tầm mắt ngài, một đứa trẻ ranh mà thôi, ngài nhìn hắn lớn lên, chẳng lẽ còn không biết rõ về hắn? Bạch Ngân Thập Vệ có hay không thì ta không rõ lắm, sau khi liên minh tan rã có một nhóm người lại lần nữa đi làm lính đánh thuê, tới Thiên Hà Số cũng có khả năng – về phần Ares Phùng thân vương Cayley là tự mình tìm đường chết, lão nổ ba tinh cầu, chọc giận những dân binh địa phương năm xưa đi theo Lục Tín, đám địa đầu xà lợi dụng tuyến đường ngầm ám sát lão. Trưởng quan hành chính ban đầu may mắn không chết, bây giờ tập hợp một đám ban bệ già yếu bệnh tàn thành lập lại chính phủ, dẫn dắt những người này kiếm miếng cơm ăn, mọi người đều rất đáng thương, ở bên này ống tiêm dinh dưỡng là đồng tiền mạnh, căn cứ nông nghiệp còn là ta xây dựng giúp họ.”
Nhân vật thần bí bên kia sau khi nhận được buồn bã thở dài: “Đáng tiếc, ta còn cho rằng… Ôi. Cơ mà trồng trọt quả thật là chuyện ông có thể làm ra, giờ phút sống còn này đừng nhàn vân dã hạc nữa, trở về đi, ta phái người đi đón ông.”
Hope không tỏ ý kiến, cũng không đợi tin nhắn mới, cơ giáp đã ngụy trang xuyên qua điểm nhảy vũ trụ, đi đến thế giới rộng lớn và tàn khốc hơn.
Lâm Tĩnh Hằng chặn truyền tin viễn trình, cho mọi người đi hết, mặc trạm không gian trôi tự do, đến gần sao Bắc Kinh β.
Hắn bỗng nhiên nói: “Đáp xuống sao Bắc Kinh β.”
“Tiên sinh, ngài xác định chứ?” Trạm Lư hỏi, “Tầng khí quyển của sao Bắc Kinh β trong vụ oanh tạc đã gặp phá hoại mang tính hủy diệt, hoàn cảnh mặt đất không thể duy trì cho cơ thể người phơi trần, mặt đất không có trạm thu phóng, chỉ có thể xuống bằng cách hạ cánh khẩn cấp.”
Lâm Tĩnh Hằng “Ừm” một tiếng.
Trạm Lư không làm phiền hắn nữa, điều khiển trạm không gian bằng sức người, chậm rãi vòng qua tinh cầu tĩnh mịch. Cảm ứng được lực hút, xuyên qua mây dày có độc, tới gần mặt đất.
Khi cách mặt đất năm ngàn cây số, xuyên qua mạng tinh thần của Trạm Lư đã có thể phảng phất đặt mình dưới đất thấy rõ tinh cầu hắn từng sống năm năm.
Như không gian cảnh nền trong truyện kinh dị, xác đường phố và nhà cửa y nguyên như cũ, tro tàn của vụ nổ hạt nhân và băng tuyết bao trùm trên mặt đất, nhiệt độ mặt đất giảm xuống âm một trăm sáu mươi độ, đóng băng tất cả, cơn gió độc hỉ nộ vô thường cuốn qua nơi tĩnh mịch, thổi bay tro bụi, lộ ra phế tích đổ nát, như u linh một mình lảng vảng nơi lễ tế.
Lâm Tĩnh Hằng nhớ tới “quán rượu Xập Xệ” hắn trú tạm, những người trẻ tuổi ánh mắt hoang mang trong đêm khuya quay mặt vào tường uống rượu.
Đều đã tan thành khói bụi.
“Thôi,” Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên nói, “Không xuống nữa, tăng tốc thoát khỏi lực hút, chúng ta đi.”
Trạm không gian một lần nữa tăng động lực, phát ra tạp âm “ù ù”.
“Kiểm kê tất cả vật tư trong trạm không gian,” Lâm Tĩnh Hằng trầm giọng phân phó, “Trước khi trở về sao Khải Minh ta phải lên danh sách hoàn chỉnh, canh kỹ người phụ trách trạm không gian này, phái một đội người tra hỏi lai lịch hắn… Về rồi.”
Khi Lâm Tĩnh Hằng về đến sao Khải Minh đã là rạng sáng, hắn không muốn để ý bất cứ ai, ngay cả Trạm Lư cũng để lại trên trọng tam, một mình xuyên qua bóng đêm, đi tới phòng nghỉ nhỏ như “tủ âm tường”, đẩy cửa liền đụng vào thứ gì đó – tiếng vang nhỏ tác động đến đèn cảm ứng âm thanh, Lâm Tĩnh Hằng ngạc nhiên cúi đầu, nhìn thấy Lục Tất Hành đang ngồi trên sàn trước cửa phòng hắn, bị cửa va tỉnh, đang mơ mơ màng màng dụi mắt.