Lục Tất Hành ở bên dưới tờ lịch thừ ra một lúc, nhớ tới trước khi cậu đi mang đồ bổ sung cho Chu Lục, trên lịch còn chưa đánh dấu này, hẳn là mới có đây thôi.
Cậu quay đầu nhìn lại, đối diện trạm cơ giáp, cách hai cánh cửa và một con đường nhỏ chính là tòa nhà hành chính, phòng Lâm Tĩnh Hằng đang sáng đèn.
Từ lần trước bị Trạm Lư không cẩn thận vạch trần, Lục Tất Hành đã rất lâu không nói chuyện riêng với Lâm Tĩnh Hằng.
Mới đầu, mỗi ngày trước khi ngủ, chỉ cần vừa nhắm mắt là cậu sẽ nhớ tới ánh mắt phức tạp và kinh ngạc của Lâm Tĩnh Hằng, xét mức độ xấu hổ của việc này, có thể xếp vào top trong những việc cá nhân Lục Tất Hành từng trải qua, vô cùng mất mặt, khiến cậu ủ rũ né Lâm Tĩnh Hằng mấy ngày. Nhưng may là hiệu trưởng Lục còn trẻ, da mặt thanh xuân luôn co dãn kinh người, vài ngày sau cậu đã điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý, định đi tìm Lâm Tĩnh Hằng nói chuyện “lý luận liên hệ thực tế”.
Sau đó cậu phát hiện, Lâm bắt đầu trốn tránh cậu.
Khả năng là Lâm Tĩnh Hằng có công năng ẩn thân đặc thù gì, lái một vật khổng lồ như trọng tam vậy mà có thể xuất quỷ nhập thần, ngoại trừ diễn tập theo lệ, thời gian khác người này muốn mất tăm là mất tăm, dùng khoa học kỹ thuật phi pháp gì đều không định vị được. Đến đây Lục Tất Hành mới hiểu, tại sao Lâm ban đầu coi đạo cụ quan trọng như hệ thống phản truy tung có hay không cũng được, nếu Bạch Ngân Thập Vệ đều biết kỹ năng đặc biệt mất tích vào hư không này, họ quả thật không cần nhiều tầng bảo đảm như vậy.
Mà lúc này, đèn trong phòng Lâm Tĩnh Hằng đang sáng… Hơn nữa phán đoán theo độ sáng thì hắn bật còn không phải là đèn nhỏ dùng khi ngồi vào bàn làm việc.
Đây thường là chuẩn bị tiếp khách.
Lâm đang đợi cậu.
Nhưng Lục Tất Hành băn khoăn một lúc lâu trên con đường nhỏ giữa tòa nhà hành chính và trạm cơ giáp, cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Rất lâu trước, Lục Tất Hành đặt mục tiêu không cao, cậu chỉ muốn cố gắng hết sức mình, giảm bớt thương vong vô nghĩa trong cuộc chiến tranh này, có thể bảo vệ căn cứ này thì vạn hạnh, lỡ như không hoàn toàn như ý, cũng phải phó mặc số phận. Cậu từng nghĩ cố hết sức không quấy rầy kế hoạch của Lâm, tốt nhất có thể chú ý cả đại cục lẫn cục bộ.
Nhưng cậu xét cho cùng chẳng có lòng dạ có thể nhảy ra ngoài hồng trần bất cứ lúc nào như Lâm Tĩnh Hằng.
Ba tháng sớm chiều sống chung, cậu nhìn những sinh mạng như cỏ dại này nhiều lần giãy giụa trong trầm luân, nhìn họ thử như con người, đứng dậy, ngã xuống, lại lăn bò dưới đất, cậu cùng họ cải tạo căn cứ như trạm phế phẩm thành hình dạng hiện giờ, hầu như có thể gọi tên mỗi người… Lâm Tĩnh Hằng và Độc Nhãn Ưng đều rất ăn ý biết “quy củ”, chưa từng đi hỏi thăm tên và cuộc đời người khác, vì bọn họ biết đó đều là keo, sẽ dính người với người vào nhau, dính quá nhiều thì không dễ cắt bỏ.
Lục Tất Hành từ nhỏ đến lớn từng chịu khổ rất nhiều, cũng được rất nhiều cưng chiều, chúng đã cho cậu một nền móng vững chắc từ những năm tháng đầu đời, thế nên cửa nát nhà tan đến nước này, cậu vẫn có thể lành sẹo quên đau, tin tưởng sự tình rồi sẽ có chuyển biến, rồi sẽ phát triển theo hướng tốt.
Nhưng có lẽ cậu đã sai rồi.
Lúc này, căn cứ bị màn đêm bao phủ, cách kỳ hẹn ba tháng không đầy ba tiếng. Foucault và Hoàng Thử Lang đã học được co đầu rụt cổ trốn trong hệ thống phản truy tung, Chu Lục sắp giải tán Đội Tự Vệ. Họ dốc hết toàn lực mà vẫn chưa kịp ra dáng người.
Việc đã đến nước này, Lục Tất Hành không còn biện pháp lưỡng toàn.
Cậu không biết mình có nên đi lên nài nỉ Lâm Tĩnh Hằng hay không.
Ba tháng, là sự nhượng bộ lớn nhất Lâm Tĩnh Hằng có thể chấp nhận, đây là dựa trên “giả thuyết trăm ngày” nổi tiếng trong lịch sử chiến tranh vũ trụ, do tướng quân Lục Tín đưa ra, Lục Tất Hành từng đọc được – nếu trong vũ trụ bùng nổ chiến tranh toàn diện sức phá hoại cực mạnh, khi tới nông nỗi mạng lưới thông tin liên lạc gián đoạn, các bên quá ỷ lại tin tức đều bị níu chậm bước chân. Do tính phức tạp của hoàn cảnh vũ trụ, sau khi mạng lưới thông tin liên lạc sụp đổ, ngoại trừ loại bệnh thần kinh từ đầu đến đuôi như thân vương Cayley, mọi người đều sẽ cẩn thận, lấy cứ điểm của mình làm trung tâm mở rộng phạm vi thế lực ra bốn phía, quy mô xung đột cũng sẽ giảm trên diện rộng, thông thường sau ba đến bốn tháng, kết cấu mới sẽ bước đầu thành hình, khi ấy tình thế sẽ thay đổi chóng mặt, còn không lộ diện thì thật sự muộn rồi.
Lục Tất Hành không muốn đi thử, Lâm rốt cuộc sẽ vì tình cảm cá nhân mà nhượng bộ hay không. Về tình về lý, cậu đều không nên níu bước chân Lâm tướng quân nữa.
Nhưng… người của căn cứ thì sao?
Chu Lục, Phóng Giả, đại tỷ Foucault, Hoàng Thử Lang, chị Béo, bà lão mọt phim… nên lặng lẽ bị thời đại chết tiệt này nuốt chửng ư?
“Thầy Lục?” Phía sau có người gọi cậu, Lục Tất Hành ngoảnh đầu nhìn lại, là chị Béo.
Chị Béo ăn mặc rất tùy tiện, xỏ dép lê ra đi dạo, tóc mới gội quấn khăn thấm nước, tay còn xách hai cái túi to, đang lấy làm lạ thò đầu nhìn cậu: “Tôi từ rất xa đã nhìn thấy có người đi qua đi lại ở đây, mới nhìn rõ thì ra là thầy. Đã muộn thế này, thầy còn ở đây làm gì?”
Lục Tất Hành hơi cười khổ: “Còn chị đi đâu thế?”
“Khụ, còn không phải đều là mấy lão bất tử kia,” Chị Béo nói, “Suốt ngày làm trò, nói hôm nay là tân niên, đòi đón tết, nửa đêm bắt tôi giao bánh kem – tôi nói chứ, mấy lão già này đã rụng hết răng rồi, còn ăn tết cái cứt gì, không biết mình qua một năm là bớt một năm à?”
Lục Tất Hành ngớ người, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tờ lịch treo trên trạm cơ giáp, thì ra cậu chỉ chú ý hạn chót mà không nhìn kỹ ngày tháng, đây là ngày cuối cùng trong năm…
Chẳng trách Chu Lục dự định giải tán Đội Tự Vệ phải kiên trì qua đêm nay mới về.
Chị Béo vừa hùng hùng hổ hổ phàn nàn, vừa sột soạt mở túi thức ăn trong tay, lấy một hộp cơm giữ nhiệt nhét cho Lục Tất Hành, bên trong là một loại “bánh kem hộp cơm” truyền thống, khởi nguồn từ thời đại Địa Cầu, lại phổ biến tại thời đại đại hàng hải. Loại bánh kem này không có hình dạng, thường chế biến thủ công, người làm bánh kem tùy ý xếp từng tầng trong hộp, dùng thìa múc ăn, vừa đơn giản vừa thân thương.
Chị Béo còn dùng chocolate viết “năm mới vui vẻ” trên bánh kem.
“Ăn cơm chưa? Cầm về ăn khuya đi.” Chị Béo nhét hộp cơm cho cậu, rồi vỗ lưng cậu một phát, “Phải ăn khuya, một cậu trai lớn tướng mà gầy tong teo thế này – thằng con tôi lúc bằng tuổi thầy to con hơn thầy, nặng hơn hai trăm ba mươi cân cơ.”
Lục Tất Hành cười gượng: “Mục tiêu này quá xa vời, tôi cứ thon thả một chút vậy, chị Béo đi thong thả nhé.”
Chị Béo vẫy tay chào cậu, uốn éo đi đến hướng khu dân cư.
Chị sống một mình, không con không cái, nghe nói từng có một thằng bé trai, nhưng chưa đầy mười tuổi đã chết non. Bé trai chết non lớn lên trong tưởng tượng của chị, còn theo thẩm mỹ của chị, thành một người vạm vỡ hơn hai trăm cân, khả năng bây giờ đang ở nhà chờ chị về để cùng canh đêm.
Lục Tất Hành cúi đầu nhìn nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên bánh kem, hít sâu một hơi, quay người đi tới tòa nhà hành chính sáng đèn, cậu nghĩ: “Mình không nên biết những chuyện đó.”
Cách mười ngày hành trình, cơ giáp Đội Tự Vệ tập trung lại, đám lính tôm tướng cua này ban ngày ngủ đủ rồi, canh đúng thời gian tụ tập chém gió, chờ đợi năm mới không có tiếng chuông.
Phóng Giả cầm tro cốt con thỏ hắn yêu, mở thức ăn dinh dưỡng nén, cắn một miếng, vui vẻ nói: “Của tao là vị cá ngừ, ngày tết ăn cá may mắn nhất.”
“Nghe ai nói, truyền thống ở đâu, mày bịa à?”
“Truyền thống của thời đại Địa Cầu ngày xưa,” Phóng Giả con ngoan của mẹ nổi tiếng “ong ong” nói, “Mẹ tao bảo vậy đấy.”
Trong kênh truyền tin rộ lên một tràng cười, các loại từ ngữ tục tĩu phun trào như giếng, Phóng Giả tức tối cãi nhau với họ.
Chu Lục không lên tiếng, nằm ngửa trên bàn điều khiển của cơ giáp, nhắm mắt dùng mạng tinh thần nhìn bên ngoài, bốn phía che kín chùm tia sáng do cơ giáp của đồng đội chiếu ra, mà mạng tinh thần còn đang ào ào tiếp nhận năng lượng và sóng đến từ vũ trụ, trên bản đồ giám sát năng lượng vẽ đường khiến người ta nửa hiểu nửa không.
Không biết từ khi nào, trong kênh truyền tin đột nhiên im lặng, Chu Lục định thần lại, nghe thấy có người gọi hắn.
“Hả?” Hắn hỏi, “Bọn mày vừa nói gì?”
“Thật sự phải giải tán Đội Tự Vệ à?” Một đội viên tự vệ hỏi, “Thật ra em cảm thấy chúng ta cũng không kém hơn ai, cho dù bọn Foucault đông người, Hoàng Thử Lang – chúng ta vẫn hơn bọn Hoàng Thử Lang chứ? Bọn họ đều vênh mặt không giải tán, tại sao chúng ta phải giải tán trước?”
“Em nằm mơ cũng chưa nghĩ đến một ngày kia mình có thể lái cơ giáp lên trời, còn có thể diễn tập tuần tra,” Một đội viên tự vệ khác nói, “Giải tán như vậy, bao công sức lúc trước không phải uổng hết sao?”
“Hôm nay không huấn luyện thể năng, em một ngày không vận động, người rỉ sét khó chịu quá.”
“Anh Chu Lục, giải tán Đội Tự Vệ rồi, về sau chúng ta làm thế nào?”
Chu Lục trầm mặc một lát, sau đó bực dọc trở mình, quay lưng lại kênh truyền tin, ồm ồm nói: “Nên làm thế nào thì làm, không cam tâm có thể gia nhập chiến đội khác, để bọn mày khỏi cảm thấy uổng công mình.”
Phóng Giả bật thốt ra: “Nhưng bọn em chỉ muốn đi theo anh mà!”
Chu Lục thấy ngực nghẹn lại, nước mắt suýt nữa rơi xuống, hắn cố gắng nén lại, trợn to mắt nhìn chằm chằm bản đồ giám sát năng lượng trên cơ giáp, muốn để nước mắt tự nhiên khô đi, cắn chặt răng không lên tiếng.
Nhưng mấy người đó còn không chịu câm miệng, Phóng Giả mở đầu một câu, các đội viên tự vệ khác đua nhau mở miệng sau hắn.
“Vốn là muốn đi theo anh mới gia nhập Đội Tự Vệ, nếu không phải anh, ai có thể bắt em mỗi ngày dậy từ sáu giờ vừa chạy vừa nhảy?”
“Em không ưa Hoàng Thử Lang, bên Foucault nhiều người quá, đi vào cũng là thừa nước đục thả câu, chán ngắt.”
“Anh Chu Lục, việc này còn bàn bạc nữa không?”
“Tiểu Lục, tôi thấy…”
Chu Lục cảm thấy hốc mắt sợ rằng sắp vỡ đê, ngay cả bản đồ giám sát năng lượng trước mắt cũng lắc lư, hắn không nhịn được cúi đầu lau mạnh mắt – sau đó hắn thấy rõ, bản đồ giám sát năng lượng quả thật đang chuyển động!
Tuyến đường phức tạp nhấp nhô như nước gợn, đường ngoài cùng biên độ dao động cực lớn, cơ hồ khuếch tán ra ngoài bản đồ giám sát, trên màn hình tự động nhảy ra một loạt công thức thành hàng, một chữ cũng chẳng hiểu. Lý trí và tình cảm trong đầu Chu Lục còn chưa tách ra, hắn ngớ người một lúc, nghĩ thầm: “Cái này có ý nghĩa gì?”
Hắn nhảy bật dậy, mở thiết bị đầu cuối cá nhân, tìm bản thuyết minh đơn giản Lục Tất Hành làm cho họ, để cạnh bản đồ giám sát đối chiếu, lập tức giật mình, tìm được trên “bản thuyết minh” một hình vẽ giống hệt, ghi chú bên dưới là “cơ giáp (võ trang) không rõ đang tới gần”.
“Đừng nói nhảm nữa!” Chu Lục gầm lên một tiếng vào kênh truyền tin ủ rũ chán chường, cấp tốc mở công năng theo dõi của hệ thống phản truy tung, ở ngoài cùng xa tít tắp, hắn nhìn thấy lờ mờ mấy hình cắt cơ giáp dữ tợn, “Gửi tin cho căn cứ, có cơ giáp bất minh tới gần… mười… không, nhiều hơn! Kiểm tra phòng ngự và vũ khí trang bị của mọi người! Nhanh lên!”
Tại căn cứ, Lâm Tĩnh Hằng sớm có chuẩn bị chờ sẵn trong phòng, mở cửa cho Lục Tất Hành.
Lục Tất Hành hơi mất tự nhiên giơ tay xem như chào hỏi, liếc thấy bánh kem hộp cơm trên tay, giống như tìm được lý do: “Hôm nay là đêm giao thừa, em tới tìm anh… A, chia nhau bánh kem.”
Nói đến đây, cậu lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt thoáng nhìn vào phòng Lâm Tĩnh Hằng: “Ừm…”
“Trạm Lư không ở đây, yên tâm đi.” Lâm Tĩnh Hằng nghiêng người ra hiệu cho cậu vào phòng, “Tôi để hắn lại trong trọng tam rồi.”
Lục Tất Hành – fan AI siêu cấp từng thèm nhỏ dãi Trạm Lư – thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình độ này thật sự hơi có khuynh hướng phản khoa học kỹ thuật.
Trên bàn làm việc của Lâm Tĩnh Hằng trải một tấm bản đồ tuyến đường vũ trụ lập thể, từ mặt bàn kéo dài lên nóc nhà, hắn khoát tay thu lại, ra hiệu cho Lục Tất Hành ngồi xuống, lại rót cho cậu ly cà phê, đi thẳng vào vấn đề: “Nhìn thấy lịch rồi chứ, bây giờ cậu đến tìm tôi, đã nghĩ ra phải nói gì chưa?”
Lục Tất Hành á khẩu một lát, bả vai căng cứng sụp xuống: “… Chưa, em mới từ chỗ Chu Lục trở về, còn chưa ăn cơm đâu, anh chờ em một lúc đi.”
Lâm Tĩnh Hằng vốn định chiêu đãi cậu một chút, kết quả kéo tủ lạnh bên cạnh ra thấy đầy một tủ thức ăn dinh dưỡng, xếp còn ngay ngắn hơn gạch xây tường, còn không có thành ý bằng bánh kem hộp cơm, đành phải thôi.
“Anh đừng chỉ nhìn em ăn,” Lục Tất Hành lấy thêm một cái thìa, mũi chân ở dưới bàn đá nhẹ hắn, “Nếm thử đi.”
Lâm Tĩnh Hằng không nhúc nhích.
Thế là Lục Tất Hành thở dài, múc một miếng nhỏ đưa tới trước miệng hắn: “Nể mặt em đi mà.”
Lâm Tĩnh Hằng thoạt tiên cau mày nghiêng đầu né đi, giằng co hai giây, lại hết cách mà thở ra một hơi dài, tiện tay cậu ăn một miếng như thể đang uống thuốc độc vậy.
Ánh mắt Lục Tất Hành lướt qua trên thìa, dừng ở môi Lâm Tĩnh Hằng, kế đó lại cố gắng dời đi, nhìn thẳng đồng hồ trên góc bàn – lúc này cách không giờ còn hai tiếng mười phút.
“Còn thời gian, em nói vài câu khác trước đi,” Cậu đột nhiên mở miệng, “Mấy ngày nay vẫn muốn tìm anh… Khụ!”
Lục Tất Hành hắng giọng thật mạnh, ngồi thẳng như cán bút, giống như đang tiến hành một cuộc phỏng vấn nghiêm túc: “Lần trước đi tìm anh… chính là lần nhốt anh vào khoang y tế, khi anh ngủ, em đã tiến hành quét toàn thân mình một lần.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Mở đầu độc đáo này khiến hắn không biết phải tiếp lời như thế nào.
Lục Tất Hành sờ mũi, chính bản thân cũng ý thức được câu này nghe như lời chào từ biệt của người bệnh nan y với bạn bè người thân, cố gắng hắng giọng lần nữa: “… Phát hiện lúc ấy hormone khác thường.”
Cậu nhanh chóng nhìn Lâm Tĩnh Hằng một cái, ánh mắt lên xuống vài lần, rốt cuộc như lấy hết dũng khí dừng trên con ngươi màu xám kia, Lục Tất Hành nói năng hơi lộn xộn: “Em không có… không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng dựa theo lý luận, kết luận nên là…”
Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay cậu đột nhiên đỏ rực lên như đèn pha.
Lục Tất Hành bị cắt ngang suýt nữa chết nghẹn lời nói, đang định ụp thiết bị đầu cuối cá nhân lại, liền nhìn thấy cảnh báo màu đỏ – đến từ truyền tin viễn trình xác định vị trí của trạm liên lạc cơ giáp.
Ngay sau đó, trạm liên lạc của trạm cơ giáp như đột nhiên choàng tỉnh giấc, tất cả đèn sáng hết lên, tiếng cảnh báo truyền ra từ hệ thống âm thanh chôn dưới căn cứ, vô số ánh đèn đang tắt sáng lên, căn cứ rộ lên tiếng ồn ào, Lục Tất Hành lập tức nhìn về phía Lâm Tĩnh Hằng.
“Tôi còn chưa truyền tin ra ngoài,” Lâm Tĩnh Hằng đứng dậy kéo màn, “Lui một bước mà nói, cho dù đã truyền, cũng cần Bạch Ngân Cửu hưởng ứng mới thành lập đường truyền tin viễn trình, chắc là đụng phải tiểu chiến đội nhận lệnh tìm kiếm quanh Thiên Hà Số như Nguyên Dị Nhân rồi – đến trạm liên lạc.”
Lục Tất Hành không đợi hắn nói xong đã quay người chạy ngay đi.
Bánh kem “năm mới vui vẻ” bị bỏ quên trên bàn, đã múc mất một góc, chỉ còn lại ba chữ “năm mới vui”.
Tuần tra viễn hành cách mười ngày hành trình, vượt qua xa phạm vi mạng nội bộ, bọn Chu Lục đã lợi dụng điểm nhảy vũ trụ dọc đường, xác định địa điểm liên hệ với trạm liên lạc của căn cứ.
“Chu Lục, có chuyện gì vậy?”
Giọng Chu Lục hết sức căng thẳng, đứt quãng truyền đến: “Hệ thống phản truy tung của thầy vừa phát hiện một chiến đội cơ giáp đang đến gần, không thấy rõ… khả năng là hải tặc… cũng không biết có bao nhiêu người… Cái gì? Phóng Giả mày nói cái gì? A, đúng! Hình như họ đang phóng ra một loại tín hiệu thăm dò… để tôi tra xem, loại tín hiệu này là…”
“Xạ tuyến Warren,” Lâm Tĩnh Hằng tiếp lời hắn, “Còn gọi là kim thử quét mìn, Vệ đội thân vương Cayley quen dùng.”
Chu Lục rõ ràng hít sâu một hơi.
“Không sao,” Lục Tất Hành nhanh chóng nói, “Vấn đề dẫn lưu năng lượng của hệ thống phản truy tung lần trước đã giải quyết, xạ tuyến Warren không định vị được các anh, căn cứ không mở mạng bên ngoài, bọn họ tới gần hẳn chỉ là trùng hợp…”
“Ừm, trùng hợp. Bọn chúng không đo được gì, có khả năng quay về, cũng có khả năng tiếp tục đi sâu hơn.” Lâm Tĩnh Hằng không nhẹ không nặng cắt ngang cậu, “Quân của Nguyên Dị Nhân bị tiêu diệt hết, thân vương Cayley nhất định rất hoảng sợ, có lý do để tin rằng một chi võ trang trí mạng đang mai phục tại biên giới Thiên Hà Số . Ares Phùng tổn thất một Nguyên Dị Nhân, sau này nhất định sẽ càng thêm cẩn thận, để tránh mạo hiểm, ta đoán tiểu tổ thăm dò lão phái ra sẽ không vượt quá mười lăm tiểu cơ giáp, không cần căng thẳng, ngươi hãy xác nhận lại lần nữa.”
Mười lăm tiểu cơ giáp trong miệng hắn như mười lăm con ruồi, nhưng không thể an ủi Chu Lục – bởi vì Đội Tự Vệ cũng chỉ có ba mươi cơ giáp, mà đối phương là hải tặc vũ trụ giết người như ngóe, họ là đoàn ma cà bông vũ trụ bị giết cũng chẳng kịp phản kháng.
Chu Lục: “Bọn… bọn họ còn đang tới gần, chúng, chúng tôi phải làm thế nào?”
“Nếu muốn, các ngươi có thể tiếp tục trốn.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Nhưng ta đề nghị các ngươi bây giờ hãy cắt đứt thông tin liên lạc.”
Chu Lục: “Hả? Cái, cái gì?”
“Nếu đối phương tiếp tục xâm nhập, có thể sẽ đi bậy đi bạ vượt qua hệ thống phản truy tung,” Lục Tất Hành nói, “Tín hiệu viễn trình của các anh xuyên qua điểm nhảy vũ trụ sẽ bị định vị.”
“Hoặc là trước đó xử lý bọn chúng.” Lâm Tĩnh Hằng lạnh lùng nói xong, không giải thích gì hạ lệnh, “Trạm Lư, gửi tín hiệu định vị đến Bạch Ngân Cửu.”
Trọng tam trong trạm cơ giáp “Vù” một tiếng nhỏ, cả thân cơ bùng lên ánh sáng bạc, sóng năng lượng mạnh theo vô số điểm nhảy vũ trụ lan ra như nước gợn, tựa một viên ngư lôi rơi vào hồ nước yên ả.
Chu Lục nhìn thấy chiến đội hải tặc vốn cẩn thận thăm dò bốn phía chợt dừng lại, đột nhiên thay đổi đội hình, cảnh giới nghiêm ngặt, lộ ra lá cờ như ác mộng của Vệ đội thân vương Cayley trên thân cơ giáp, hắn thực sự sắp suy sụp: “Lâm, Lâm Lâm tướng quân, ai xử lý ai? A a a! Con mẹ nó, bọn chúng dùng đạn đạo mở đường!”
“Chúc mừng, vận mệnh giúp cậu không cần lựa chọn nữa,” Lâm Tĩnh Hằng quay người lại, ấn vai Lục Tất Hành, rút một đôi găng tay trắng tinh trong túi quần, vừa đi vừa đeo lên, “Đây là một đội hải tặc ‘hi sinh’ dò đường, cho hai chi chiến đội chỉ biết rụt đầu kia của cậu tập hợp… Đám ăn hại đó không biết nhảy khẩn cấp, cho nên phải xác định địa điểm rồi mới nhảy đúng không? Như vậy chạy tới mất khoảng ba tiếng, cũng tạm đủ rồi – tập hợp cần bao lâu?”
Lục Tất Hành hít sâu một hơi: “Khả năng phải hai mươi phút.”
“Được rồi,” Lâm thượng tướng hơi chấn động trước con số này, bất đắc dĩ gật đầu, “Hai mươi phút, cho đoàn lão niên tham quan ngoại ô của cậu lắp xong răng giả, dọn sạch bàng quang, tập hợp đi theo tôi.”