Tàn Thiên

chương 12: nguyệt vô song đấu lôi dương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Vù.” Tại sát na này, Nguyệt Vô Song động, nàng một cái động thân hình này nhưng là hóa thành tàn ảnh lao tới trên đầu Lôi Dương một thước chém xuống.

Xé liệt khí thế từ trọng thước vang lên, trọng thước to lớn nhưng lại lấy tốc độ cực nhanh chém tới.

Thước chưa tới nhưng Lôi Dương đã cảm nhận được cực đại áp lực như có một tòa núi đang ầm ầm rơi lên vai hắn vậy.

Lôi Dương ánh mắt bất đắc dĩ đã hóa thành ngưng trọng, hắn có thể cảm giác được Nguyệt Vô Song rất mạnh, trong tay một đao xuất hiện.

“Bá Đao.” Lôi Dương cuồng hét một tiếng chém tới trọng thước, đao mang phù phiếm, mang theo bá đạo tư thế quét sạch hết thạch chướng ngại mạnh mẽ va chạm vào trọng thước.

“Ầm ầm.” Đao Thước va chạm vào nhau vang lên một tiếng trầm đục, chỉ thấy Lôi Dương đại địa dưới chân ầm ầm vỡ nát, lực lượng cực mạnh bên trên khiến hắn thanh Đao rung rung vài lần mới bình tĩnh lại.

“Cái này nữ hán tử làm sao mạnh mẽ lực lượng như vậy.” Một chiêu thôi Lôi Dương đã biết đối thủ khó chơi.

“Đã vậy thì chiến một trận thật hay đi.” Lôi Dương đôi mắt duệ khí hiện lên chiến ý, bá đạo khí thế lập tức từ hắn tản ra.

“Vù vù.” Hắn thân hình hơi nghiêng để cho trọng thước đánh vào lòng đất, cơ thể xoay tròn một cái mang theo đao thế chém hướng cổ của Nguyệt Vô Song.

Bên tai truyền tới thanh âm xé gió, Nguyệt Vô Song trọng thước cắm vào đất, thân hình nghiêng lại một chân đá vào tay cầm Đao của Lôi Dương.

Lôi Dương cũng không hoảng loạn, tay phải thả đao ra, theo đó vòng xuống dưới chân của nàng rồi tiến tới cầm đao, một đao chém tiếp ngang hông của nàng.

Nguyệt Vô Song hai tay trụ lực vào thước rồi bật lên một cái, trọng thước theo đó nhảy lên mặt đất lao về một đao của Lôi Dương.

“Keng.” Binh khí va chạm tóe lửa lên, cả hai bị lực chấn động đánh lui về sau năm bước.

Cận chiến, ngang tài ngang sức.

“Tới.” Nguyệt Vô Song dơ lên trọng thước trước mặt, chỉ thấy trọng thước xung quanh lưu động chiến văn, một cỗ chiến ý xông thẳng trời cao từ nàng phát ra.

Giờ khắc này, Nguyệt Vô Song như là Nữ Chiến Thần một mình một thước độc chiến quần hùng, hào khí ngút trời, không thua gì đấng nam nhi.

“Đánh.” Lôi Dương đao cũng dơ ra, bá đạo khí tức coi trời bằng vung như Bá Vương Bá Giả từ hắn tản mát ra. Giờ khắc này, khi nhìn vào trong mắt hắn lúc ngươi sẽ cảm giác như hắn trời sinh đã ngông nghênh, coi trời bằng vung, tựa hồ không có bất kỳ tồn tại nào có thể để hắn nhìn vào trong mắt vậy.

“Giết.” Nguyệt Vô Song huyết mạch sôi sào thét lớn một tiếng, một thước chém ngang, chiến quang quang mang rực rỡ, mỗi nơi đi qua nguyên khí bạo động, hư không đều muốn chấn động tại chiến quang này.

“Tới tốt.” Lôi Dương không sợ hãi hét lớn, đao mang phun ra nuốt vào, phù văn chớp động, thân hình nhảy lên trên cao vượt qua một kích của nàng, hắn ngự không chém ra một đao.

Một đao bá giả khí thế quét ngang toàn trường, cuồn cuộn đao mang như triều dâng cuốn lấy hết thảy lao tới Nguyệt Vô Song đằng kia.

“Kiếm Đãng Sơn Hà.” Nguyệt Vô Song cũng không yếu thế, một thước hóa kiếm chém đón đỡ một đao kia.

Một kiếm này chiến quang rực rỡ như chiếu rọi không gian, nó mang theo khí thế khai sơn phá thạch, trảm đứt tất cả phá không mà ra.

Này một kiếm nhưng gánh chịu lấy chiến ý của Nguyệt Vô Song, tại một kiếm này phía dưới cùng cấp bên trong gần như không có đối thủ.

“Oanh” một tiếng thật lớn, cả hai chiêu thức va chạm vào nhau tạo ra một vụ nổ, khói bay tán loạn khắp nơi.

Trong tích tắc này, đang ngự không Lôi Dương ánh mắt nhìn chằm chằm bụi mù bay tán loạn kia, tâm thần cảnh giác cực điểm.

“Vù.” Xé gió thanh âm vang lên, bụi mù trước mặt Lôi Dương bỗng nhiên bị một kiếm vắt ngang không gian, bổ đôi bụi mù ra thành hai bên, tiếp đó một kiếm mang theo thao thiên sát túc ập tới Lôi Dương bên này.

Một kiếm này chém nhanh, đi tới cũng nhanh, Lôi Dương cũng chỉ miễn cưỡng dùng đao bảo hộ thân thể, “leng keng” sắt thép va chạm vào nhau vang lên âm thanh, một kiếm trực tiếp chém bay Lôi Dương về phía xa.

“Cọc cọc.” Lôi Dương lui về sau gần năm mươi trượng mới miễn cưỡng dừng lại, huyết khí sôi trào, suýt chút phun một ngụm máu.

“Thật mạnh.” Cảm nhận lực đạo truyền tới khiến cánh tay tê rần, Lôi Dương ngưng trọng tới cực điểm, một kiếm kia nếu không phải hắn phẩn ứng nhanh thì đã bị chém đôi rồi.

“Cái này nữ nhân không biết hạ thủ lưu tình sao.” Lôi Dương thầm mắng một tiếng rồi đè xuống khí huyết nhìn phương xa.

Nơi xa, Nguyệt Vô Song trọng thước vác lên vai, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn lấy Lôi Dương, cái kia ánh mắt để Lôi Dương cảm giác như đối mặt với Vua Chúa, mà hắn là ti tiện phàm nhân.

Không, ti tiện phàm nhân cũng không bằng, trong mắt nàng hắn tựa hồ là giun dế không khác gì nhau.

Bị cái kia ánh mắt nhìn tới Lôi Dương trong lòng không hiểu sao cực kỳ khó chịu.

“Oành” một tiếng vang lên, Lôi Dương đôi mắt theo đó ít đi một phần nhân tính, nhiều thêm một phần bá khí đối chọi lấy cái ánh mắt cao cao tại thượng kia.

Xung quanh hắn phát ra từng làn bá văn, chúng đan xen, dung hợp, tách ra, đan xen… cứ thế tuần hoàn quanh thân hắn.

Giờ khắc này, hắn chân chính dùng toàn lực, bá đạo khí tức lan tràn xung quanh khiến vạn vật một mảnh kìm nén.

“Ngươi rất không tồi, hôm nay ta cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.” Lôi Dương bá đạo ánh mắt nhìn lấy Nguyệt Vô Song như là nhìn một cái gì đó không đáng nhìn…

“Thật lắm miệng.” Nguyệt Vô Song khinh thường cười một tiếng, sau đó nàng lấy tốc độ cực kỳ nhanh chạy tới Lôi Dương chém tới.

Một kiếm này như xuyên qua không gian, băng qua thời không, nó lấy tốc độ không gì sánh được chém xuống Lôi Dương.

Chiến văn tràn ngập, thao thiên lực lượng giống như ức vạn quân lực lượng muốn đánh bại tất cả.

Chiến! Chiến! Chiến!

Đây là một thanh âm vang lên trong nội tâm của Nguyệt Vô Song tới giờ, chiến tới Bất Bại, Chiến tới thiên địa không còn…

“Tới tốt.” Lôi Dương cuồng hống một tiếng, một đao đãng không mà tới, một đao bá đạo như đao trong tay thiên hạ có ta, đao mang lướt qua lấy sắc bén nhất, bá đạo nhất phương thức trực tiếp đụng vào trọng thước.

“Ầm ầm.” Cả hai đánh nhau tóe lửa, không phân ra thắng bại, một cái giống như Chiến Thần nghiền ép hết thảy, một cái giống như Bá Vương coi trời bằng vung.

“Tiếp ta một đao mạnh nhất.” Lôi Dương cười to thét dài một tiếng, đao trong tay hắn lập tức quang mang nở rộ, tại sát na này, hắn một đao cực kỳ đơn giản chém ra.

Đao mang không có chém đãng Bát Hoang, đồ sát Chư Thiên khí thế, nó có chăng cũng chỉ là một đao đơn giản.

Chỉ là, cái này một đao nhìn như cực kỳ đơn giản nhưng lại mang tới cho người xem một luồng áp lực, tựa hồ một đao này có thể nghiền ép thế gian hết thảy, tất cả vạn vật không gì có thể ngăn cản một đao này.

Nguyệt Vô Song cũng cảm thấy áp lực dấy lên trong lòng, nhưng nàng không những không sợ hãi, chiến ý còn dâng trào, trong cơ thể nàng huyết mạch như đang sôi trào.

Nguyệt Vô Song một thước hóa một kiếm, một kiếm hóa thành sáu như là Lục Đạo Luân Hồi.

Kiếm mang bay tán loạn khắp nơi, chúng theo mỗi hướng lao tới Lôi Dương như muốn cắt hắn thành từng mảnh.

“Phốc.” Cả hai chiêu thức va chậm vào nhau, Nguyệt Vô Song cùng Lôi Dương đều bị hai chiêu đụng nhau mà chấn động phun ra một ngụm máu rồi lăn lộn ra phía sau vài vòng.

“Nha, hai tên này cũng thật là ngang tài ngang sức, một cái Bá Đạo coi trời bằng vung, một cái Chiến Ý xông thẳng vân tiêu, tuy khác đạo nhưng lại có chút tương đồng nha.” Thiên Y nhìn hai người đánh nhau tóe lửa thì nhàn nhạt nói.

“Không tồi.” Huyền Băng ánh mắt đảo qua hai người vừa đánh nhau mà bị phun huyết lạnh lùng bình luận nói, cũng không biết nàng là đang bình luận ai nữa.

“Vô Song tỷ tỷ không sao chứ.” Huyền U nhìn thấy Nguyệt Vô Song bị đánh máu tươi cuồng phun không khỏi lo lắng hỏi.

“Không chết được.” Huyền Băng lạnh lùng đáp.

Được rồi, cái này không có nhân tính nữ nhân, hai người đối với nàng thái độ đã sớm quen.

“Tốt, ngươi không tồi, có tư cách đánh với ta một trận.” Nguyệt Vô Song thân hình bật dậy, ánh mắt có bảy phần chiến ý, ba phần điên cuồng nhìn Lôi Dương hào hứng nói.

“Ngươi cũng không tồi, có thể ép ta xuất toàn lực.” Lôi Dương ánh mắt bá đạo nhìn nàng chậm rãi nói.

“Đã vậy thì ta cũng phải dùng toàn lực rồi.” Nguyệt Vô Song cười to không có thục nữ hình tượng nói.

“Đôm đốm.” Một tiếng vang lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu Nguyệt Vô Song xuất hiện lấy một cái Chiến Cung.

Tại giữa cái Chiến Cung này nhưng lại có một vòng quang mang cực kỳ ảm đạm, nó ảm đạm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị người dập tắt vậy.

Mà khi nó xuất hiện lúc, Nguyệt Vô Song khí áp sơn hà, cuồn cuộn khí huyết, thao thiên nguyên lực hạo đãng không gian, nàng giờ khắc này giống như Chân Long muốn đằng không bay lên Cửu Trọng Thiên vậy.

“Một vòng Chiến Cung.” Thiên Y cùng Huyền Băng cũng không có bất ngờ khi nàng có một cái Chiến Cung.

Với thiên phú của Nguyệt Vô Song như không thể thắp sáng được một vòng Chiến Cung thì đó mới là lạ.

Đừng nhìn nha đầu này đầu óc có vẻ không dùng được, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, nàng lĩnh ngộ về võ đạo nhưng hơn người thường thiên phú đấy, ít ra Thiên Y thấy vậy.

“Vẫn cần thời gian để nàng ổn định một vòng Chiến Cung.” Thiên Y bình luận nói, cái kia một vòng Chiến Cung quang mang quá yếu, điều này ý nghĩa nàng vừa mới thắp sáng một vòng Chiến Cung.

“Không tồi.” Huyền Băng vẫn là một mặt lạnh lùng bình luân đáp.

“Ha ha, rất đáng tiếc, một vòng Chiến Cung ta cũng có nha.” Lôi Dương nhìn thấy một vòng Chiến Cung kia cũng giật nảy mình nhưng không sợ hãi bá khí cười to một tiếng.

“Đôm đốm.” Một thanh âm vang lên, trên đầu Lôi Dương theo hắn vừa dứt lời mà xuất hiện lấy một cái Chiến Cung.

Chỉ thấy cái này Chiến Cung bề ngoài cũng có một vòng ánh sáng cực kỳ ảm đạm, nhìn tới là biết hắn cũng vừa thắp sáng một vòng Chiến Cung không bao lâu.

Theo đó, Lôi Dương khí huyết, nguyên khí cũng là hạo hãn cuống lấy trăm trượng không gian, hắn đứng đấy nhưng giống như một tôn Bá Giả khiến người ngưỡng vọng.

“Nha, tên này cũng không tồi.” Thiên Y nhìn Lôi Dương tẻ nhạt bình luận nói.

Lần này Huyền Băng nhưng không còn gì để nói, nàng phải thừa nhận đệ tử của tên kia cũng không kém gì đệ tử nàng nha.

“Tốt, tốt, được. Vậy chúng ta dùng một chiêu phân định thắng bại đi.” Nguyệt Vô Song thấy hắn cũng thắp sáng một vòng Chiến Cung thì khuôn mặt kích động đỏ lên cười to nói.

Trong cùng thế hệ, ngoại trừ Thiên Y có thể khiến nàng vô lực không có sức hoàn thủ ra thì Lôi Dương là người đầu tiên khiến nàng có thể thỏa thích dùng hết sức mạnh, hôm nay chiến đấu quả thật khiến nàng chiến ý bừng bừng.

“Giết.” Nguyệt Vô Song dường như không thể chờ đợi thêm nữa, nàng thân hình phiêu nhiêu bay lên không trung, đôi mắt chiến ý xông thẳng vân tiêu, trong tay trọng thước chiến văn phun ra nuốt vào như đang tụ lực.

Dần dần, khí thế nàng kéo căng lên đỉnh điểm, thanh phong phấp phới thật lớn bởi khí lãng của nàng tạo ra, vạn vật rung động dị thường, tựa hồ đang cộng hưởng hay lại sợ hãi một dạng vậy.

“Một chiêu thì một chiêu.” Lôi Dương không sợ hãi bá khí mười phần, hắn trong tay thanh đao cũng là bá văn dâng trào, đao mang hiển hiện như có thể xé rách thời không, hư không một mảnh xoèn xoẹt như có cái gì sắp bị chém rách vậy.

“Giết.”

“Giết”

Khi cả hai khí thế kéo lên đỉnh điểm lúc, cả hai đồng thanh hét lớn một tiếng, trong tay trọng thước cùng đao mang lướt qua xông thẳng về đối phương chém tới.

Nguyệt Vô Song trọng thước mỗi nơi xẹt qua không gian để lại một vệt u quang cùng nhàn nhạt chiến ý.

Lôi Dương đao mang lướt qua vạn vật tránh lui không dám tranh phong, cả hai lấy khí thế thấy chết không sờn lao về đối phương.

Truyện Chữ Hay