Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

chương 96: cuộc tấn công

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dẹp sang một bên những câu hỏi không thu về được đáp án, Tô Vũ tiếp tục trở về thị trấn nhỏ của mình.

Sau nhiều tháng xây dựng và hoạn thiện thì trấn Vạn Xuân nay đã trở thành một pháo đài phòng thủ chắc chắn đúng như mong đợi của tất cả mọi người.

Một thị trấn được xây dựng vì một mục đích duy nhất là ngăn cản những cuộc tấn công của đám quái vật.

Nơi đây sẽ trở thành mồ chôn của chúng trong tương lai.

...

Người Đông Nam ví tiếng bông lúa xào xạc tựa như những tiếng chuông báo hiệu về một cuộc tấn công của đám quái vật sắp sửa bắt đầu.

Nhưng nay đã khác, những chồi non chỉ mới vừa mới được nhú lên, tựa như những hi vọng le lói của người Đông Nam vừa mới được thắp lên thì có một ngọn gió ùa tới.

Từng tiếng bước chân dồn dập, từng tiếng tờ phì phò, tường nụ cười man rợ, từng ánh mắt điên cuồng, chúng san bằng tất cả những nơi đi qua, làng mạc, thị trấn, không nơi nào có thể ngăn cản được chúng.

Mỗi ngày trôi qua hắn lại nghe được thông tin về một thị trấn đã bị phá hủy, chúng như một cơn hồng thủy quét sạch mọi thứ cản đường.

...

Đã hơn một tháng qua đi, chúng không nhanh không chậm tiến về phía trước.

Không quá chậm cũng không quá nhanh, chúng từ từ bóp nghẹt toàn bộ vùng Đông Nam.

...

Một ngày vào mùa xuân, khi những bông lúa đã bắt đầu trưởng thành, cũng là lúc những cơn gió bắt đầu kéo đế.

Đội quân quái vật tiếp tục với mục tiêu tiếp theo, một thị trấn hay một thành thị.

...

Một buổi chiều vào mùa xuân.

Từ phía chân trời, từng đốm đen bắt đầu xuất hiện phía trước mặt trời, bóng của chúng từ từ trải rộng phía trên nền đất.

Những chiếc bóng lớn dần, lớn dần giống như chúng làm cả bầu trời cũng bị bao phủ bới nó.

Tiếng bước chân ấy lại vang lên, có trầm bổng, có nặng nề, có thanh thoát.

Nhưng trong đó lại có một sự kết hợp rất kỳ diệu.

...

Trấn Vạn Xuân.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn phía xa nơi mặt trời lặn xuống, nhưng ở đó không có những bóng đen bất tận mà chỉ có những tia sáng cuối cùng trong một ngày xuân.

...

Thành Chora.

Thành Chora lúc này đã không còn như xưa nữa, đã có rất nhiều nạn dân hay một số quý tộc từ bỏ toàn bộ địa vị để trờ thành một người bình thường.

Nhưng phía xa, những bóng đen bắt đầu lan dần về phía ngôi thành này.

Chúng dường như không muốn buông tha họ, muốn tiếp tục truy lùng họ bất kể nơi đâu.

Từng cái bóng dần bao trùm toàn bộ thành Chora, bản thân những người trong ngôi thành cũng cảm nhận được một thứ gì đó đang tiến dần về phía họ.

Một thứ đã từng là nỗi ác mộng của họ mỗi đêm dường như không muốn họ quên chúng, chúng muốn biến những nỗi ác mộng hằng đêm đó thành hiện thực, để bọn họ biết được thứ gì mới thực sự là ác mộng.

Thành chủ Chora đang đứng phía trên tường thành, đôi mày của cô ta đã nhíu lại từ lâu, cô cũng biết ngày này sẽ đến, cũng đã có chuẩn bị nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy vô cùng bất an.

Chora nói với một binh lính sau lưng: " Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa? "

Người binh lính trả lời: "Về cơ bản đã chuẩn bị xong thưa thành chủ "

Chora nghe thấy tiếng khẳng định của binh lính không khiến cho nội tâm của cô trở nên bình tĩnh lại được, trong lòng cô luôn có một dự cảm chẳng lành.

Chora nói với một binh lính khác: " Đã liên lạc được với trấn Vạn Xuân chưa? "

Binh lính đó lập tức trả lời: " Đã gửi rất nhiều thư cho trấn Vạn Xuân nhưng chưa có hồi âm.

Thưa trấn trưởng "

Chora hơi cau mày trong lòng lại càng thêm bất an, cô vẫn không biết là do phương thức liên lạc có vấn đề hay trấn trưởng Vạn Xuân cố ý không phản hồi.

" Tu tu tu "

Từng tiếng tù và đã từ phía xa vang lên, từng đội quân quái vật bắt đầu xếp hàng.

Ngay ngay, chỉnh tề, kỷ luật là những gì mọi người có thể cảm nhận được từ đội quân này.

" ^&@%$^ "

Một Goblin đang cưỡi trên một con hổ đang bắt đầu nói những thứ chỉ quái vật nghe hiểu, con Goblin này có ngoại hình không quá giống với những con Goblin bình thường.

Nước da của nó có màu đỏ nhạt, thân cũng cao hơn một con Goblin bình thường gần như gấp đôi, ánh mắt của nó lại không hề có một chút điên cuồng nào, một đôi mắt tràn ngập trí tuệ cùng lý trí.

" Rầm rầm rầm "

Từng tiếng dậm chân, tiếng vô khiên xuống đất khiến bụi mù xung quanh bắt đầu bốc lên ngập trời.

Một bước đi của chúng như muốn phá hủy cả mặt đất, tiếng rung động đó cũng đã truyền vào bên trong thành Chora.

Những người dân trong thành bắt đầu sợ hãi, họ ôm chặt lấy nhau, thậm chí một số người đã khóc.

Tiếng khóc đó cũng làm cho những đứa trẻ bắt đầu hưởng ứng theo, một tiếng, hai tiếng, rồi rất rất nhiều những tiếng khóc đang tràn ngập trong ngôi thành hoa lệ này.

Chora cũng đã nghe được những tiếng khóc này từ phía trong thành, nhưng cô không có cách nào ngăn cản.

Đội quân quái vật đã trở thành nỗi sợ lớn nhất của bọn họ, cô chỉ có cách tiêu diệt đội quân đó thì mới khiến những người dân này quên đi quá khứ đáng sợ đó.

Chora hét lên: " Chuấn bị máy bắn đá "

" ..

..

..

Bắn "

"Ầm ầm ầm "

Từng viên đá khổng lồ lao về phía đám quái vật, những quái vật nhỏ bé liên tục bị tiêu diệt vô cùng dễ dàng.

" ^@@&-^ "

Con Goblin đỏ cũng hét lên về phía đội quân.

Sau đó từng con Orc với thân thể cực kỳ không lồ đang đứng chung với nhau, khi một viên đá vừa muốn lăn đi chúng sẽ dùng cơ thể để ngăn cản nó di chuyển.

Chúng làm vậy cũng nằm ngoài dự đoán cả Chora, nhưng cô không hề hoảng sợ.

Cô nghĩ: Quái vật dù gì cũng chỉ là quái vật, tuy thông minh nhưng chưa chắc đã thông minh hơn nhân loại.

" Phụt phụt phụtt "

Từng cạm bẫy liên tục được phát động bởi những con quái vật, chúng có phạm vi quá lớn, việc đặt bẫy không có vấn đề gì quá khó khăn.

Liên tục giết nhiều quái vật như vậy cũng khiến cho Goblin đỏ nổi điên, nhưng nó lại rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Đội quân quái vật bắt đầu hạ dần tốc độ di chuyển, chúng đi đến đâu đều kiếm tra đến đó nhưng lúc này từng tiếng mũi tên lại vang lên.

" Vút vút vút "

Phía tên những mũi tên đều thoang thoáng thấy được những ánh tím đen, chúng bay với tốc độ rất nhanh tấn cong đội quân quái vật.

Chora biết bản thân mũi tên dù trúng cũng không thể tạo thành tổn thương quá lớn cho đám quái vật, cô buộc phải dùng tới hạ sách là mũi tên độc.

Không thể không nói loại độc này hiệu quả vô cùng nhanh, chỉ trong chốc lát, từng ngụm máu đã từ miệng của những con quái vật này liên tục tràn ra.

Nhưng mọi chuyện không dễ dang như vậy, từng con từng con bắt đầu lấy ra một tấm khiên.

Cũng từ đó tạo nên một thế trận phòng ngự không ai địch nổi.

Một đội hình vừa có sức mạnh của Orc, khả năng nhanh nhẹn của Người Sói, lại có sự hỗ trợ bất cứ lúc nào của Goblin.

Một hệ phòng thủ trên cả những gì mọi người có thể nghĩ tới.

Chúng từ từ tiến dần về phía thành, mà Chora cũng bắt đầu cảm thấy bất an hơn, bởi vì cô lờ mờ thấy đội hình của chúng dường như đang tách ra để vận chuyển thứ gì đó tiến lên phía trước.

" Rầm...!Rầm...!Rầm "

Tiếng va đập của cửa thành và một cái cối hình đầu sói.

Mỗi tiếng va đập đều khiến cho tường thành trở nên run rẩy, đứng phía trên binh sĩ bắt đầu kinh hoảng.

Mà những lúc như vậy thường sẽ làm ra quyết định sai lầm, có người bắt đầu khóc, có người vẫn đứng nhìn trơ trơ, có người thì đổi mắt khuôn mặt đã đỏ lên lao về phía đám quái vật ngoài cửa thành.

Hỗn loạn là những gì thành Chora biểu hiện vào lúc này.

Chora đảo mắt xung quanh những binh lính xung quanh, cô lâm vào trầm mặc.

Đây chính là thành Chora mà cô nghĩ sẽ ngăn cản được quái vật sao?

Trăm năm còn là hồng trần khách, tuế nguyệt vô thường tẩy tiền danh.

Truyện Chữ Hay